“Thẩm thiếu, chuyện chúng ta kết thúc từ lâu rồi!”
Trong 14 năm thân quen, đã đến lúc chúng ta nên tự mình kết thúc sự ràng buộc.
Ngay khi cô quay lưng với Thẩm Thức, mọi chuyện của hai người, những thứ từng làm, đều đã tan thành mây khói. Hoặc có khi còn sớm hơn, khi cô cầm trên tay thứ từng xem như báu vật, châm lửa, nhìn nó trở thành tro bụi ngay trước mặt.
Người đàn ông gục đầu vào cánh cổng bằng sắt, tạo ra tiếng két khẽ vang giữa trời đêm. Thân hình cao lớn từ từ trượt xuống, cho đến khi hai bên đầu gối chạm nền đất lạnh lẽo.
“Tang Dung,…”
Giọng người đàn ông không lớn, nhưng trong đêm tĩnh mịch, âm thanh này nghe rõ lạ thường.
Thân thể không biết đang run lên vì lạnh hay vì tiếng gọi đầy yếu ớt và bất lực kia, Tang Dung không ngăn được bản thân, khẽ quay đầu liếc nhìn người đàn ông rồi ngay lập tức cô xoay người, cắm đầu chạy về phía trước, mặc kệ cho tiếng gọi đang quanh quẩn bên tai, giữ lấy đôi chân.
Giọng nói trầm khàn quyến rũ, khẽ thốt lên tên người phụ nữ, như bản tình ca lãng mạn, bị tiếng gió cản lại đôi chút, chậm dần, nhẹ dần, trở thành xiềng xích.
Thẩm Thức quỳ trước cánh cửa lớn nhà họ Tang, nhìn bóng dáng thiếu nữ dần dần biến mất trong màn đêm, môi mỏng khẽ lẩm bẩm từng từ:
“Tang Dung… anh yêu em…”
Thật sự rất yêu em.
Tiếng yêu cất lên, thần trí và sức lực, đều bị rút cạn sạch sẽ.
Một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa như Thẩm Thức, soái khí hơn người, kiêu ngạo dẫm đạp những thứ không vừa mắt, không ngờ sẽ có một ngày, phải khụy đầu gối xuống, bộ dạng bê tha và nhếch nhác, nói lên tiếng yêu trong lòng mình.
Thế nhưng, người trong lòng, sớm đã không còn cần thứ tình yêu đến muộn màng này nữa.
Người đàn ông cười giễu cợt, anh có thể đứng ở đây gào thét tên cô, cũng có thể gọi người đến phá cửa, đàng hoàng nói chuyện với cô…
Xong anh biết, đứng trước người phụ nữ tuyệt tình kia, anh không thể không chế được mình, và rồi anh lại đau lòng, vì người phụ nữ đó liên tục tổn thương anh bằng những câu từ dễ dàng chỉ với khuôn mặt lãnh đạm và ánh mắt nửa vời nhìn anh.
Cô quay lưng không một chút do dự, đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có, cứ thế lẳng lặng biến mất.
Anh lấy hết can đảm quỳ xuống cầu xin, thật không ngờ lại đổi được kết cục này…
Bất chợt, giọt nước mát lạnh đáp nhẹ lên gò má, gió thổi mạnh hơn, tiếng lá cây đung đưa theo gió.
“Lách tách…”
Tang Dung mở cửa phòng, vội vàng lao vào phòng tắm.
Bên ngoài, gió mạnh mẽ đập vào cửa sổ, trời bắt đầu chuyển mưa tầm tã.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước mát lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, gột sạch đi sự ngu ngốc còn tồn đọng.
Thẩm Thức, tại sao anh lại làm bộ dạng đó? Như thể tôi mới là người mắc nợ anh?
Mẹ không cần tôi, cha không cần tôi, người tôi dựa dẫm khi đó còn mỗi anh, nhưng anh đã không cần tôi, vậy anh làm bộ dáng đó cho ai xem?
Anh không hề yêu tôi, anh chỉ đang thấy hứng thú với sự thay đổi này của tôi, và cái anh muốn, chính là có người can tâm tình nguyện làm một con rối thõa mãn nỗi trống trải trong lòng anh.
Tang Dung siết chặt hai tay, những suy nghĩ đang chạy trong đầu, vì sao cô lại không thể nói ra trước mặt Thẩm Thức.
Là anh ta bỏ rơi cô trước, cô chỉ đang trả lại những gì anh ta đã làm trước kia với cô mà thôi.
