Chương 47: Khúc sinh tử
Nhìn lũ cá mập khổng lồ lên đến hàng vạn con trước mặt khiến ai cũng phải thốt lên hai chữ kinh ngạc. Trong số đó có một con tôn quý nhất, đứng trên muôn loài cá mập khác. Nó được mệnh danh là vua cá mập. Không chỉ sức mạnh, tốc độ mà ngay cả trí khôn ngoan của nó cũng đều ở mức đáng kinh ngạc.
Khoác trên mình hai màu đen trắng băng giá, nó lừ mắt chỉ huy toàn bộ đoàn quân xung quanh. Trong phút chốc, cuộc chiến tầm cỡ chiến tranh thế giới thứ hai tự động chấm dứt, tất cả lũ cá mập nhất loạt trở nên im lặng, di chuyển về phía hàng ngũ một cách có trật tự như vốn dĩ nó đã được tạo ra trước đó.
Đôi mắt lạnh lẽo liếc về phía vực đen thăm thẳm bên dưới, nơi mà con tàu của Hồng Ưng đang trú ngụ, rồi lại đưa mắt nhìn đội quân của nó. Khí thế vương giả và lạnh lẽo kia khiến những con khác phải cúi đầu quy thuận.
Bởi: Nó chính là chúa tể.
Hồng Ưng nheo mắt, trong khoảnh khắc, anh có cảm giác con cá mập kia đã nhìn ra toàn bộ ý đồ của mình.
ý nghĩ đó làm sống lưng anh lạnh buốt.
Nhưng chưa chắc điều đó đã không thể xảy ra.
“Gạt cần! Tiếp tục nặn xuống 100m!”
Đám thuộc hạ cảm nhận được bầu không khí nặng nề lúc này, lập tức thực hiện một loạt các mệnh lệnh. Nói thì dài mà thực tế diễn ra thì ngắn, trong chưa đầy một giây, con tàu đã lập tức chìm vào bóng đêm của biển cả. Khuất trước tầm mắt của những thợ săn bậc thầy đại dương.
Nhưng những con thú đấy sẽ để miếng mồi đã dâng tới tận miệng chạy mất hay sao? Không có chuyện đó đâu!
Hơn một trăm con cá tiên phong theo lệnh chỉ huy lao mình xuống vực đen. Nơi đây là địa bàn của chúng, là thế giới của chúng, chẳng lẽ chúng lại phải sợ loài người ngu ngốc nhỏ bé đó sao?
“Đại nhân, không thể tiếp tục xuống được nữa” Một tên thuộc hạ kính cẩn báo cáo.
Hồng Ưng không nói gì, chỉ dơ tay ra hiệu im lặng rồi chủ động tắt đèn pha con tàu. Trong phút chốc thế giới xung quanh liền trở nên đen kịt, không thể nhìn thấy đường đi. Dù đang ở trong thế giới màu đen hỗn loạn này, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập đâu đây.
“Lũ cá mập!” Một tên thuộc hạ khẽ thì thào.
“Tiếp tục di chuyển về phía trước, cẩn thận mạch đá ngầm. Tiếng động có thể khiến bọn chúng chú ý!”
“Rõ!”
Hồng Ưng nhắc nhở, nhíu mày nhìn cột nhiên liệu giảm xuống chỉ còn một phần ba. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ phải chết là điều không thể nghi ngờ. Nên điều mà bọn họ cần làm lúc này chính là kéo dài thời gian và tiếp tục chờ đợi.
Trong khoang tàu ngầm lúc này là một mảng tối đen như mực, xung quanh chỉ hiện lên những tia sáng yếu ớt nhấp nháy của máy móc. Nhưng bao nhiêu đó đã đủ để bọn họ biết mình cần phải làm gì.
“Đại nhân, chúng đang đến!” Một tên thuộc hạ bình tĩnh báo cáo, không hề vì tình cảnh trước mặt là có chút run sợ.
Bởi Đại nhân đang ở đây!
Hồng Ưng khẽ cau mày, tốc độ của chúng còn nhanh hơn anh nghĩ.
“Bắn!”
Hồng Ưng vừa hạ lệnh, từ thân tàu lập tức lộ ra những ngòi pháo đen xì, những quả đạn hình tên lửa lượn tròn trong dòng nước rồi ngắm thẳng mục tiêu. Bên tai vang lên tiếng gầm giận dữ của chúng, “rầm” thân tàu đột ngột bị đâm mạnh rồi va vào vách đá bên cạnh. Ngay sau đó một loạt các cuộc tấn công khác dồn dập kéo tới, khiến đám người Hồng Ưng không còn thời gian để nghỉ ngơi.
“Chết tiệt!” Không biết tên thuộc hạ nào tức giận chửi thề một tiếng.
Thật ra Hồng Ưng cố tình chọn con vực này đều có nguyên do của nó. Bởi bọn họ không đủ khả năng để đối đầu trực diện với lũ cá mập, nên con vực này sẽ khiến chúng mất đi cảnh giác, lượng đối đầu cũng sẽ bị phân tán.
Ngay vừa lúc lũ cá mập kia chạm đáy vực, đón chờ chúng là một làn mưa đạn tàn khốc. Cả trăm con bị tiêu diệt chỉ trong tích tắc.
Đêm tối có cái hay của đêm tối, đó là những việc bạn làm rất khó bị kẻ thứ hai phát hiện.
Con tàu luồn lách theo vực đen, rời càng xa nơi này càng tốt. Tuy không để lập tức rời khỏi Biển cá mập, nhưng ít nhất bọn họ vẫn đang nằm trong vùng an toàn.
Truy binh không lâu nữa nhất định sẽ đuổi đến. Nhưng nếu muốn đánh lừa phương hướng của chúng?
Hồng Ưng nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt đột nhiên lóe lên tia sáng bất thường. Đi về phía sau khoang tàu, vừa liếc mắt liền tìm thấy một quả đạn hình tên lửa. Móng tay khẽ xoẹt qua ngón trỏ, một giọt máu đỏ hồng từ từ suất hiện rồi rơi xuống vỏ ngoài quả đạn, trượt dài. Hồng Ưng lắp nó vào ngòi pháo, bắn về một phương hướng khác, còn bản thân lại đi về phía ngược lại.
Lũ cá mập mũi thính như vậy, nhiêu đó chắc đủ để chúng thấy mùi rồi!
P/s: Chương này viết khó nhằn quá, quả thực ad chẳng biết viết gì luôn. Sau hai tuần viết viết xóa xóa, cuối cùng ad cũng xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, nên mọi người mau mau khen ad lợi hại đi!. Nhân tiện ad chúc mọi người có một cuối tuần vui vẻ!