Trong một thời gian ngắn ngủi, tất cả những thứ bất lợi đều dồn tới. Tang Dung đi từ phòng làm việc ra, mặt cô tái xanh, hai chân run rẩy, đứng không vững.
“Tiểu thư, để tôi giúp cô.”
Triệu Lịch Thành ở phía sau bước hai bước, đưa tay đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống.
“Không sao, tôi tự đi được rồi. Cậu mau quay trở lại làm việc đi.”
Tang Dung đẩy tay cậu ra, buông lời từ chối ý tốt, một đường đi thẳng vào trong thang máy.
Triệu Lịch Thành nhìn bóng lưng cô độc của cô, rồi nhớ đến vết thương trên trán mà Tang Dung né tránh không trả lời, cậu lấy điện thoại từ trong túi áo, nhấn tìm số của một người.
Buổi chiều, Lưu Nguyệt đang ở trong phòng bệnh cùng với Lưu Cẩm, bỗng nhận được tin nhắn về công việc, báo cô đến công ty gấp.
Trước khi đi, vì không yên tâm về mẹ mình, Lưu Nguyệt vẫn cẩn thận gọi cho Tang Dung đến thay.
“Tang Dung, giờ cô có bận không? Tôi phải lên công ty có chút chuyện.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở nặng nề: “Bận thì đi đi, tôi lái xe qua ngay.”
Dù không gặp mặt trực tiếp, nhưng nghe giọng nói phát ra từ trong điện thoại, Lưu Nguyệt cũng lờ mờ đoán được Tang Dung đang không ổn.
Lưu Nguyệt nói: “Cô ốm hả? Nếu vậy thì thôi, ở nhà nghỉ ngơi chút lấy lại sức.”
Tang Dung cất giọng khàn đặc: “Không sao, tôi hơi nghẹt mũi thôi.”
Lưu Nguyệt nghe giọng vẫn còn hơi nghi ngờ, “Thật sự ổn chứ?”
Giờ thêm một người ốm là thêm một phiền phức, Lưu Nguyệt không thể để xảy ra chuyện như vậy được.
Tang Dung trả lời, xung quanh nghe thấy tiếng ồn ào giống như ở bãi đỗ xe, “Cô yên tâm.”
Thấy Tang Dung chắc chắn như thế, Lưu Nguyệt cũng không khuyên cô nữa. Khi chuẩn bị cúp máy, Lưu Nguyệt sức nhớ tới mối quan hệ của cả hai, khẽ giọng nhắc nhở: “Tang Dung, tôi biết cô không thích mẹ tôi, nhưng mong cô sẽ không làm khó bà.”
Tang Dung tra chìa khóa vào ổ, khởi động xe, nghe Lưu Nguyệt nói thì thuận miệng đáp lại: “Ừ.” Sau đó thì cúp máy.
Lưu Cẩm ngồi bên cạnh giường bệnh, dùng một tay nắm lấy bàn tay Tang Dịch, một tay khác lấy khăn lau nhẹ khuôn mặt ông, gương mặt bà toát lên vẻ đau thương, đôi mắt sưng lên do khóc, chăm chú dõi nhìn người đàn ông nằm bất động, thầm cầu mong ông mau chóng tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Cẩm vội vàng lau nước mắt rồi ngước mặt lên, bỗng chốc sửng sốt khi thấy vết thương trên khuôn mặt Tang Dung. Bà chỉ tay vào nó, ngập ngừng hỏi cô:
“Tiểu… Tang Dung, vết thương trên đầu con!”
Ánh mắt Tang Dung khi mới bước vào phòng đã dừng trên người bà, người phụ nữ khiến cha Tang bỏ sự nghiệp đang xây dựng ở Vân Thành chạy vào thành phố B sống chỉ vì một câu nói không quen khí hậu.
Tang Dung đã từng nghĩ, người đàn bà này kết hôn với cha Tang chẳng qua vì số tài sản mà họ có, mối quan hệ của hai người sẽ chẳng thể nào mà kéo dài lâu. Lại nhớ lúc ấy vì để ngăn cản ông tái hôn, cô khăng khăng chống đối mọi quyết định của cha Tang, một mình sống ở Vân Thành, còn cố chấp không liên lạc với ông, làm đủ mọi cách để cho ông thấy người đàn bà mà ông tin tưởng không tốt như vẻ ngoài.