Cô không làm sai hay mắc nợ anh ta, đó là do anh ta tự mình tìm tới nó và chuốc lấy.
Nhưng tại sao bản thân cô lại cảm thấy tội lỗi?
Dòng nước lạnh toát chảy khắp cơ thể, Tang Dung nhắm mắt, để nước lạnh giúp cô trấn tĩnh bản thân.
Ngoài kia, mưa càng lúc càng nặng hạt, sức gió càng ngày càng mạnh, bầu trời thi thoảng sẽ vang lên tiếng sấm chớp làm kinh hãi.
Bóng lưng người đàn ông khi nãy, đã biến mất.
*****
“Tiểu thư, ở dưới đang có rất nhiều người, tiểu thư thật sự muốn rời đi ngay lúc này sao ạ?”
“Thím Lưu, thím không cần lo lắng cho tôi, mọi người cứ làm việc như bình thường đi, tôi đến chỗ Trình Trình có việc.”
“Nhưng…”
“Tôi đã nói rồi mà, thím không cần phải lo lắng quá đâu, chuyện này bình thường thôi.”
Khuôn mặt Tang Dung thản nhiên, khẽ đáp lại lời thím Lưu, không hề có chút lo lắng nào với cánh báo chí đang tụ tập dưới nhà.
Thím Lưu biết mình không ngăn được cô, bà thở dài, đành lui ra trước.
Tang Dung ngồi trước gương, trang điểm nhẹ nhàng. Sau đó chọn cho bản thân bộ quần áo thoải mái nhất, giống như kiểu người sẽ đi dạo xung quanh.
Liếc nhìn qua khung của sổ, từ trên cao đã thấy, một đám phóng viên từ các nhà đài khác nhau đã tập trung trước cửa nhà.
Thật phiền phức!
Tang Dung thầm nghĩ, điện thoại từ Trình Trình lập tức cắt ngang.
[ Chị, bao giờ chị đến vậy? ]
Tang Dung nhìn đồng hồ trên tay, đáp: “Chắc khoảng hơn 30 phút, nhóc thu dọn đồ sẵn đi!”
[ Vâng! Em biết rồi! ]
Trình Trình nói xong liền cúp máy, Tang Dung nhìn màn hình điện thoại hiển thị một cái tên, chợt không kiềm lòng được mà nhấn vào lịch sử cuộc gọi.
Tống Trạch Trì đã không liên lạc với cô hơn tuần nay rồi.
Tang Dung thấy có chút buồn phiền, bởi vì cậu chẳng làm gì có lỗi với cô, nhưng cô từ chối cậu hết lần này tới lần khác.
Cậu gọi cho cô, tới tìm gặp cô, cô từ chối không gặp, phũ phàng với cậu như vậy, có lẽ cậu cũng bỏ cuộc rồi.
Dù sao, tương lai của cậu rộng mở, đến bên cô chẳng khác nào tự đào mồ chôn bản thân.
Cô ngoài cái danh xưng đại tiểu thư nhà họ Tang, thì chẳng có gì xứng với sự tốt đẹp của cậu dành cho hết.
Tang Dung khoác thêm chiếc áo, nhìn vào trong gương, điều chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười rạng rỡ. Cô làm vậy, để chút nữa xuống dưới nhà, thể hiện tốt với những gì mà đám người dưới kia mong chờ.
Phóng viên ở dưới đã không còn chờ được nữa, họ đứng trước cổng nhà họ Tang chờ đợi, chỉ để chụp được ảnh khác lạ của Tang gia đại tiểu thư.
Cửa vừa được mở, Tang Dung lái xe đi ra, đám phóng viên nhanh chóng chặn đầu xe, muốn lấy tin tức từ cô.
Tang Dung cũng rất hào phóng khi hạ cửa kính xe, mỉm cười chào hỏi.
Phóng viên: “Tang tiểu thư, xin hãy cho chúng tôi biết, đây có phải hai người không ạ? Thẩm thiếu gia tại sao lại ở trước nhà cô?” Người phóng viên chìa ra trước mặt Tang Dung một tấm ảnh được chỉnh sửa, nét hết mức.
Tang Dung liếc nhìn qua, xem ra góc chụp không tồi, rất đẹp.
Một người phóng viên khác hỏi: “Mối quan hệ giữa cô và thẩm thiếu gia hiện tại là gì? Hai người không phải đã hủy hôn rồi hay sao?”
Phóng viên: “Có người chụp được ảnh cô cùng thiếu gia nhà họ Tống, cô giải thích sao về hành động này ạ?”
