Hạ Giang Hình còn có việc phải phụ trách nên rời đi ngay sau đó, Thẩm Thức dí đầu thuốc còn dở xuống gạt tàn, chân dài sải bước tới bàn làm việc.
Cắm USB vào, mọi dữ liệu mà Khổng Dịch Phàm vất vả thu thập đều nằm trong tay Thẩm Thức. Trong đó có cả dữ liệu về công ty bất động sản Khê Giang, sở hữu bởi nhà họ Tống.
Thẩm Thức lướt nhìn qua một lượt rồi nhanh chóng tắt máy, lấy điện thoại gọi cho người làm việc này.
“Khổng Dịch Phàm, hiệu suất làm việc của anh quá thấp.” Toàn những thứ mà Thẩm Thức đã biết, chỉ có vài dữ liệu mà hắn tìm ra được xem là tạm được.
“Thẩm tổng à, tôi cũng cố gắng hết sức rồi, nhiêu đấy là mồ hôi công sức, vất vả cả tuần của tôi đấy!”
Khổng Dịch Phàm lười biếng trả lời, cánh tay hư hỏng quàng lên người nằm cạnh. Thẩm Thức ở đầu dây nghe thấy tiếng thở hổn hển một cách dồn dập, biết được âm thanh lạ này là gì, anh nhếch miệng khinh bỉ, hỏi vặn lại:
“Mồ hôi công sức?”
Khổng Dịch Phàm nghe chất giọng là biết ngay bên kia đã đoán được việc hắn đang làm, hắn nhếch miệng cười khe khẽ.
“Đúng vậy, tôi đổ mồ hôi công sức làm việc cả tuần, nào giống Thẩm tổng đây, mồ hôi chẳng dính ướt áo!”
Hắn làm việc cả tuần nay, dường như không nghỉ này nào, đến cả người thương hắn còn gạt đi để làm xong việc cho Thẩm Thức. Điều tra, mua chuộc mãi mới được chút ít thông tin bên Khê Giang, thằng nhãi họ Thẩm này ngồi yên một chỗ đùa vui với chú chim nhỏ của mình, lại dám nói hiệu suất làm việc với hắn.
Nếu không phải Thẩm Thức nắm trong tay điểm yếu của hắn, thì kẻ nào ở Vân Thành dám cả gan sai khiến hắn như vậy.
Thẩm Thức nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mà Khổng Dịch Phàm nói, anh nghiến răng nghiến lợi, thầm chửi thề trong lòng.
Tên họ Khổng c.h.ó rách này…
Thẩm Thức hít vào thở ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng đang xấu dần, cố gắng lấy lại bình tĩnh, bởi vì anh có có việc phải nhờ đến hắn.
“Khổng Dịch Phàm, đừng quên chuyện tôi đã nói, bất động sản ở Phúc Giang đó, nhất định phải thuộc về tôi!”
Hiện tại nhà họ Tang vẫn đang thầu chúng, nhưng có sự giúp đỡ của Khổng Dịch Phàm, Thẩm Thức không tin mình lại không thể đoạt được mảnh đất béo bở đó.
Khổng Dịch Phàm hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thẩm tổng yên tâm, bất động sản đó không di dời, sớm muộn gì nó cũng sẽ vào tay ngài thôi, đừng vội vàng lên như thế!”
“Càng nhanh càng tốt!” Tốt hơn hết là xong trong tháng này để anh còn sớm gặp lại Tang Dung.
Tắt điện thoại, Thẩm Thức ném nó sang một bên, vùi đầu vào đống văn kiện cần xử lý gấp.
…
Sáng chủ nhật, Tang Dung lái xe đến bệnh viện Nhan Hồng thăm cha Tang, đúng lúc ở bãi đổ xe thì gặp Lưu Nguyệt.
Hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh thăm ông, Lưu Nguyệt xách theo một cái hộp đựng canh, nói là tiện đường đi qua quán bán canh gà nổi tiếng, ghé qua mua cho Lưu Cẩm một chút để bồi bổ cơ thể.
