"Ngày 15/12, trời nắng.
...
Tôi đang đi trên hành lang vào buổi tối thì chợt nghe thấy tiếng động lạ giống như tiếng chân bước nhanh, có vẻ rất nhiều người đang di chuyển. Tôi bước đến hướng có tiếng bước chân, khuất sau dãy hành lang. Tiếng bước chân có vẻ nhanh hơn, khi tôi vữa rẽ tới thì chẳng có gì, tất cả đều yên lặng. Có vẻ tôi đã nghe nhầm, tôi bước về tiếp nhưng bị vấp ngã vì đạp phải một búi tơ nhện dày. Tôi nhanh chóng đứng dậy và về phòng.
Ngày 16/12, trời nắng.
...
Đêm qua, trong lúc trằn trọc vì mất ngủ, tôi lại nghe tiếng bước chân ấy. Có vẻ khá gần với phòng mình, tò mò, tôi bước ra ngoài. Tiếng bước chân lại biến mất, tất cả lại yên lặng, có lẽ tôi căng thẳng quá nhiều rồi.
Vừa rồi, một huyện kinh khủng đã xảy ra với tôi, có lẽ tôi nên tìm đến bác sĩ tâm lí...Một con nhện khổng lồ, kinh khủng, nó có phần thân nhện và phần đầu là của con người. Phải bình tĩnh...phải bình tĩnh...
Tối, sau khi từ lớp nhạc về, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân. Lần này có vẻ như ở rất gần tôi, từ căn phòng 318 bỏ trống đã lâu. Bên cạnh đó, tôi còn nghe thấy tiếng sột soạt từ đó. Tò mò, tôi đẩy nhẹ cửa ra...Một con nhện khổng lồ đang bò quanh phòng, liên tục nhả tơ khắp nơi, căn phòng toàn là tơ nhện. Nó có phần trên là một người phụ nữ, phần dưới là 8 cái chân linh hoạt. May là ả không phát hiện ra tôi...tôi nhanh chóng chạy về phòng, hoảng loạn thật sự khi viết nên những dòng này...
Ngày 17/12, trời nắng.
May mắn hôm nay là chủ nhật, tôi đã có thể trở về nhà tránh xa cái thứ quỷ quái kia. Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi không trông đợi ngày mai một chút nào. Đúng rồi, tôi sẽ nhờ người đó giúp, chắc chắn anh ta sẽ có cách..."
Lâm đang đọc từng trang của quyển nhật kí dưới gối P, ngày 18 là ngày phát hiện ra cái chết của P, hai ngày trước thật sự bí ẩn.
"Ngày 18/12, trời âm u, mưa nhẹ.
Người tôi đợi vẫn chưa đến...
Tôi vẫn đang hoảng loạn, thật sự hoảng loạn, tiếng bước chân vẫn ngoài kia, ngày trên dãy hành lang. Thình thoảng tôi vẫn thấy một bóng đen xẹt qua khung cửa kính, chắc chắn là ả. Có lẽ ả đang tìm tôi, có lẽ đêm qua ả đã thấy tôi..." – Nhật kí bị dừng đột ngột ở đoạn đó. Có lẽ P đã vội vã giấu cuốn nhật kí xuống gối nằm, mọi chuyện sau đó thì không rõ nữa...
- Mày nghĩ sao? Có nên báo cho thầy cô không? - Tuấn hỏi.
- Mày nghĩ ai sẽ tin? Không đâu, họ sẽ nói rằng đây chỉ là sự tưởng tượng của P rồi vẫn kết luận là tự tử do strees thôi. - Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói - Có lẽ nên chờ đợi người được nhắc đến trong quyển nhật ký này, có thể sẽ có cách.
- Tao cũng nghĩ giống mày, hay tụi mình tự xử lý vụ này đi - Nam và Cường cùng nói.
- Nguy hiểm lắm, bọn mày thấy P chết thế nào chưa? Bọn mày muốn giống vậy lắm à? - Tuấn nghiêm giọng - Trước tiên, Lâm là người có thể liên lạc được với P trong giấc mơ, mày tìm hiểu kỹ hơn đi!
- Cũng có lý, vậy tối nay nếu P còn hiện về tao phải hỏi rõ.
- Quyết định vậy đi, tụi bây phải giữ bí mật tuyệt đối, không được hó hé nghe chưa?
- Ok, tin tưởng nhau xíu đi mày
_________
-Còn nữa-