– Mày là tên khốn! Tên cầm thú! Cô ấy chính là em dâu mày, là em dâu của mày! – Tên tù nhân gào lên, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, tỏ rõ sự tuyệt vọng và đau đớn.
Nhưng người đàn ông trung niên kia đã gạt phăng đi tất cả, ông ta không hề hối hận về những điều mình đã làm, thậm chí còn sung sướng vì những điều đó. Ông ta không biết lấy từ đâu ra hai tấm ảnh, thả xuống cho người đàn ông phía sau song sắt.
– Chắc mày vẫn không biết hai đứa con của mày vẫn còn sống, hai đứa con gái. Chúng lớn lên rất xinh đẹp.
Tên tù nhân kia giật mình, tâm trạng liền trở nên bình tĩnh hẳn, ông ta run rẩy nhặt hai tấm ảnh dưới đất. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, ông ta thấy hai cô gái xinh đẹp đang đứng mỉm cười. Đôi bàn tay gầy gò đen xì ấy run rẩy chạm vào gương mặt của hai cô gái. Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia lại lên tiếng:
– Đứa lớn tên trông rất giống mày đúng không? Còn đứa sau lại trông rất giống vợ mày. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tao còn tưởng vợ mày sống lại nữa cơ đấy! Ha ha!
Tên tù nhân kia run rẩy ôm chặt hai tấm ảnh vào lòng, lúc này ông ta có thể nghe rõ tiếng trái tim mình kêu gào đau đớn.
Con của ba! Những đứa con của ba!
– Mày có biết tao dự định sẽ làm gì với hai đứa nó không! Tao sẽ làm điều giống y hệt với việc mà tao đã làm với vợ mày, khiến chúng nó sống – không – bằng – chết. Ha ha!
Người đàn ông trung niên kia vừa dứt lời, tên tù nhân liền lao đến song cửa, gầm lên, nhìn ông ta bằng ánh mắt căm hận. Nếu như không có những song sắt ấy, chắc chắn tên tù nhân kia đã giết chết người đàn ông kia tới hàng nghìn lần rồi.
– Mày dám! Mày dám! – Tên tù nhân thét lên trong tuyệt vọng.
Sau khi đả kích tên tù nhân kia xong, người đàn ông trung niên liền phủi mông, sung sướng quay người rời đi. Để lại tên tù nhân một mình trong nỗi căm hận:
– Mộc Liên Thành, nhất định mày sẽ nhận quả báo!
Người đàn ông tên Mộc Liên Thành không đáp mà chỉ mỉm cười rời đi. Cùng lúc đó, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm cũng đồng thời lủi mất.
***
Lúc này, Mộc Ly Tâm đang bám riết lấy người đàn ông mặc áo choàng đen không chịu rời.
– Này, ông nói cho tôi biết đi, mẹ tôi là người thế nào? Có xinh đẹp không? Có tốt không? Tôi tò mò lắm! Này, ông đừng có im lặng như vậy chứ? Nói cho tôi nghe đi!
Người đàn ông mặc áo choàng đen vẫn đội chiếc mũ cao bồi như cũ, ông ta đang ngồi trên sofa đọc sách nhưng Mộc Ly Tâm lại cứ lèo nhèo bên tai không khỏi khiến ông ta đau đầu.
– Mẹ con phiền phức giống y như con vậy!
Nghe xong, Ly Tâm liền ồ lên một tiếng, vô tư nói:
– Tề Mặc thường bảo tôi vừa hoạt bát, vừa đáng yêu, người gặp người thích hoa gặp hoa nở. Chắc là mẹ tôi cũng như vậy rồi! Nếu không thì làm sao mà có thể sinh ra một cô gái tuyệt vời như tôi được chứ! – Ly Tâm tự hào nói.
Người đàn ông kia phì cười, lắc đầu :
– Theo tính cách của Tề Mặc, chắc cậu ta sẽ không bao giờ thốt ra những lời như vậy đâu nhỉ?
