Sau khi biết được thông tin này, toàn bộ cục cảnh sát liền rơi vào tĩnh lặng. Họ không dám tiết lộ thông tin cho báo chí vì sợ lòng dân sẽ hoang mang.
Người ăn thịt người? Tên sát nhân đó còn không bằng cả loài cầm thú.
– Khốn kiếp! – Một viên cảnh sát trẻ không kìm nổi cảm xúc của mình, đấm “bụp” một cái xuống bàn, chửi thề.
Nhưng khi bắt tay vào điều tra vụ án, các chứng cứ và thông tin dần trở lên bế tắc. Cảnh sát không tìm ra được hung khí, còn các nạn nhân thì không có bất kỳ một đặc điểm chung gì.
***
Chỉ sau một tuần sau đó, trong thành phố lại xảy ra thêm ba vụ giết người như vậy nữa. Những nạn nhân của vụ án này có thể là bất kỳ ai, người giàu hoặc nghèo, đàn ông hoặc đàn bà, tốt hoặc xấu, già hoặc trẻ… miễn chỉ là những nạn nhân đó nằm trong tầm ngắm của kẻ sát nhân.
Vẫn là những hành động rạch bụng, moi tim và ăn thịt người như thế nhưng nó đang diễn ra theo chiều hướng dã man và tàn bạo hơn. Chỉ là, trước công chúng, những điều đó hoàn toàn không được tiết lộ, họ chỉ biết là đang có một tên biến thái giết người hàng loạt đang hoành hành trong thành phố. Cho nên, không khí trong thành phố đang u ám một cách đáng sợ, người người sợ hãi mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của tên hung thủ này.
***
Tại Tề Gia
Hắc Ứng vừa nhận được một báo cáo tại căn cứ trong thành phố của Tề Gia, rằng bọn họ đang bị một kẻ nào đó tân công và cần thêm người tiếp viện.
– Tình hình thế nào? – Hồng Ưng hỏi.
Lúc này, Tứ Ưng đang tụ tập đầy đủ tại phòng họp của Tề Gia, tuy bọn họ không biểu lộ điều gì quá nghiêm trọng trên gương mặt nhưng có thể thấy rõ một điều rằng, ai cũng đang nhíu mày suy nghĩ.
Hồng Ưng vừa nói xong, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hắc Ưng.
Hắc Ưng lắc đầu:
– Tôi chỉ nhận được tin báo khẩn cấp cuối cùng vào đêm hôm qua, còn lại thì không nhận được bất cứ tin tức nào nữa. Tôi cũng đã cho người liên lạc lại nhưng không hề có hồi âm. Còn nhóm người đi tiếp viện của chúng ta lại chưa quay trở về, cũng chẳng có bất cứ tin tức gì từ bọn họ.
Nghe xong, tất cả mọi người lại càng trầm mặc hơn.
– Các chú nghĩ, thứ gì có thể tiêu diệt toàn bộ người của ta gọn gàng đến vậy?
Bởi, người của Tề Gia đều là những nhân vật tinh anh trong tinh anh: Hành động nhanh nhẹn, đầu óc nhanh nhậy, rất mực trung thành và có khả năng tự bảo vệ bản thân rất tốt. Vậy mà đã có rất nhiều người ra đi nhưng lại không hề quay trở về, cũng không có bất kỳ tin tức gì.
– Lần này để tôi đi! – Hắc ưng đột nhiên mở miệng nói.
Tuy giọng nói của anh rất lạnh nhạt, trên gương mặt cũng chẳng có một tia cảm xúc gì nhưng mọi người ở đây ai cũng biết, trong lòng anh bây giờ rất nôn nóng. Vì phần lớn số người được cử đi đều là những thuộc hạ đắc lực nhất của anh.
– Tôi đi nữa! – Hồng Ưng nói thêm vào.
Nghe vậy, Hắc Ưng khẽ liếc nhìn Hồng Ưng, đôi mắt thoáng giao động. Cuối cùng, anh cũng gật đầu, trả lừi cụt ngủn:
– Được!
***
Lúc này, trên đường cao tốc bỗng nhiên xuất hiện hơn chục chiếc xe thể thao đắt tiền chạy thành hàng dài với tốc độ cao. Bọn họ không hề lo lắng việc trên đường sẽ xuất hiện một chiếc xe lạc loài nào khác đi ngược đường, vì người của Tề Gia đã đi trước dọn sẵn rồi.
Hồng Ưng và Hắc Ưng ngồi trên chiếc xe ánh bạc đầu đàn. Trong xe, Hồng Hưng ngồi ở ghế lái, còn Hắc Ưng ngồi bên cạnh, cầm một chiếc khăn lau, lau thân súng của mình cho tới khi bóng loáng. Vẻ mặt anh lúc này lạnh đến ghê người, trong đôi mắt hằn rõ lên tia sát khí và Hồng Ưng biết, anh tốt nhất không nên động chạm vào anh chàng bên cạnh trong lúc này.
