Tiểu Vũ từ trong phòng nhóc bước ra, đóng cửa phòng lại, khoác ba lô hổ con lên vai, đi về phía Hồng Ưng.
– Chú Hồng, dạo này cháu thấy Daddy cứ sao sao ý, cả Mami của cháu nữa! – Tiểu Vũ chu môi, buồn bực nói.
Hồng Ưng nhìn tiểu Vũ, có chút khó hiểu.
– Bố cháu làm sao?
Tiểu Vũ lắc đầu, ra vẻ ông cụ non đáp:
– Haizz! Cháu cũng không biết nữa!
Nghe vậy, Hồng Ưng bật cười, xoa xoa đầu tiểu Vũ:
– Nào, đi thôi nhóc!
***************************
Tại Lam Gia,
Tiểu Vũ vừa xuống máy bay đã nhìn thấy Lam Tư đang đứng trước cửa chờ nhóc. Nhóc vui sướng chạy nhào tới, hét ầm lên:
– “Chú xinh đẹp”! Tiểu Vũ nhớ chúuuuuu… lắm đấy!
Xung quanh, đám thuộc hạ của cả Lam Gia và Tề Gia đều cúi đầu nhịn cười. Lam Tư nghe xong câu này liền sầm mặt, đôi mắt sắc lẹm liếc qua đám thuộc hạ, thấy họ không có phản ứng nào thì mới hài lòng thu tầm mắt lại, nghiêm mặt nhìn tiểu Vũ.
Tiểu Vũ hơi nghiêng đầu nhìn Lam Tư, thấy sắc mặt khó coi của anh thì xị mặt, đôi môi méo sệch như sắp khóc.
– Chú Hồng! Ngay cả chú xinh đẹp cũng không thích tiểu Vũ nữa rồi! Oa oa… oa! Tiểu Vũ phải làm sao đây? Oa oa! Sau này tiểu Vũ sẽ lấy ai đây? Oa oa! Tiểu Vũ chỉ thích mỗi chú xinh đẹp thôi! Oa…! – Tiểu Vũ mếu máo nức nở.
Hồng Ưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cười phá lên. Nhưng Lam Tư lại càng đen mặt. Anh cũng thật hết cách với thằng nhóc này mà! Lam Tư thở dài, cúi người bế tiểu Vũ lên, dỗ dành:
– Ngoan! Tiểu Vũ ngoan! Không được khóc!
Tiểu Vũ mếu máo hỏi:
– Có phải tiểu Vũ không khóc nữa thì chú xinh đẹp sẽ không ghét tiểu Vũ nữa phải không?
– Phải! Phải! – Lam Tư lại thở dài gật đầu.
Ngay lập tức, tiểu Vũ liền ôm chầm lấy cổ Lam Tư, dụi dụi đầu, lau sạch nước mắt nước mũi tèm nhem vào người anh, vui vẻ nói:
– Tiểu Vũ biết chú xinh đẹp yêu tiểu Vũ nhất mà!
Lam Tư cũng phải bó tay với thằng nhóc này rồi!
Đúng lúc này, tiểu Vũ liền ngẩng đầu nhìn Hồng Ưng, nháy mắt một cái.
Hồng Ưng phì cười, trong lòng thầm mắng:
Đúng là thằng quỷ nhỏ!
Chỉ là, nếu Lam Tư nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ cho tiểu Vũ ăn một trận no đòn cho mà coi.
Hồng Ưng lắc đầu cảm thán:
Không biết lớn lên rồi, ai mới có thể trị được thằng nhóc này đây! Haizz!
************************
Một tháng sau, tại Tề Gia.
Ly Tâm ở trong phòng điều trị, nhìn từng miếng, từng miếng băng trắng lần lượt rơi xuống, trong lòng cô hồi hộp chờ đợi.
Trong một tháng nay, sức khỏe của Tùy Tâm đã tốt lên rất nhiều, gương mặt cũng đã được phỗ thuật lại, và hôm nay là ngày được tháo băng. Đến khi miếng băng cuối cùng rơi xuống, Ly Tâm mới mừng rỡ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp không tì vết của Tùy Tâm.
Đúng là không tì vết!
Ly Tâm vui sướng đến phát khóc, cuối cùng, cô cũng có thể buông bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng rồi.
– Tùy Tâm! May quá! Thật may quá!
Lúc này, ở Lam Gia
Tùy Tâm đang ngồi trên giường, trong lòng ôm tiểu Vũ, hai người tươi cười trò chuyện.
Hiện tại, cô đã gầy đi rất nhiều, nhưng thần sắc lại rạng ngời hạnh phúc. Mặc dù đã bào chế được thuốc giải nhưng nó cũng chỉ giúp cô giải bớt được phần nào độc tố trong người. Nếu muốn giải hết, vẫn cần có thời gian.
– Cô xinh đẹp, có phải hồi nhỏ Mami của cháu rất xấu không? – Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi.
– Đúng rồi! Hồi đó mẹ của cháu quá ư là “xấu xí” luôn!
Tuỳ Tâm vừa nói, vừa beo hai má của tiểu Vũ, lắc lắc. Nghe xong, Tiểu Vũ hớn hở cười lớn, đắc ý đáp:
– Cháu biết mà! Cháu biết ngay mà!