Ly Tâm giật mình, trên đầu liền xuất hiện vài tia hắc tuyến, lập tức cười như hoa nói:
– Sao ông biết?
Người đàn ông cười cười, liếc nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên tay:
– Đến giờ ăn rồi, ăn muộn là không tốt cho đứa bé đâu!
Ly Tâm bĩu môi nhưng cũng gật đầu đồng ý rồi bước ra khỏi phòng. Để lại người đàn ông kia dõi mắt nhìn theo, trong trái tim không khỏi xuất hiện vài tia ấm áp.
Trong suốt hơn hai mươi năm qua, ông ta chưa từng cảm thấy một lần ấm áp như bây giờ. Nhưng khi nhớ tới người phụ nữ trong tâm trí, trái tim ông ta đột nhiên thắt lại.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng trước khi bà mất, lúc đó, ông mới từ Châu Âu trở về. Cả cơ thể bà đầy rẫy những vết bầm tím do bị chà đạp và dày vò. Chỉ trong có vài ngày, bà đã trở nên ốm yếu và tàn tạ hơn bao giờ hết, lúc ấy bà nắm chặt lấy tay ông, cầu xin:
– Xin anh, xin anh hãy giúp em, mang đứa nhỏ đi, nếu để lại nó ở nơi này, chắc chắn bọn chúng sẽ không tha cho con bé.
– Được! Ông hứa.
Nhưng đến khi đi tìm đứa trẻ đó, nó lại đột nhiên mất tích không thấy tăm hơi đâu. Vì ông đang giả dạng thành một tên thuộc hạ quèn không tài cán của Thiên Long nên không thể ở lại đó lâu được. Nếu chúng mà phát hiện ra, ông chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Cho nên, vì không có tình cảm với đứa nhỏ kia nên ông chắc chắn không vì nó mà mạo hiểm.
Nhưng sau khi trở về, ông đã bắt đầu thấy hối hận, trong đầu ông lúc nào cũng quanh quẩn hình ảnh của bà trước khi chết. Và cả lời hứa của ông đối với bà. Nhưng kể cả như vậy, ông cũng vẫn không đi tìm nó, trong tâm can ông giằng xé, hỗn loạn suốt bao nhiêu năm. Chỉ là, ông ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
***
Khi con tim giằng xé trong những cơn mộng mị
Trái tim cô đơn cần ai đó lấp đầy
Nhưng sẽ là ai đây? Em hoặc anh?
Không! Vẫn chỉ một mình đứng trong đêm tối đợi chờ.
***
Tề Gia.
Lúc này, Mộc Lệ Tâm đang nằm trên giường, thất thần nhìn lên trần nhà. Cô ta phải làm sao đây, phải làm thế nào để người đó biết thân phận của cô đã bị Tề Mặc phát hiện ra rồi đây?
Phải làm sao? Phải làm sao?
Đầu óc Mộc Lệ Tâm cứ rối tung lên, hàng ngàn những ý nghĩ cứ quay mòng mòng trong đầu. Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có cách nào khả thi nhất. Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, Tề Thiên Vũ thò đầu vào trong phòng. Đôi mắt xáo xiên, chớp chớp nhìn quanh. Không thấy Tề Mặc đâu, ánh mắt thằng bé liền sáng lên, nhẹ nhàng đóng cửa rồi chạy ào tới chỗ Mộc Lệ Tâm:
– Mami! Mami! Tiểu Vũ nhớ MaMi lắm!
Tiểu Vũ chạy ào tới bên giường, trèo lên.
Mộc Lệ Tâm tuy không thích trẻ con cho lắm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt gây thơ của Tiểu Vũ, trái tim sắt đá cũng không khỏi xiêu lòng.
Tề Thiên Vũ ôm chồm lấy cô, trề môi:
– Mami! Daddy thật là keo kiệt, không cho Tiểu Vũ vào phòng Mami!
