“Cậu chủ…”
Người giúp việc ở biệt thự bất ngờ với sự xuất hiện của Thẩm Thức, càng sửng sốt hơn khi đây là lần đầu tiên bà thấy cậu chủ đem về một cô gái.
Thẩm Thức gật đầu xem như đã nghe, trong lòng anh là người phụ nữ đang chôn mặt vào lớp áo sơ mi trắng. Anh cẩn thẩn từng bước chân lên lầu, đi vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường rộng lớn.
Tông màu chủ đạo trong căn phòng là màu trầm, nhưng có ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm cho căn phòng sáng sủa hẳn lên, có thêm sức sống cho nó. Không gian phảng phất mùi hương bạc bà, tuy không rõ mùi hương cho lắm nhưng có thể khiến cho tinh thần con người cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
Tang Dung hít thật sâu mùi hương đã bó buộc mình trong quãng thời gian trước, rồi cố gắng nặn ra nụ cười, làn mi rung ring khẽ khàng, ngước mặt mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.
Trái tim Thẩm Thức khẽ đập trật nhịp, rồi nhanh chóng trở nên mất kiểm soát, giống như nó đang nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực. Anh giơ tay vuốt nhẹ bên má cô, rồi chầm chậm đặt lên đó một nụ hôn vụng về.
Làn da mịm màng và mềm mại như chiếc bánh pudding trứng, cắn một miếng vừa thơm vừa ngọt.
Hơi thở của Thẩm Thức có phần gấp gáp, anh thở nhè nhẹ lên gáy cô, hơi thở của anh khiến Tang Dung giật mình rụt người.
Trông thấy vành tai đã đỏ lên của cô, Thẩm Thức cười khẽ, đưa tay xuống nắm lấy bờ eo cô. Vóc dáng Tang Dung nhỏ hơn so với Thẩm Thức rất nhiều, cân nặng cũng ít, vì vậy việc nhấc cô lên dễ như trở bàn tay, một phát đã nhấc được Tang Dung lên ngồi trên đùi mình.
Thẩm Thức nóng lòng kéo áo khoác của anh trên người Tang Dung xuống, vứt xuống cuối giường, anh tựa cằm lên bờ vai mảnh mai của cô, chôn sâu mặt vào cần cổ, tận hưởng mùi hương quyến rũ từ người phụ nữ đã làm anh c.h.*t mê c.h.*t mệt.
Cuối cùng, anh cũng có thể khiến cho Tang Dung tình nguyện ở bên cạnh anh suốt đời.
Không uổng công hơn nửa năm qua anh bận rộn lên kế hoạch và thực hiện chúng, tuy rằng có phần hèn hạ, nhưng để giữ chặt lấy Tang Dung không để ai cướp mất, anh chẳng còn cách nào khác.
“Tang Dung… Tiểu Dung…”
Thẩm Thức khe khẽ gọi tên cô, lấp đầy trong lòng là cảm giác thật thõa mãn không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Đôi bàn tay rắn chắc của Thẩm Thức vòng ra sau, ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ nhắn, dùng một chút sức lực kéo khoảng cách hai người lại gần nhau.
Không rõ là vô tình hay cố ý từ người đàn ông, chỗ nhạy cảm phía trên của người phụ nữ chạm vào cánh tay của đối phương, kích thích lên thứ được gọi là d.ụ.c v.ọ.n.g.
Yết hầu người đàn ông chuyển động lên xuống, cố nuốt đi chút nào đó d.ụ.c v.ọ.n.g đang cháy hừng hực trong người.
Thẩm Thức thở dốc, cho dù chỉ mới chạm nhẹ vào thôi, cơ thể anh đã không chịu đựng được mà nổi lên phản ứng, phía dưới đang c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g đến phát đau.
Anh cắn môi, giả vờ bình tĩnh, nhưng cơ thể c.ă.n.g c.ứ.n.g đã bán đứng lại.
Là người đàn ông chưa từng một lần k.h.a.i x.u.â.n, sức chịu đựng và khả năng kiềm chế của Thẩm Thức cực kì kém. Vả lại, người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt anh đây còn là người mà anh phí công tốn sức, gài không biết bao nhiêu cái bẫy mới có thể bắt được, làm sao anh chịu nổi.
Thẩm Thức nâng mặt lên, lần mò đến đôi môi căng mọng của người phụ nữ, muốn hôn thật sâu.
Anh đưa lưỡi ra, muốn cùng cô hòa quyện, nhưng Tang Dung lại không chịu mở miệng phối hợp.
Thẩm Thức không vui, hơi thở nóng hổi và gấp gáp phả vào tai người phụ nữ, anh khàn giọng nói: “Tang Dung, em không còn đường nào để chọn nữa đâu. Ngoan, mở miệng ra…”
Vừa nhắc nhở, cũng là vừa đe dọa cô.
Cuộc sống của Trình Trình, cơ ngơi của Tang gia, Khê Giang của nhà họ Tống và mạng sống của cha Tang.
Vận mệnh của tất cả đều dựa trên sự lựa chọn của cô.
Tang Dung ngoan ngoãn mở miệng, để lưỡi anh tìm đến chiếc lưỡi đinh hương của cô, quấn quýt vào nhau, chơi đùa theo đúng ý anh.
Thẩm Thức hôn rất sâu, như muốn lấy hết dưỡng khí của cô. Tang Dung ghì lấy vạt áo trước ngực anh, miệng r.ê.n.r.ỉ những âm thanh làm người nghe đỏ mặt tía tai.
