Theo những gì được bên phía cảnh sát cung cấp, hiện trường xót lại là chiếc điện thoại của ông, tuy nhiên đã hư hỏng nặng, cần phải sửa chữa để làm rõ hơn. Kiểm tra camera chỉ thấy được cuộc hành trình, không thấy có camera khác, bước đầu xác định do mất lái.
Tang Dung từ đồn cảnh sát đi ra, toàn thân đã thấm mệt, dạ dày cuộn lên từng đợt. Cô cắn răng, bắt một chiếc taxi trở về nhà của cha Tang.
Trước lúc đi, Tang Dung đã chuyển cha Tang vào phòng vip để chăm sóc, nhờ Lưu Nguyệt ở lại giúp cô trông chừng Cha Tang đêm nay, còn bản thân thì lái xe về Phúc Giang trong đêm.
Nhìn đèn phòng còn sáng trưng, Tang Dung ngỡ Trình Trình còn thức đợi cô, vì vậy lúc đi vào, cô chỉ thấy có bóng người đang ngồi chệnh chệ trên ghế sopha, cứ nghĩ là Trình Trình, cô theo thói quen cúi thấp người vừa tháo giày vừa nói với cậu:
“Muộn rồi, mau chóng đi ngủ.”
“Tang Dung, sao về trễ vậy?”
Giọng nói này!
Tang Dung giật mình, dừng ngay động tác tháo chiếc giày còn lại, cô ngước mắt lên, lúc này mới nhìn rõ người đang ngồi trước mặt là ai.
Khổng Dịch Phàm ngồi vắt chân trên ghế, bộ dạng thoải mái và ngạo mạn, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng xác định con mồi.
Dựa vào đầu vai hắn là Trình Trình đã ngủ say.
Thịch!
Trái tim trong lồng ngực không ngừng đập một cách đầy hoảng loạn không theo một tiết tấu, Tang Dung giấu hai tay đang run rẩy ra phía sau, cố gắng để bản thân không mắc phải sai sót.
Thấy cô đứng ở ngoài không vào, đuôi mắt của Khổng Dịch Phàm nhẹ cong lên, lời nói thốt ra nghe thì quan tâm, nhưng giọng nói truyền đến phủ đầy sự lạnh căm: “Sao vậy? Vào nhà đi chứ, ở ngoài lạnh lắm mà.”
Thôi được rồi, trước sau gì cũng phải đối mặt, cô không phải là thần thánh mà che giấu người ta được cả đời, huống hồ so với Khổng Dịch Phàm, một cô gái như cô, chân yếu tay mềm, từ đầu đã không phải là đối thủ của hắn. Tang Dung thở hắt một hơi, siết chặt hai tay, cô lấy hết dũng khí bước đến đối mặt với hắn: “Dịch Phàm, không cần phải giả vờ nữa. Chuyện của Trình Trình, chúng ta hãy giải quyết ở đây đi.”
Khổng Dịch Phàm rút điếu thuốc, định châm lửa hút một hơi, chợt nhớ Trình Trình đang ngủ bên cạnh, hắn vứt điếu thuốc ra xa. Đưa bàn tay vuốt ngược mái tóc ra phía sau, hắn hờ hững hỏi ngược lại cô: “Giải quyết? Cô tính giải quyết như thế nào đây? Tang tiểu thư, cô thử cho tôi một cách giải quyết xem nào?”
Tang Dung không nhanh không chậm đáp: “Anh muốn gì? Nếu tôi khăng khăng giữ Trình Trình ở lại?”
Khổng Dịch Phàm nghe như chuyện cười, hắn nhìn sang Trình Trình đang ngủ say, nhếch miệng giễu cợt: “Không có cơ hội.”
Tang Dung cười khẽ, cô khoanh tay trước ngực, nhìn hắn thách thức, “Đừng kiêu ngạo như vậy. Hai năm trước, chính tôi đã cứu được em ấy từ tay anh.”
“Vì vậy nên cô nghĩ may mắn sẽ đến với mình lần thứ hai à?”
Lời vừa dứt khỏi đầu môi, ly nước đặt trên bàn đã bị Khổng Dịch Phàm nhanh tay cầm lên, không chút lưu tình ném về phía Tang Dung. Cô trừng mắt, nghiêng đầu né tránh nó, thế nhưng chiếc ly cứng cáp vẫn đập trúng phần ngoài trán, lập tức có máu chảy ra.
“Anh!”
Tên thần kinh chết dẫm này! Tang Dung đưa tay bịt miệng vết thương, đầu óc choáng váng do cú va chạm vừa rồi, máu chảy ra xen vào kẽ tay, chảy dần xuống cần cổ. Tang Dung thầm chửi thề, đáng lẽ cô không nên khiêu khích hắn, nếu không phải lúc đó phản ứng nhanh thì cái ly đó đã đập trúng mặt cô rồi!
“Tang Dung, cô và tôi cùng lớn lên, xem như nể mặt nhau, tôi sẽ không làm khó cô!”
Khổng Dịch Phàm đứng dậy, khuôn mặt hắn lạnh tanh như chuyện vừa nãy không phải hắn làm ra, cẩn thận ôm Trình Trình trên tay.