Mộc Lệ Tâm đang mỉm cười xoa đầu Tiểu Vũ, nghe xong câu này, bàn tay không khỏi khựng lại, trái tim lạnh đi, đến ngay cả nụ cười cũng trở nên cứng ngắc. Bàn tay cô không tự chủ được mà sờ lên cổ, cô vẫn còn nhớ rõ bàn tay ấy đã bóp chặt cổ cô thế nào.
Bỗng, một ý nghĩ chợt xẹt qua trong tâm trí Mộc Lệ Tâm, cô ta ngồi bật dậy làm Tiểu Vũ giật mình, nghi hoặc:
– Tiểu Vũ! Con có muốn chơi trò trốn tìm với Mami không?
– Có ạ! – Tiểu Vũ reo lên, hào hứng đáp.
Vài ngày sau:
Hồng Ưng vừa từ Lam Gia trở về liền có thuộc hạ lập tức ra nghênh đón, báo cáo:
– Đại nhân, trong ba ngày qua, chủ mẫu luôn ở bên tiểu thiếu gia và chơi với ngài ấy. Cũng không hề làm việc gì bất thường hay nói chuyện với ai khác.
Hồng Ưng gật đầu, vậy là cô ta không tiếp xúc với ai ngoài Tiểu Vũ – Chơi trò gì? Anh nghi hoặc.
– Dạ là trò trốn tìm ạ!
Nghe xong, Hồng Ưng liền cho tên thuộc hạ kia lui xuống, đôi mày không khỏi nhíu lại ?
Anh không tin trong mấy ngày vừa qua Mộc Lệ Tâm không tìm cách liên lạc với người của cô ta. Nhưng mẫu chốt ở đây là, cô ta làm cách nào để liên lạc với kẻ đó, hay chính xác hơn là bằng phương thức gì?
– Tiểu Vũ? Trốn tìm? – Hồng Ưng lẩm bẩm lại trong miệng, sau đó đi tìm Lập Hộ.
Vừa đến khu nghiên cứu của Tề Gia, Hồng Ưng đã nhíu mày vì nồng độ chất tẩy trong này. Vừa nhìn thấy Lập Hộ, anh liền tiến tới hỏi:
– Lập Hộ, chú có thấy trong mấy ngày qua cô ta có động tĩnh gì kỳ lạ không?
Nghe thấy câu hỏi này, Lập Hộ liền ngẩng đầu. Trong phòng thí nghiệm, nước da anh vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn, làm nổi bật vẻ đẹp trai, điềm đạm của một vị bác sĩ.
Lập Hộ lắc đầu:
– Tôi cũng đang thắc mắc về vấn đề này đây! Trong mấy ngày nay, cô ta chỉ ở bên với Tiểu Vũ và chơi trốn tìm với thằng nhóc. Dù có yêu thích thằng bé đến đâu, tôi nghĩ cô ta cũng không thể cả ngày chỉ ở bên với thằng nhóc được. Tôi đang tự hỏi, rốt cuộc cô ta muốn chúng ta nhìn thấy điều gì, hay nói chính xác hơn là muốn cho “hắn” nhìn thấy điều gì?
Nghe xong, Hồng Ưng liền gật đầu đồng tình. Nhưng đôi mày không khỏi nhíu chặt hơn.
– Phương thức chơi thế nào? – Hồng Ưng bâng quơ hỏi.
– Tiểu Vũ trốn, còn cô ta đi tìm! Chỉ như vậy thôi, Tiểu Vũ trốn còn cô ta đi tìm. Tiểu Vũ là kẻ bị bắt, còn cô ta là người bắt. Một bị động, một chủ động. Một bên đi tìm, và một … ! – Câu nói huyên thuyên của Lập Hộ đột nhiên bị chính bản thân anh ngắt quãng.
Đúng lúc này, trong đôi mắt của cả Hồng Ưng và Lập Hộ đều lóc lên tia tinh quang. Cả hai cùng ngẩng đầu, đồng thanh thốt ra ba từ:
– Bị! Phát! Hiện!
Tiểu Vũ – Bị tìm ra – Bị phát hiện!