Trên đầu Tùy Tâm bỗng hiện lên dấu chấm than to đùng: thằng nhóc này thì hiểu được cái quái gì chứ?
Đúng lúc này, Lam Tư từ bên ngoài bước vào, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ôm nhau trò chuyện thắm thiết trên giường, đôi môi anh không tự chủ được mà khẽ nhếch lên.
Lam tư bước tới, xoa đầu tiểu Vũ hỏi:
– Tiểu Vũ, hôm nay con có muốn đi chơi đâu không?
Tiểu Vũ lắc đầu thật mạnh, hai tay vòng ra ôm chặt lấy eo Tùy Tâm, tuyên bố:
– Không! Tiểu Vũ chỉ thích chơi với cô xinh đẹp thôi! Tiểu Vũ quyết định rồi, sau này tiểu Vũ sẽ lấy cô xinh đẹp làm vợ, tiểu Vũ sẽ buông tha cho chú xinh đẹp nên chú xinh đẹp đừng có đau lòng quá đấy nhé!
Nghe vậy, Tùy Tâm liền bật cười.
Nhóc con đúng là đáng yêu quá đi!
Nhưng đối lập hoàn toàn với Tùy Tâm, Lam tư lại khẽ chau mày, nhìn hai người trước mặt. Trong lòng bỗng dưng có chút bực bội.
Đột nhiên, tiểu Vũ từ trên giường trượt xuống, vơ lấy chiếc ba lô hổ con bên cạnh, ngẩng đầu thông báo với Lam Tư:
– Quên mất, cháu còn chưa đi lấy đồ chơi mới nữa nên chú xinh đẹp phải trông cô xinh đẹp cẩn thận đấy nhé!
Vừa nói, tiểu Vũ vừa chạy lon ton ra ngoài cửa. Tùy Tâm nhìn theo bóng dáng của nhóc con mà không ngừng cảm thán:
– Thằng nhóc đáng yêu quá!
Thì thế mới là chuyên gia gây họa mà! Lam Tư thầm nhủ.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
– Đến giờ kiểm tra rồi!
Tùy Tâm gật đầu: Đã biết!
Ngay sau đó, cửa phòng liền mở ra, một đám người bước vào, Lam Tư đứng sang một bên, nhường chỗ cho Lập Hộ và Đường Thiệu Vũ.
Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy, Tùy Tâm đều phải trải qua ít nhất là một giờ đồng hồ chịu đựng đau đớn về thể xác. Nhưng cô rất kiên cường, cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng quá trình trị liệu với hi vọng nhen nhóm về tương lai.
Để cô có thể bảo vệ và chăm sóc cho “người ấy”.
Hơn một tháng trôi qua, cuối cùng, tiểu Vũ cũng phải trở về Tề Gia. Hôm đó là một ngày đẹp trời, Wiliam cuối cùng cũng kết thúc công việc dài đằng đẵng suốt hai tháng tại châu Mỹ. Trên đường về thì tiện thể đón luôn tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lại bịn rịn với Tùy Tâm, nhóc không muốn rời xa cô. Cả Lam Tư và Wiliam phải dùng tới ba hổ chín trâu, hết hứa này lại tới hứa nọ mới có thể lôi được thằng nhóc lên máy bay.
Trên máy bay, khuôn mặt tiểu vũ bí xị, giận dỗi, chẳng thèm nhìn mặt Wiliam. Wiliam thở dài thườn thượt:
Thật là đau đầu với thằng nhóc này mà!
– Tiểu Vũ, chẳng lẽ được về nhà, em Không vui sao?
– Hứ! – Tiểu Vũ bĩu môi – Ở nhà chẳng có ai chơi với em hết. Mami suốt ngày chỉ chăm sóc cái cô kia, còn Daddy lại chỉ biết chăm sóc Mami thôi. Chẳng có ai quan tâm em hết! Chán phát ngán ra!
– Nhưng vẫn còn có anh chơi với em mà! – Wiliam hùng hồn đáp.
Tiểu Vũ ngước mắt nhìn Wiliam, thành thực nói:
– Nhưng chơi với anh chẳng vui gì hết!
Vừa dứt lời, cậu liền tụt xuống ghế, chạy tới chỗ Bạch Ưng, đòi điều khiển máy bay.
Wiliam ngồi im tại chỗ, khuôn mặt ỉu xìu:
Trái tim bé bỏng của anh bị tổn thương mất rồi!
Nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay của Tề Gia – thật ra là một khoảng sân trước khu nhà chính. Tiểu Vũ từ trên máy bay nhảy xuống, đôi mắt bé nhỏ đảo qua một vòng, không thấy bóng dáng Mami và Daddy đâu, khuôn mặt nhỏ bé ỉu xìu trong chớp mắt.
Wiliam đứng sau lưng tiểu Vũ, thấy vậy thì không khỏi thở dài, anh đưa tay tay xoa đầu cậu, cảm thán:
Dạo này hai vợ chồng chia bỏ bê tiểu vũ quá!
– Được rồi! Chúng ta đi thăm mẹ cháu nào!- Wiliam hào hứng nói.
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó gật đầu.