Sáng thứ sáu, cuộc họp cổ đông chính thức bắt đầu vào lúc 10 giờ.
Vì Thẩm Thức đã thâu tóm gần hết những cổ đông lớn nhỏ, nên trong danh sách chỉ còn bảy người.
Do tình hình của cha Tang không mấy khả quan, ông chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nên theo kế hoạch đã định, Tang Dung sẽ là người đại diện cho Tang Dịch.
Danh sách cuộc họp gồm có Tang Thụy, Tang Dung, Thẩm Thức, Khổng Dịch Phàm và ba người nữa thuộc ba công ty khác nhau.
Tang Dung ngồi ở ghế đầu, cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn vài phút nữa là tới cuộc họp, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Thẩm Thức và Khổng Dịch Phàm. Truyện Tiên Hiệp
Trong phòng họp, bầu không khí thật bức bối và khó chịu. Trước đó, Tang Thụy đã công khai trở mặt thành thù với Thẩm gia, xung đột với Thẩm Thức, mà hai người kia nghe đâu đã đầu quân cho Thẩm Thức, Khổng Dịch Phàm thì không cần nói, chắc chắn hắn theo phe đối lập với Tang Dung, thế nên cuộc họp ngày hôm nay chắc chắn sẽ diễn ra gay gắt.
Thư ký Lượng đi sau Thẩm Thức xem lại giấy tờ sổ sách cần báo cáo. Cậu nhìn vào báo cáo quý vừa rồi của Tang Phùng, lại nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đi đằng trước, khẽ chậc một tiếng. Thật không ngờ giám đốc của cậu, để khiến người ta ngoan ngoãn tự bước tới, điều gì cũng dám làm ra.
Thẩm Thức thong thả cước bộ trên hành lang, không có vẻ gì gấp gáp như người sắp muộn giờ. Anh mặc một bộ vest màu đen, mái tóc mềm mại được vuốt ngược ra sau một cách tỉ mỉ, để lộ toàn bộ khuôn mặt có thể làm người ta thần hồn đều điên đảo, nhất là đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt rất hút hồn.
Cửa phòng họp được đẩy ra, Thẩm Thức thong dong đi vào, khí chất cao lãnh và ngạo nghễ khiến người khác dè chừng. Đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của Tang Thụy, Thẩm Thức mặt mày thản nhiên không thèm để ý đến, anh đi tới kéo ghế, ngồi xuống vị trí đối diện với Tang Dung.
“Cuộc họp bắt đầu được rồi chứ nhỉ? Tang tiểu thư?”
Hai tay Thẩm Thức đan chéo nhau để hờ trên mặt bàn, anh mỉm cười một cách nhã nhặn với tất cả mọi người trong phòng họp rồi trực diện mắt đối mắt với Tang Dung.
Ánh mắt hai người chạm nhau, giống như một luồng điện dẫn vào trong lòng Thẩm Thức, nhẹ nhàng kích thích làm cõi lòng anh dậy sóng. Song, chỉ sau một khắc đó, Thẩm Thức đã không còn thấy được hình dáng của mình trong đôi mắt cô.
Cũng khá lâu rồi hai người mới gặp nhau, thế nhưng người phụ nữ làm tâm trí anh hỗn loạn vẫn luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững, ngăn cản người khác đến tiếp cận.
“Xin Thẩm Tổng cùng mọi người chờ một chút, còn một cổ đông chưa tới, chúng ta cùng đợi thêm 5 phút nữa nhé!”
Tang Dung lịch sự mở lời. Thẩm Thức đang ngồi ở đây nhưng Khổng Dịch Phàm tới giờ vẫn chưa thấy có mặt, cô đang suy nghĩ không biết tên họ Khổng đang âm mưu chuyện gì nữa thì giọng Thẩm Thức đã cắt ngang:
“Hừm, nếu là Khổng tổng thì không cần phải chờ nữa, cổ phần của ngài ấy đã trao lại cho tôi rồi.”
Ngón tay Thẩm Thức ngõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt vô tội liếc nhìn xung quanh.
Với chỉ một câu nói tưởng chừng bông đùa của Thẩm Thức đã khiến cho mọi người trên bàn họp đều sửng sốt. Tang Dịch vừa nghe xong liền cảm choáng váng đầu óc, ông ta đã lập tức đứng phắt dậy, thực sự muốn đi tới tẩn chết thằng nhóc phách lối đang nhe nhởn trước mặt ông ta. Nhưng may thay, Tang Dung ở gần đã nhanh chóng nhắc nhở, kéo lý trí ông ta quay trở về đúng lúc để ép xuống được cơn giận dữ, không phá hỏng mọi chuyện.
Biểu hiện của Tang Dung lại không mấy ngạc nhiên, hoàn toàn khác với những gì mà Thẩm Thức đã tưởng tượng trong đầu. 8% cổ phần của Khổng Dịch Phàm, anh cố ý không sáp nhập vào là để dùng cho ngày hôm nay, phủ đầu trước đánh sau, khiến cho mọi người phải hoảng loạn.