Song, khi nãy cô đứng ở ngoài, quan sát từng hành động ân cần của bà qua lớp kính, đột nhiên cô cảm thấy việc mình làm khi trước không biết là đúng hay sai.
Thấy bà chú ý đến vết thương trên trán mình, Tang Dung có hơi ngượng ngùng, cô đảo mắt đi nơi khác né tránh, nói: “Cha sao rồi?”
Lưu Cẩm biết bản thân nhiều lời, bà ái ngại rút tay về, nhẹ đáp: “Bác sĩ bảo ông ấy chấn thương khá nặng, vẫn phải theo dõi sát sao.”
“Vậy có nói khi nào sẽ tỉnh lại không?”
“Tùy theo tình trạng của ông ấy, nói muộn nhất là tuần sau.”
“Vậy sao…”
Giọng Tang Dung rất nhẹ, câu cuối nghe không rõ chữ. Lưu Cẩm im lặng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, bà cụp mắt xuống, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến lạ.
Tang Dung lặng lẽ tiến gần hơn đến giường bệnh, nhìn người đàn bà đang run rẩy sợ hãi rồi đảo mắt nhìn sang người đàn ông đang nằm trên giường, cô mím chặt môi, rồi bỗng quay người đi ra ngoài.
Mặc dù cô muốn ở gần với cha Tang chăm sóc ông, nhưng mà đã có Lưu Cẩm bên cạnh, hà tất gì cô phải làm khó bản thân, làm khó bà ta.
Tang Dung mở cửa, ngồi chờ ngoài hành lang.
Từ hôm qua đến nay xảy ra rất nhiều chuyện, lê lết được thân thể tới đây cũng xem như là kì tích. Cô nhắm mắt muốn nghỉ ngơi đôi chút, nhưng chắc cơ thể đã đến giới hạn, nên thiếp đi lúc nào không hay.
Tuy nhiên, với một người bị bệnh mất ngủ lâu năm thì chẳng mấy chốc đã tỉnh.
Khẽ nâng vai một cái, chiếc áo khoác đen được trùm ở bên ngoài liền rơi xuống, bấy giờ Tang Dung mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một người nữa.
Thiếu niên với gương mặt đẹp trai nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng khó gần, rất khác so với trí nhớ của Tang Dung, duy chỉ có ánh mắt nhu tình là không thay đổi.
“Tiểu Trì…”
Vẻ mặt Tang Dung tràn đầy sự kinh ngạc, Tống Trạch Trì lại không nói gì, cậu chỉ cúi người xuống nhặt áo, khuôn mặt bảnh bao dễ mến trước đó đã thay bằng một khuôn mặt góc cạnh sắc lạnh.
Rất lâu rồi, từ khi cô phũ phàng từ chối tình cảm của cậu thì cô đã không còn gặp cậu nữa, nhìn cậu hiện tại, giống như đã gầy đi một vòng so với lúc trước.
Tống Trạch Trì phủi sạch chỗ bẩn ở chiếc áo, sau đó quay sang đắp lên người Tang Dung, trầm giọng nói: “Nhắm mắt lại ngủ thêm chút nữa đi, lúc nào đến giờ cơm em gọi dậy.”
Tang Dung trả chiếc áo về đúng chủ, khẽ lắc đầu, “Ngủ đủ rồi, có nhắm mắt thì cũng chẳng thể ngủ nổi nữa.”
Tống Trạch Trì nhìn thoáng qua vết thương được xử lý qua loa trên trán cô, dù biết là ai làm nhưng cậu vẫn không kiềm chế được, lạnh lùng hỏi: “Vết thương ấy ở đâu ra vậy?”
Tang Dung nhớ đến cảnh tượng đêm qua, mái tóc hơi rủ xuống che đi biểu cảm khuôn mặt, thơ ơ đáp lại cậu: “Đi vội quá, không may trượt chân.”
