Trên đường trở về Lam Gia, Mộc Tuỳ Tâm ngồi trên đùi Lam Tư, tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt dưỡng thần. Lam Tư ôm Tuỳ Tâm trong lòng, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một tay lại dịu dàng vuốt tóc cô. Tất cả đều tao nên một hình ảnh vô cùng ấm áp và yên tĩnh.
Bỗng, cơn ho kéo tới, Mộc Tuỳ Tâm ho khan không ngừng. Lam Tư thấy vậy thì hơi nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
Mộc Tuỳ Tâm cố kiềm chế cơn ho, cả khuôn mặt cũng vì thế mà trở nên đỏ bừng. Cô ngồi trong lòng Lam Tư thở dốc, bỗng mở miệng nói:
– Lam Tư, anh có thể giúp tôi một việc không?
Nghe vậy, Lam Tư khẽ “ừm” một tiếng, động tác vuốt tóc cô vẫn không hề dừng lại.
Mộc Tuỳ Tâm lại tiếp tục nói tiếp:
– Tôi muốn rời khỏi Lam Gia!
Tuỳ Tâm vừa dứt lời, bàn tay đang ôm lấy eo cô bỗng siết chặt lại làm cô phát đau. Nhưng cô vẫn không hé răng kêu ca nói lấy nửa lời:
– Vì sao? – Giọng nói của Lam Tư trầm xuống, hỏi.
Lúc này, trực giác của Tuỳ Tâm cho biết, nếu cô dám nói ra câu tiếp theo, đảm bảo, cô nhất định sẽ chết không toàn thây. Nhưng, cô lại không thể không nói. Có một số việc nhất định cô phải đích thân đi giải quyết, có khả năng sẽ không toàn mạng trở về. Cho nên, cô không còn cách nào khác.
– Tôi không muốn làm phiền anh nữa!
Nghe xong, trong mắt Lam Tư bỗng bùng lên hai ngọn lửa, mà hàn khí từ trên người anh toả ra cũng vô cùng lạnh lẽo, sực nức mùi nguy hiểm. Cả người Tuỳ Tâm bỗng run lên.
Lam Tư đang tức giận.
Anh tức giận không phải vì cô nói dối anh. Mà còn là vì cô không hề tin tưởng anh, tức giận vì cô không biết quý trọng tính mạng của bản thân mình, một mực muốn đi vào chỗ chết.
Lam Tư tức quá hoá cười, nhưng nụ cười này bừa cất lên liền làm đầu óc Mộc Tuỳ Tâm tê dại đi.
– Từ lúc em tới tìm tôi, chẵng lẽ em không biết, em đang làm phiền tôi sao? Hử? – Lam Tư cố ý kéo dài giọng.
– Tôi! – Tuỳ tâm lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Vì dù sao, chuyện cũng đúng là như vậy mà!
Cô chột dạ cúi đầu.
– Em biết tôi thích em chứ? – Lam Tư đột nhiên hỏi.
Mộc Tuỳ Tâm lặng thinh không đáp, coi như thừa nhận.
– Vậy tại sao em muốn rời xa tôi? – Càng nói, ngữ khí của Lam Tư lại càng trở nên lạnh lẽo.
Lam Tư không giống Tề Mặc, không biết gì về chuyện tình cảm. Ngượ lại, anh biết rõ, trái tim mình muốn gì, làm gì, và đang nghĩ gì.
Mộc Tuỳ Tâm vẫn im lặng, không phải vì cô không muốn trả lời mad là vì cô không thể trả lời. Trước mắt cô, chỉ toàn là một màu đêm đen tối, cô không nhìn thấy hi vọng, cũng chẳng nhìn thấy tương lai. Cuộc sống của cô lúc này như dẫm trên lửa nóng, “bọn họ” quá mạnh, Tề Mặc và Lam Tư chưa chắc đã có thể đối phó nổi. Cô không muốn mạo hiểm, không muốn vì việc… của cá nhân cô mà cuốn bọn họ vào vòng xoáy này.
Trong suốt thời gian sống cùng với Lam Tư, cô biết, cô thích anh. Thích một Lam lão đại lạnh lùng khát máu, thích một Lam lão đại hống hách kiêu ngạo trước mặt cô. Nhưng, thích thì đã sao? Tương lai của cô, không một chút ánh sáng. Vậy thì làm gì có tương lai?
Vậy thì không bằng, chặt đứt mọi hi vọng, mọi mối quan hệ với anh thì vẫn tốt hơn!
Sự im lặng của Tuỳ Tâm lại làm Lam Tư nổi giận.
Được! Nếu cô không muốn làm phiền anh, vậy thì anh sẽ khiến cô suốt đời phải liên quan tới anh.
Lam Tư đột ngột bế thốc cô lên, sắc mặt lạnh lùng đạp cửa phòng điều khiển, tiến vào phòng nghỉ trong khoang máy bay.
Mộc Tuỳ Tâm hốt hoảng hét lên:
– Anh làm gì vậy?
Mộ Tuỳ Tâm vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay Lam Tư. Nhưng hai cánh tay anh kìm cô quá chặt, cô không thể nào thoát nổi. Mộc Tuỳ Tâm cố lấy lại hơi thở bình tĩnh, nhìn Lam Tư, lo lắng nói:
– Làm gì? Đương nhiên là khiến em bị ràng buộc với tôi mãi mãi!
Mộc Tuỳ Tâm nghi ngờ nhìn Lam Tư, trong lòng cũng lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Tâm trí cô bỗng hốt hoảng, lại càng ra sức vùng vẫy. Nhưng thể lực Lam tư vốn yếu ớt, nên làm sao có thể đọ lại được với một người đàn ông hoàn toàn khoẻ mạnh như Lam Tư được.
Biết là không có tác dụng, Mộc tuỳ tâm cũng thôi không vùng cẫy nữa làm Lam tư hiểu nhầm rằng cô đã chịu thoả hiệp. Cũng vì thế mà cơn tức giận trong người anh giảm bớt đi không ít. Nhưng đúng lúc này, Mộc Tuỳ Tâm lại lên tiếng:
– Đe doạ tôi, em còn chưa đủ khả năng đó!
Vừa nói xong, anh liền đạp tung cánh của phòng nghỉ. Ánh mắt Mộc Tuỳ Tâm bỗng tối sầm lại, cô vừa tức, vừa thẹn, mắng:
– Lam Tư, anh là đồ khốn nạn!
– Khốn nạn? Được, vậy tôi sẽ cho em biết thế bào mới là khốn nạn!
Lam Tư cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà gần lên với Mộc Tuỳ Tâm. Sau đó đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài, đán thuộc hạ canh gác trên máy bay đều cúi thấp đầu, xấu hổ thay cho lãi đại nhà mình:
Lão đại à, lão đại đang bức ép con gái nhà lành đấy!
***************
Tề Gia.
Trong phòng khách, Ly Tâm đang sốt ruột chờ đợi. Đến tận nửa ngày sau mới nhìn thấy Hồng Ưng quay trở lại. Vừa nhìn thấy anh, Ly Tâm đã sốt ruột hỏi:
– Đã tìm ra tung tích của bọn chúng chưa?
Hồng Ưng gật đầu:
– Đã tìm ra dấu vết mà chúng để lại, nhưng đám ngườu này xử lí cũng khá sạch sẽ. Người của chúng ta vẫn cần thêm chút thời gian!
Nghe vậy, Ly Tâm liền gật đầu:
Đã biết!