Tang Dung nhịn cơn đau, cô không thể để hắn đưa Trình Trình đi như thế được. Vốn cô đang định xông tới cản hắn lại thì từ đâu xuất hiện hai người đàn ông lực lưỡng, chắn ngang trước mặt.
“Khổng Dịch Phàm, thả em ấy xuống!”
Cô nghiến răng, bất chấp hét lên, mong sao Trình Trình mau chóng tỉnh lại, thế nhưng Trình Trình vẫn không tỉnh, giống như đã uống phải thuốc ngủ.
“Tôi đã nói rồi, xem như nể mặt nhau mà tôi bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục làm loạn, thì đừng trách tôi! Cô cũng biết, Tang gia so với Khổng gia thì chẳng là gì hết trong mắt tôi. Vậy nên lúc tôi còn nói chuyện tử tế thì nên biết điểm dừng đi!”
Khổng Dịch Phàm thẳng thừng đưa ra lời nói đe dọa, hắn không phải kẻ lương thiện mà tha cho kẻ dám cản trở hắn, chẳng qua hắn đã hứa với người kia sẽ không tổn hại đến cô.
Mắt thấy hắn đã đứng trước cửa chuẩn bị đi ra, Tang Dung vội vã hỏi hắn: “Dịch Phàm, kẻ nào nói cho anh biết!”
Cô không tin hắn vẫn lặng lẽ tìm kiếm tung tích Trình Trình, với thế lực của Khổng gia, tìm kiếm một người thì làm gì mất đến hai năm mới tìm được. Nhất định có kẻ nào đó biết về chuyện năm ấy của họ mà nói ra.
Khổng Dịch Phàm dừng bước chân, quay đầu nhìn cô cười khẩy:
“Nghe nói cha cô bị tai nạn à? Hình như không chết thì phải!”
Tang Dung chợt đứng người, dường như hiểu ra được chuyện gì đó, cô hung dữ quát lên: “Là anh!”
Cha Tang là người cẩn thận và bình tĩnh, chuyện mất lái trên cao tốc được cảnh sát nhận định đã khiến cho cô nghi ngờ.
Khổng Dịch Phàm nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, chợt thấy thoải mái, hắn cười một cách đầy mỉa mai: “Chưa có chứng cứ, đừng vội định tội cho tôi như vậy. Nếu cô nghi ngờ tôi thì chẳng phải cô nên tìm kiếm bằng chứng sao?”
Đến lúc cô ta tìm được bằng chứng, thì chẳng phải lúc đó sẽ có trò vui cho hắn xem à.
Tang Dung giận dữ nhìn hắn, “Bằng chứng? Anh cứ chống mắt lên chờ đi! Nếu chuyện cha tôi liên quan đến anh, tôi sẽ tự tay tống anh vào tù!”
“Ồ! Vậy Tang tiểu thư phải cố gắng thật nhiều đấy!” Liếc thấy sắc mặt của Tang Dung, hắn nói tiếp: “Để tống được tôi vào tù, không chỉ dựa vào vài ba cái chứng cứ ngu ngốc đó đâu!”
Nếu có thể tống được hắn vào tù, thì người như hắn chắc vừa phải đi cả vài chục lần.
Dựa vào gia thế của Khổng gia, thì Tang gia chỉ như một con kiến. Tang Dung giận dữ nhìn hắn, hai hàm răng va chạm vào nhau, nhưng mãi không thể thốt nên lời phản bác.
Nụ cười của Khổng Dịch Phàm ngày càng sâu, hắn ngồi chờ ở đây, mục đích chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt bất lực của ả đàn bà dám lừa hắn.
Hắn không có ý định tiết lộ người đứng sau mọi chuyện cho Tang Dung biết, hắn muốn cô khi biết được sự thật, phải đau khổ quằn quại hơn cả hắn, sống một cách đau khổ và bị dày vò như hắn đã phải sống trong vòng hai năm qua.
Hắn đã tìm được người, cũng bắt được rồi, tốt hơn hết hắn nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Khổng Dịch Phàm không nói thêm, hắn ôm Trình Trình đi ra khỏi phòng, không muốn phí thêm thời gian cho cái trò chơi vạch trần chán ngắt này. Thuộc hạ ở phía sau biết ý liền rời đi cùng với hắn, phòng khách sạn ngay lúc tối muộn chỉ còn một người.
Lúc này, Tang Dung cũng không thể gồng được nữa. Cô lảo đảo bước đi, trước mắt cô nhập nhòe những hình ảnh xung quanh rồi phút chốc, cả thân thể cô nghiêng mình ra phía sau, ngã sõng xoài trên sàn.
Tang Dung nhắm chặt hai mắt, rốt cuộc cô cũng hiểu thời gian trước hắn không tìm đến cô, chẳng qua khi đó hắn đứng ở ngoài, chờ thời điểm thích hợp để ra tay.
Đây là Phúc Giang, không phải Vân Thành, mà hắn là Khổng Dịch Phàm, không phải là Tang Dung bất tài.
Không phải kẻ bất tài vô dụng…