Cả hành lang dài không một bóng người nào khác, nhiệt độ nơi phòng b.ar rõ ràng có hơi nóng, thế nhưng lúc này bầu không khí giữa hai người lại lạnh lẽo đến cùng cực. Ở nơi ánh đèn sáng chẳng thể với tới, thiếu nữ lặng lẽ siết chặt hai tay, móng tay ghim vào da thịt đến mức rỉ máu, buộc bản thân phải đứng vững.
Khuôn mặt Tang Dung nhạt nhòa trong ánh đèn mập mờ, xong Thẩm Thức vẫn thấy rõ được ánh mắt mà cô nhìn anh có bao nhiêu cảm xúc được cất giấu trong đó.
Là phẫn nộ.
Là oán hận.
Là… giễu cợt.
Tang Dung cúi đầu nhắm chặt đôi mắt, che giấu đi cảm xúc đang mãnh liệt trào dâng, đè ép cô đến nghẹt thở.
Thẩm Thức, khi anh gọi cho em, dùng giọng điệu trầm khàn quyến rũ ấy nói muốn nhìn thấy em, lúc ấy em đã ngỡ rằng, có lẽ trong những ngày không có em, anh đã thấy nhớ em một chút nào đó, dù biết nó chỉ là ít ỏi.
Mặc dù em biết bản thân phải giữ lại chút tự trọng, để không một ai có thể dẫm đạp lên em, thế nhưng em lại không thể ngăn cản được sự chi phối từ trái tim, tìm đến anh hết lần này tới lần khác.
Tuy nhiên, em đã quên mất rằng, trái tim anh như băng đá ngàn năm vậy, chẳng cách nào tan chảy.
“Thẩm thiếu, lấy tôi ra đùa giỡn, vui lắm nhỉ?” Tang Dung ngước nhìn anh, người đàn ông ba lần bảy lượt tổn thương trái tim cô, mỉm cười chua chát, “Nhưng tôi, tôi không vui, không vui chút nào…”
“Tang Dung…”
Thẩm Thức khó khăn mở miệng, hô hấp trì trệ, lồng ngực anh thắt lại đau đớn.
Nhìn cô rơi nước mắt, hóa ra lại khó chịu đến mức này.
“Tang Dung, hãy nghe tôi nói…” Thẩm Thức cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong câu nói vừa rồi, bước từng bước tiến về phía Tang Dung.
Bàn tay anh giơ lên muốn chạm vào khuôn mặt đang đẫm nước mắt của cô, thế nhưng cô né tránh, ánh mắt cô rất nhanh đã thay đổi, một mảnh tĩnh lặng nhìn anh, cười khẩy:
“Biến tôi trở thành cái dạng này không phải là mục đích của anh sao? Tỏ ra quan tâm cái gì!”
Chỉ trách cô ngu ngốc, ảo tưởng viễn vông, đem lòng tin lần nữa lên bàn cược.
Cược bản thân lần này sẽ thắng…
“Tang Dung, chuyện không phải…”
Thẩm Thức vội vàng muốn giải thích, nhưng lời nói ra mắc ngang cuống họng, mãi không thốt ra được.
Đây là trò đùa anh tự tạo ra, giải thích cái gì được nữa!
“Thẩm thiếu, xem như hôm nay, Tang Dung tôi được mở mang tầm mắt, thấy được sự tuyệt tình của anh rồi.”
Tang Dung cúi đầu cười cay đắng, Thẩm Thức hốt hoảng nắm chặt bờ vai cô, lại không biết nên tìm lý do nào để giữ chân cô ở lại.
Miệng đắng lưỡi khô, cổ họng đau rát, cảm xúc chồng chéo lên nhau đang dày vò anh, mãnh liệt như sóng thần đập vào.
Bất chợt, thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt anh, vô số cảm xúc đã hóa thành nỗi tuyệt vọng, yếu ớt cất lời:
“Thẩm Thức, đừng biến tôi trở nên đáng thương hơn nữa. Được không?”
Bàn tay đặt lên vai cô dần thả lỏng, Tang Dung đưa những ngón tay xinh đẹp gỡ đi từng chút một, sau đó xoay người cất bước rời đi.
Ra khỏi nơi này, cô nhất định sẽ mang theo trái tim đã tan nát này cùng vô số cảm xúc khác, đem nó chôn vùi cùng quá khứ ngu ngốc trước kia.
Thẩm Thức, đây sẽ là lần cuối cùng em tìm tới anh. Từ nay về sau, chẳng ai có thể làm em tổn thương được nữa.