Do bác sĩ đã nói với Tang Dung trước đó, chuyện cha Tang tỉnh lại ngoài việc kích thích ông còn phải tùy thuộc vào ông có ý chí muốn tỉnh dậy hay không.
Lưu Nguyệt đặt canh gà lên trên bàn, nói chuyện với cha Tang được vài câu rồi quay sang dặn dò Lưu Cẩm ăn đi không nguội mất.
Lưu Cẩm như trông già đi cả chục tuổi, bà đón lấy từ tay Lưu Nguyệt hộp đựng canh rồi để ở bàn, thỉnh thoảng đưa mắt trộm nhìn qua Tang Dung, sau đó lại vẩn vơ đảo mắt nhìn xung quanh.
Bà ta vẫn còn sợ sệt Tang Dung, lý do rất đơn giản thôi, người che chở cho bà ta hiện tại đang nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, nếu bây giờ cô bắt bà ta đi, bà ta cũng không thể chống đối lại.
Tang Dung đã phát hiện ra ánh mắt của Lưu Cẩm thỉnh thoảng rơi trên người mình, nhưng khuôn mặt cô không đổi sắc, xem như không nhận thấy hành động của bà ta. Cô đứng ở cuối giường nhìn cha Tang, chờ đến khi Lưu Nguyệt nói xong, mới tiến đến nói một câu với cha mình.
“Cha, công ty vẫn ổn.”
Lưu Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, cô ta tưởng Tang Dung phải nói mấy lời khích lệ tinh thần ông chứ? Hay có phải Tang Dung chưa nói hết hay không? Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh vẫn chờ cô nói, thế nhưng Tang Dung lại chẳng nói thêm câu nào, lặng thinh nhìn ngắm cha Tang một lúc rồi ra ngoài.
Lưu Nguyệt vội vã theo sau, cô ta có hơi hoang mang trước hành động vừa rồi. Tại sao Tang Dung chỉ nói đúng một câu, sao không nói nhiều thêm, kích thích ý chí của cha Tang?
Tang Dung đi không xa, cô ngồi ở ghế đá trước cửa chính của bệnh viện, thở dài một hơi.
Thật ra cô muốn nói với ông rất nhiều điều, nhưng khi nhìn khuôn mặt xanh xao của ông, lời muốn nói đều bị nuốt xuống dưới.
“Tang Dung!”
Lưu Nguyệt ở phía sau gọi tới, Tang Dung đang ngồi ngẫm nghĩ ở ghế đá, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu, đập vào mắt là bộ dáng chạy trối chết của cô ta, trong đầu cô lập tức liên tưởng đến dáng chạy của con quỷ trong một tập phim hoạt hình nhiều năm trước đã xem.
“Vì sao cô không ở lại nói chuyện thêm với cha! Người kích thích ý chí của ông ấy bây giờ chỉ có cô thôi!”
Lưu Nguyệt chạy mãi mới tìm được người, cô ta hơi thở gấp, chất vấn Tang Dung chuyện khi nãy.
Tang Dung nhìn vào ánh mắt tức giận của cô ta liền xoay mặt lảng tránh, cúi đầu mím môi không đáp. Điều này làm cho Lưu Nguyệt càng thêm giận dữ, cho rằng Tang Dung vẫn còn giữ mối hận năm xưa.
“Tang Dung, năm đó đúng thật là mẹ tôi đã có lỗi với cô. Nhưng người trên giường bệnh là cha cô, cô không thể vì tư thù cá nhân mà bỏ mặc ông ấy như vậy được!”
“Tư thù cá nhân?” Tang Dung hơi khó chịu, nâng mặt nhìn thẳng vào ánh mắt Lưu Nguyệt, chợt cười khinh, “Lưu Nguyệt, có ai dạy cho cô nói ra một câu phải uốn lưỡi 80 lần chưa?”
“Không phải như thế thì là gì?”