Tang Dung cầm bản báo cáo trong tay, nhìn bề ngoài trông cô vẫn rất bình thường, không bị tác động bởi lời nói vừa nãy của Thẩm Thức, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy ở góc tờ giấy đã hơi nhăn lại. Thẩm Thức lại chỉ nhìn vào khuôn mặt cô, hoàn toàn đã bỏ lỡ chi tiết đó. Tang Dung hắng giọng, chủ trì cuộc họp.
“Mọi người, chúng ta sẽ bắt đầu họp luôn.”
Trong cuộc họp, đối mặt với các câu hỏi từ các cổ đông, Tang Dung lắt léo trả lời, nhờ một đống kiến thức mà Tang Thụy nhồi nhét vào đầu trước đó, cũng xem như đã qua được vài cửa. Tuy nhiên, đến lúc bàn về lợi nhuận và thiệt hại của dự án Phúc Giang thì không còn suôn sẻ nữa. Người không qua trường lớp như Tang Dung, đối chất sao nổi với những người làm trong giới kinh doanh. Chỉ vài ba câu hỏi về vấn đề này đã làm Tang Dung khó khăn không thể trả lời, Tang Thụy ngồi kế bên cũng phải toát mồ hôi mới có thể giải vây.
Kết thúc cuộc họp, tuy bị đè ép rất nhiều nhưng tạm thời cũng đã giữ lại được cái ghế chủ tịch cho cha Tang. Tang Dung âm thầm thở phào một hơi, mệt muốn xỉu tại chỗ.
Các cổ đông khác lần lượt rời đi, kể cả Tang Thụy cũng vậy, ông ta sợ mình không khống chế được bản thân mà tiến tới đấm người, nên khi vừa mới kết thúc, ông ta liền vội vã lao ra ngoài.
Thẩm Thức ngồi nhìn động tác thu dọn đồ của cô, khuôn mặt cứ lạnh băng băng, chợt cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tang Dung thu xếp xong, cô ngước mặt lên nhìn về phía Thẩm Thức.
“Trình Trình, chuyện của em ấy là anh nhúng tay vào. Đúng không?”
Ngữ khí trầm ổn và bình tĩnh, không nhìn ra nửa điểm tức giận. Câu hỏi của Tang Dung, vừa giống như xác nhận, vừa giống như vạch tội.
“Đúng!”
Thẩm Thức cũng không vòng vo, khảng khái đáp lại, trên người không mang cảm giác tội lỗi.
Chuyện đã đến nước này, mắc mớ gì anh phải che giấu nữa. Vốn muốn làm cô bất ngờ một chút, nhưng có lẽ từ lúc anh đánh đòn phủ đầu, cô đã đoán được rồi.
Thẩm Thức còn nghĩ cô sẽ chất vấn anh nhiều lắm, nhưng cô chỉ hỏi có thế, nhìn anh một chút rồi xoay gót, không thèm chào anh lấy một câu liền đi về phía cánh cửa.
“Tang Dung, em không có điều gì muốn nói nữa sao?”
Chỉ có thế, không có lời nào nói với anh, cho dù anh đã dồn ép Tang gia đến chân tường?
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa đột ngột khựng lại nhưng không buông xuống. Muốn cô nói điều gì. Hỏi lý do? Oán trách? Hờn giận? Trở mặt? Những điều này chẳng phải đều vô nghĩa à.
Thấy cô còn không quay lại, Thẩm Thức chợt trở nên nóng vội, “Tang Dung, nếu em mở miệng cầu xin, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Bờ vai Tang Dung khẽ run, cô xoay người lại, khoanh tay nhìn anh, bật cười giễu cợt: “Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.”
“Hiện tại tôi đã nắm giữ 36% cổ phần của Tang Phùng, em cũng biết những người còn lại trong cổ đông đều ở phe tôi. Do vậy, bất kì thời điểm nào tôi thấy chướng mắt, đều có thể gây áp lực cho bên em. Thế nên…” Nhìn nụ cười càng sâu của cô, Thẩm Thức biết rõ mình nói sai lại càng sai, nhưng anh bị xem nhẹ này làm cho nghẹn họng, buồn bực và tức tối từ đâu kéo đến, phá phách trong lòng anh. Lồng ngực anh nhức nhối, uất ức không cam lòng. Thẩm Thức nâng cao giọng, không chịu yếu thế, “Mở miệng cầu xin tôi đi Tang Dung, tôi sẽ suy sét đến nó. Chẳng phải ngày trước lúc còn quấn quýt bên tôi, em nói nhiều lắm mà, bây giờ mở miệng cầu xin đối với em khó khăn đến vậy sao?”
Tang Dung nhìn anh một cách thật lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai: “Thẩm Thức, anh cho rằng tôi sẽ cầu xin kẻ thù của mình? Anh nghĩ rằng tôi còn yêu anh ư?” Cô lắc đầu, cười lạnh: “Ha! Anh xem trọng bản thân anh trong lòng tôi quá rồi đó!”