“Thật sự là trượt chân?” Tống Trạch Trì nâng khóe miệng, đột nhiên cậu nâng cao giọng, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào mắt cô.
Với ánh nhìn chằm chằm từ cậu, Tang Dung chợt thấy hoảng hốt, giống như một kẻ nói dối lần đầu bị bắt quả tang. Cô vội vàng quay mặt nhìn đi nơi khác, chậm chạp lên tiếng: “Ừ…”
Bầu không khí rơi vào im lặng, tạo ra giữa hai người một sự gượng gạo khó diễn tả. Tống Trạch Trì nhận được câu trả lời, đôi mắt cậu ảm đạm, khẽ nở nụ cười đau đớn.
Dùng máy bay tư nhân bay từ Vân Thành đến đây, ngang nhiên chống đối lại người cha mà cậu tôn sùng, kết cục lại đổi lấy sự không tin tưởng này…
Tống Trạch Trì hơi siết nắm tay, cười nhạt: “Tiểu Dung, em là người không đáng để chị tin tưởng à?”
Đôi mắt Tang Dung ánh lên sự nghi ngờ, “Tiểu Trì, cậu…”
Tống Trạch Trì cúi đầu, cay đắng nói: “Chị thích Thẩm Thức, mọi người đều biết, nhưng duy chỉ có em khờ khạo không biết. Chú Tang tái hôn, người đầu tiên chị chạy đến khóc lóc là Thẩm Thức, còn em biết chuyện từ miệng người khác liền cuống quýt đi tìm chị, nhìn thấy chị khóc lóc chạy theo người ta, em có thể làm gì được cơ chứ, chỉ có thể chờ chị khóc xong mới đến dẫn chị về. Chị thích vẽ, muốn theo vẽ, người đầu tiên chị muốn vẽ Thẩm Thức, không phải em. Em hiểu, trước đó trong lòng chị có Thẩm Thức, thế nên em mới không dám tiến tới. Nhưng bây giờ hai người đã không còn là gì của nhau nữa, tại sao chị vẫn không nhìn đến em?” Khóe mắt cậu ươn ướt, càng nói càng thêm đau lòng: “Vì lý do gì, hết lần này lần khác, em cứ như thằng ngốc, đợi chị từ trong vòng tay người khác trở ra?”
Tang Dung hít sâu một hơi, run run giọng: “Rốt cuộc… cậu muốn nói gì…”
“Tiểu Dung,…” Tống Trạch Trì nhìn cô, vành mắt cậu đỏ ửng, đáy mắt sớm đã ngập một tầng sương mỏng, “Chuyện của Trình Trình, Khổng Dịch Phàm hay chuyện gần nhất là chuyện công ty, tại vì sao không nói cho em biết, em có thể… có thể giúp chị mà…”
Tang Dung hơi sửng sốt, không ngờ chuyện công ty đã truyền đến tai cậu. Cô nhắm mắt, chẳng đành nói: “Mấy chuyện này, chị tự giải quyết được, không phiền đến cậu.”
Tống Trạch Trì nghẹn đắng ở họng trước những lời nói đó, cậu thật sự không thể hình dung nổi cảm xúc đang ngự trị trong lòng được nữa.
Cậu có yêu cô không? Có chứ! Yêu từ hình hài đến tâm hồn, cho dù có bị phũ phàng từ chối thì cậu vẫn tiếp tục theo đuổi, cho dù cậu chỉ có thể đứng ở phía sau, lặng lẽ ngắm nhìn…
Thế nhưng…
Nếu có người hỏi cậu có hận cô không, thì cậu sẽ trả lời là mình rất hận! Cậu hận người con gái này đến chết đi được! Hận cô, sao không thể yêu thương bản thân mình lấy một chút, đối tốt với bản thân một chút, tại sao luôn giữ trong lòng những thứ không vui, tại sao luôn cố gắng làm vừa lòng những con người đã từng ruồng rẫy cô.
Tống Trạch Trì mở miệng muốn nói rất nhiều điều, nhưng thời gian trôi qua, đến một câu oán trách cậu cũng không thể thốt ra thành lời.