“Hừ! Nếu tôi vì tư thù cá nhân, tôi sớm đã đuổi ba mẹ con các người cút khỏi Tang gia rồi! Chẳng qua khi nãy đến, nhìn thấy cha mình nằm im bất động trên giường, tôi khó lòng khống chế cảm xúc.”
Tang Dung sợ mình rơi nước mắt, đến khi đó mềm lòng nói năng lung tung, không kích thích được ý chí người bệnh, ngược lại còn làm tổn thương cha Tang.
Lưu Nguyệt khựng người vài giây, chợt hiểu ra những lời Tang Dung nói. Cô ta ngậm ngùi cúi đầu, lí nhí nói:
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi quên mất…”
Ý chí của người bệnh phụ thuộc rất nhiều đến các yếu tố bên ngoài, lỡ như không may họ nghe thấy gì đó không hay, tự mình nhốt mình trong không gian hẹp mà họ tự tạo, có thể cả đời họ sẽ không tỉnh lại, hay nói một cách dễ nghe là người thực vật.
“Tình hình bệnh của cha, tôi nắm rõ hơn cô. Đừng tự ý suy diễn theo ý của mình nữa.”
“Xin lỗi… Tôi tưởng cô ghét mẹ tôi cho nên mới hành động như thế…”
“Tôi không ghét bà ta.”
Tang Dung bình tĩnh nói ra những lời thật lòng, Lưu Nguyệt nghe xong liền trố mắt không tin, sửng sốt hỏi lại:
“Cô không ghét mẹ tôi?”
“Ừ!”
“Vậy… cô… cô cũng không h.ậ.n mẹ tôi sao?”
Lưu Nguyệt vẫn không thể tin nổi, ngập ngừng hỏi đi hỏi lại, ánh mắt ngờ vực khó tin.
Năm đó mẹ con cô ta nhờ gặp được cha Tang mà đổi đời, vào thời điểm ấy ngoài việc yêu thích cha Tang thì mẹ Lưu còn có chút tâm tư không sạch sẽ, đã dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để leo vào Tang gia, thành công trong việc làm rạn nứt mối quan hệ hai cha con. Cha Tang khi đó còn đứng ra bảo vệ mẹ Lưu, lại còn vì mẹ cô ta mà bỏ lại Tang Dung khi cô chỉ mới 17 tuổi, đáng lẽ Tang Dung nên h.ậ.n c.h.*.t bọn họ mới phải!
Tang Dung với mẹ cô ta- Lưu Cẩm bao năm không hòa hợp, đúng như Tang Dung nói trước đó, đáng lẽ ra nên vào thời điểm cha Tang nằm bệnh, phải đuổi ba mẹ con cô ta đi rồi chứ! Không ngờ cô ta còn hay tin Tang Dung cho người bảo vệ em trai nhút nhát của mình.
Tang Dung nhớ đến người đàn ông khuôn mặt xanh xao nằm trên giường bệnh, lắc đầu, từ tốn giãi bày:
“Tôi đã từng h.ậ.n bà ta! H.ậ.n bà ta vì sao có bao nhiêu người đàn ông ngoài kia, tại sao lại phải tranh giành với một đứa trẻ như tôi. Nhưng cô biết không, trong thời gian qua, tôi dần dần khôn lớn, suy nghĩ sẽ mỗi lúc mỗi khác. Tôi đã từng tuyên bố trước khi hôn lễ hai người đó diễn ra, là nếu cha tôi dám kết hôn với bà ta, tôi sẽ không thèm ngó ngàng gì đến ông ấy nữa. Tuy nhiên, mọi chuyện xảy ra với ông ấy, đều khiến tôi lo lắng. Có lẽ chẳng cần nói nhiều cô cũng hiểu, đơn giản vì ông ấy là cha tôi thôi phải không?”
Không phải chưa từng hận, chưa từng ghét, nhưng thời gian qua đi, người ở lại và chăm sóc cho cha Tang, là người mà ông ấy đã chọn sau khi mẹ Tang qua đời đã lâu. Người đi cùng cha Tang trên quãng đường đời sau này, là Lưu Cẩm.