Thẩm Thức ở phía sau, dõi theo bóng lưng thiếu nữ dần biến mất trong tầm mắt, đột nhiên cười lớn.
“Hahaha…”
Tiếng cười vang vọng khắp hành lang, mang theo nỗi đau đớn chẳng dứt, cuối cùng hòa vào hư không, lẫn trong tiếng nhạc xập xình.
*****
Ngày hôm sau, Thẩm Thức không hề tới công ty.
Lúc đầu, Hạ Giang Hình còn nghĩ chắc hôm qua anh uống quá độ với hội lão Triệu nên dậy trễ, chút nữa chắc tới. Nhưng mà chờ từ sáng tới chiều, cũng không thấy ai kia xuất hiện, hơn thế nữa còn không hề nhắn tin hay gọi cho anh ta một cuộc nào về việc mình nghỉ.
Hạ Giang Hình gọi cho người giúp việc ở nhà Thẩm Thức, hỏi xem anh đang ở chốn nào. Người giúp việc khó xử trả lời anh rằng không biết.
Hạ Giang Hình suy đoán có lẽ Thẩm Thức trở về nhà chính Thẩm gia.
Dù sao thì nội bộ trong Thẩm gia khá phức tạp, chuyện Thẩm Thức tự ý đến Tang gia hủy hôn đã khiến ông cụ tức giận, nên thay vì chờ tới cuối tuần, ông cụ gọi luôn Thẩm Thức về nhà.
Thế nhưng ba ngày liên tiếp vẫn không thấy bóng dáng Thẩm tổng nhà anh ta đâu, đống văn kiện trên bàn bị chất thành đống không ai giải quyết, Hạ Giang Hình nhìn mà tặc lưỡi, anh ta không thể không xử lý.
Trong lúc làm việc, anh ta đã gọi điện cho Thẩm Thức rất nhiều lần, đều không bắt máy.
Hết cách, anh ta gọi điện cho chú Ngô.
“Alo…”
“Chú Ngô, con Giang Hình đây, lão Thức có ở đó không chú?”
Lão Ngô ở bên kia ngạc nhiên, “Thiếu gia không có ở đây, chẳng phải tới cuối tuần mới đến hay sao?”
Hạ Giang Hình chợt hiểu vấn đề, vì vậy nhanh chóng lấp liếm: “Vậy hả chú, con tưởng Lão Thức qua đó, thấy cậu ấy bảo có việc bên đó nên tiện đường qua thăm Thẩm lão gia, chắc bàn việc làm ăn lâu quá nên chưa tới rồi. Thôi thế nhé chú, con còn có việc, xin phép chú con cúp máy trước đây.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, Hạ Giang Hình đã bực dọc mà vứt điện thoại xuống ghế, đem người anh em tốt của anh ta mắng chửi không biết bao nhiêu lần.
Đến gần giữa trưa, người mà anh ta trông chờ suốt ba ngày cuối cùng cũng bắt máy.
“Alo…”
“Lão Thức! Con m.ị.a nó, cậu ch.ế.t ở xó nào rồi hả? Cậu để công ty lại cho tôi đấy à? Ba ngày nay cậu ch.ế.t ở xó nào mà đ.é.o cầm nổi cái điện thoại gọi cho ông đây một cuộc hả?”
Hạ Giang Hình vừa thấy người bắt máy đã tuôn ra một tràng dài, mà người bên kia lại chỉ thờ ơ với thái độ tức giận của anh ta, hờ hững đáp: “Nói xong chưa?”
“Cậu!” Anh ta nghiến răng, nắm chặt điện thoại trong tay. Nếu không phải Thẩm Thức mà là một ai khác, đừng mong yên ổn với anh ta.
Hạ Giang Hình áp chế cơn giận giữ trong người, lạnh giọng hỏi người đầu dây bên kia: “Lão Thức, cậu ch.ết xó nào, đưa tôi cái địa chỉ.”
“Tôi ch.ết xó nào sao? Hừm... Không biết!” Thẩm Thức nhàn nhạt đáp trả, không hề để cơn giận của ai kia vào mắt.
“Thẩm Thức!” Hạ Giang Hình nghiến răng, hàm răng va vào nhau tạo ra tiếng ken két. Mẹ kiếp! Lúc nào rồi còn giỡn được. Anh ta nghĩ, nếu mà anh ta tìm thấy anh, nhất định phải trút nỗi giận này.
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, sau đó bình tĩnh trả lời.
“Tôi ở…”