Một đoàn xe dừng lại trước cổng của một ngôi nhà nhỏ, nơi này trong vòng bán kính một kilômét đã hoàn toàn được phong tỏa. Nhìn sơ qua thì có cảm giác ngôi nhà này không có gì bất thường, nhưng không hiểu sao Hồng Ưng và Hắc Ưng lại cùng đang nhíu mày.
Bỗng nhiên, Hồng Ưng ngồi xuống, đưa tay chạm vào lớp cỏ xanh rì trên mặt đất rồi đưa lên mũi ngửi. Hắc Ưng liếc thấy hành động bất thường của Hồng Ưng, đoán chắc là anh đã phát hiện ra điều gì mới. Hắc Ưng cũng ngồi xuống làm tương tự như Hồng Ưng đã làm:
– Mùi máu! – Hắc Ưng nhẹ nhàng nói.
– Nhưng sao chú biết? – Hắc Ưng hỏi Hồng Ưng.
Bởi khi nhìn lên lớp cỏ kia, anh chẳng thấy có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy chúng bị nhiễm máu cả. Đến ngay cả anh còn không nhận ra.
– Chú có thấy lớp cỏ phía bên kia và bên này không? – Vừa nói, Hồng Ưng vừa chỉ vào phần cỏ cách họ một hai mét, rồi lại chỉ vào phần cỏ dưới chân mình.
Hắc Ưng nghiêng đầu, có chút khó hiểu nói:
– Đất ở chỗ đó khô hơn!
– Và bẩn hơn! – Hồng Ưng tiếp lời.
Nghe xong Hắc Ưng mới giật mình nhận ra, quả thực là phần cỏ dưới chân bọn họ sạch sẽ hơn nhiều so với đám cỏ ở những vị trí khác. Và cả đất ở nơi này nữa, chúng có vẻ mềm và ẩm ướt hơn.
Như vậy chứng tỏ điều gì?
Tức là trước khi bọn họ tới đây, nơi này đã xảy ra một cuộc tàn sát máu me, sau đó, kẻ địch đã bố trí một hiện trường giả, bằng cách dùng nước tẩy rửa mọi vết máu để đánh lừa thị giác của bọn họ.
Vậy phải nói rằng, đối thủ quả thông minh hay là quá gian xảo đây?
Lúc này, đôi mắt của Hắc Ưng lạnh lẽo liếc nhìn về phía tòa nhà trước mặt. Đôi mắt anh hơi híp lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
– Được rồi, chúng ta vào trong thôi! – Hồng Ưng bỗng đứng dậy, nhìn Hắc Ưng nói.
Gần bốn mươi người của Tề Gia nhẹ nhàng áp sát mục tiêu, hai tên thuộc hạ tiến lên phía trước Hồng Ưng và Hắc Ưng để thăm dò địa hình và mở cổng.
Bỗng qua khoảng sân nhỏ trước cửa ngôi nhà, càng đến gần, bọn họ lại càng trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.
– Có mùi khét! – Hắc Ưng ngửi ngửi trong không khí, nói với Hồng Ưng bên cạnh.
Hồng Ưng nhíu mày gật đầu, nói thêm: – Còn cả mùi thịt khét nữa!
Rố cuộc, nơi này đã xảy ra những chuyện gì, quả thực là một nỗi băn khoăn lớn trong lòng cả Hồng Ưng và Hắc Ưng.
Khi dừng lại trước cửa ngôi nhà, Hồng Ưng và Hắc Ưng bỗng nhìn nhau, gật đầu. cả hai người rất ăn ý, không cần phải phân chia nhiệm vụ mà tự động tách ra làm việc riêng. Hồng Ưng cùng với hơn mười người thuộc hạ khác của Tề Gia di chuyển theo ban công, còn Hắc Ưng cùng gần hai mươi người khác đi vào từ cửa chính. Còn lại hơn mười người sẽ nhận nhiệm vụ canh gác xung quanh ngôi nhà.
Hắc Ưng rút súng ở sau lưng, từ từ áp sát. Đám thuộc hạ của Tề Gia chia thành hai hàng, Hắc Ưng đứng ở khoảng giữa hai hàng đó. Tiếp đến, trong hai thuộc hạ đi đầu, một người phá cửa, người còn lại lập tức chĩa mũi súng vào bên trong để phòng trường hợp nguy hiểm.
Khi thấy không có động tĩnh gì, đám thuộc hạ của Tề Gia mới ùa vào trong từ hai phía, Hắc Ưng nối gót theo sau.
Nhưng điều bất ngờ là, bên trong ngôi nhà chẳng hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy nơi này đã từng xảy ra xung đột. Đèn điện sáng trưng, mọi đồ vật đều được sắp xếp rất gọn gàng. Thấy vậy, Hắc Ưng liền nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn đang xảy ra ở đây.
Anh phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ đi lục xoát, ngay lập tức tất cả đám người liền tản ra. Đúng lúc này, Hồng Ưng cũng xuất hiện trên hàng lang.
– Chú có phát hiện gì không? – Hồng Ưng nhíu mày hỏi.