Đến khi không thể tiếp tục được nữa, Tang Dung đánh mạnh vào lồng ngực anh, Thẩm Thức mới chịu trả lại không khí cho cô, trên mặt anh còn thể hiện rõ sự luyến tiếc.
Anh kề trán mình vào trán cô, cố chấp không nghĩ tới đôi mắt long lanh như pha lê nhưng chẳng chứa linh hồn gì trong đó. Để quên đi được nó, Thẩm Thức đưa một tay che mắt Tang Dung, rồi lại mãnh liệt ép cô tiếp nhận nụ hôn của mình.
Không để cho bản thân nhàn rỗi, bàn tay to lớn khác đang ở trên eo bỗng di chuyển luồn vào trong áo cô, cách một lớp áo ngực nhẹ nhàng xoa nắn nơi đ.ẫ.y đ.à mà bất kì người đàn ông nào cũng tơ tưởng đến.
Nhớ đến xúc cảm mềm mại khi được chạm vào làn da tươi mát của người phụ nữ, Thẩm Thức đưa tay ra sau lưng, muốn mở chiếc áo con vướng đường cản trở này. Nhưng sau một lúc anh vẫn không thể cởi được nó ra, anh hậm hực, rồi dứt khoát dùng tay đẩy chiếc áo con lên trên.
Vì bị Thẩm Thức che mắt, Tang Dung dựa theo cảm giác của bản thân, cô vòng hai tay ra sau, ôm lấy cổ Thẩm Thức, không hề có hành động sẽ phản kháng lại, còn nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của Thẩm Thức.
Âm thanh từ chiếc điện thoại vang lên trong căn phòng, người đàn ông không màng tới nó, hăng say đùa nghịch trong khoang miệng cô, còn Tang Dung thì lơ đãng mà nghe thấy đoạn đầu của bản nhạc chuông, trong đầu lập tức xuất hiện những lời nói vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn của Thẩm Thức khi ở cầu thang.
“Tang Dung, em hãy suy nghĩ cho thật kĩ, em ra khỏi nơi này rồi, em sẽ không còn cơ hội lần thứ hai nữa đâu.”
“Tổng số nợ mà Tang gia nợ Lê gia đã được đứng tên tôi, tức bây giờ tôi là chủ nợ chân chính của em. Một tiểu thư chỉ biết vẽ tranh như em, đến bao giờ mới có thể trả hết nợ cho tôi?”
“Tang Dung, em nên nhớ một điều, em có thể sống chết mặc đời, nhưng cha em thì không, ông ấy cần tiền để duy trì sự sống, và tôi là người duy nhất có thể giúp em việc này!”
“Trình Trình, Tống Trạch Trì và nhà họ Tống, tôi cam đoan sẽ không đụng tới họ nếu em ở bên cạnh tôi, hơn nữa tôi còn có thể giúp đỡ em trong việc giúp nhà họ Tang hưng thịnh trở lại.”
“Tang Dung, em chỉ được chọn một lần thôi, nhưng tôi dám chắc với em một điều rằng em có chọn đường nào thì tôi cũng có cách buộc em trở về bên người, không sớm thì muộn.”
Tiếng nói của người đàn ông văng vẳng vang lên trong đầu Tang Dung.
Nhớ về Thẩm Thức trước và sau, mọi sự bi thương, mềm lòng hay sự ăn năn của Thẩm Thức đều chỉ diễn ra trong một lát, sau đó anh sẽ trở lại, biến về làm một Thẩm tổng kiêu ngạo nhìn chú chim nhỏ vùng vẫy, bay tứ tung, chạy trốn trong chiếc lồng son và cuối cùng sẽ đứng nhìn chú chim ấy bị thương trong chính chiếc lồng mà anh tự tạo.
Tang Dung giờ như một con búp bê được người ta trả giá cao mua về, phục vụ người ta, tùy ý để người ta dẫn dắt và chà đạp.
C.h.à đạp sao?
Tang Dung chợt thấy mắt nhìn cay cay, cô khó chịu khi nghĩ đến từ hai từ ch.à đạp. Bao nhiêu năm qua, khi cô thích người đàn ông trước mặt này đến không cần cả lòng tự trọng, đòi sống đòi c.h*t nhất quyết bám theo anh, người đàn ông này cũng chưa từng nói sẽ thích cô. Vậy mà khi cô khép chặt trái tim, giấu tất cả nỗi đau và tình yêu, chôn chặt xuống đáy lòng, người đàn ông này lại ngang ngược cố chấp không chịu buông tha cho cô!
Anh chà đạp lên lòng tự tôn của cô, biến cô trở thành một tấm thảm rẻ rách dưới chân anh…
Tang Dung cắn vào môi anh một cái thật mạnh như trút ra những nỗi căm hận, khiến Thẩm Thức đang trong cơn động tình chợt bừng tỉnh.
Anh buông cô ra, hạ cánh tay đang che tầm mắt cô lại, dừng tất cả mọi động tác đang làm, ánh mắt của anh như cười như không, chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô rồi tự nhiên đưa lưỡi ra liếm một vòng quanh môi mình.
“Tôi biết em giận tôi, nhưng em có hiểu tình cảnh của mình hiện tại không hả Tang Dung? Tôi là kim chủ của em, là người bao nuôi em, nếu em làm ra bất kì một hành động nào khiến cho tôi không vui, tôi sẽ khiến cho những thứ đã mang ra hứa với em, đem từng thứ một phá hủy trước mặt em.”