Phóng viên: “Xin cô trả lời ạ!”
Tang Dung cong môi, dung mạo xinh đẹp mang hương vị mùa xuân, tươi tắn vô cùng, hào sảng đáp lại: “Mọi người nói xem, nên giải thích sao được nhỉ? Chẳng phải mọi người còn rõ hơn tôi hay sao?”
Hừ, cho dù cô có nói thật với mấy người hay mấy người biết rõ sự thật thì ở cái đất Vân Thành này, danh tiếng tệ hại của cô đã đồn xa vạn dặm, tẩy trắng để làm gì.
Thiếu nữ từ đầu đến cuối kiểm soát biểu cảm khuôn mặt cực kì tốt, không để cho đám phóng viên có cơ hội chụp được sự khác biệt.
Đám phóng viên vẫn hỏi không ngừng nghỉ, Tang Dung chỉ đáp lại một số câu, còn lại sẽ nở nụ cười trừ.
Treo trên miệng nụ cười duyên dáng rạng rỡ đúng chuẩn đã từng luyện tập, đưa mắt liếc thấy gần đến giờ, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
“Mọi người, hiện tại tôi còn có chút việc cần phải giải quyết, hẹn mọi người hôm khác nhé!”
Vừa dứt câu, cửa kính xe dần đóng lại, đám phóng viên xem như cũng có được chút ít thu hoạch, nên để Tang Dung lái xe rời đi.
…
Hạ Giang Hình cầm tập tài liệu, xồng xộc xong vào phòng giám đốc, khuôn mặt nén sự giận dữ, đem tập tài liệu anh ta vừa mới phát hiện ra, ném thẳng lên mặt bàn làm việc của Thẩm Thức.
“Cậu! Rốt cuộc định làm gì vậy?”
Thẩm Thức thấy người tự tiện xông vào phòng đã thấy không vui, nhìn đống tài liệu đang ngổn ngang trên bàn, anh khẽ nhíu mày, mắt phượng một mảng lạnh lẽo, đưa ngón tay đẩy gọng kính, nói: “Phát triển công ty.”
Hạ Giang Hình lập tức nổi giận, “Hay cho câu phát triển công ty của cậu! Cậu thu mua lại công ty Bắc Hỏa, cậu có biết nó thuộc về Tang gia không?”
Bắc Hỏa là công ty thuộc quyền sở hữu của nhà họ Tang ở Vân Thành, nằm trên tuyến đường có giao thông rất tốt, tiềm tàng nhiều cơ hội phát huy, nhưng do Tang Dịch – cha Tang Dung đã chuyển tới thành phố khác sinh sống, nên Bắc Hỏa mới không được quan tâm đến.
Nhưng điều quan trọng là, Thẩm Thức đang có dự tính thu mua nó, đã mua rất nhiều cổ phiếu từ nhà họ Tang, còn đang tính thu mua cổ phần của công ty bên đó, vậy chẳng khác nào, Thẩm Thức đang muốn… thò một chân vào công ty nhà họ Tang.
Tang gia lâu đời cắm gốc rễ ở Vân Thành, Tang Dịch điều hành công ty cực kỳ tốt, anh ta còn nghĩ rằng Thẩm Thức không thể nào. Xong khi nhìn thấy những số liệu trong hồ sơ mà thư ký Lượng giấu giếm anh ta, anh ta không thể nào giữ được bình tĩnh.
Thẩm Thức, chẳng lẽ tên tiểu tử này không hiểu, nếu làm như vậy, cậu ta sẽ chặt đứt đi đường lui duy nhất của bản thân, chặt đứt mối quan hệ của hai nhà.
Thẩm Thức không xem là vấn đề lớn, lật xem tài liệu, nhẹ đáp: “Tôi biết!”
Hạ Giang Hình nóng nảy chửi thề, “Đ.ệ.c.h! Biết rồi sao còn làm! Cậu muốn tôi phải nói với chú Tang kiểu gì!”
Thẩm Thức thả tài liệu, thong dong đứng dậy đi ra khỏi ghế ngồi, lấy bật lửa châm điếu thuốc, nhún vai, bình tĩnh trả lời: “Cậu không cần phải lo, ông ta không biết việc này đâu!”
Hạ Giang Hình nắm chặt tay, muốn đấm tên nhơn nhởn trước mặt này cho tỉnh ngộ, xong anh ta nhận ra, điểm yếu duy nhất của tên khó ưa trước mặt anh ta là gì.
Hạ Giang Hình khoanh tay trước ngực, lông mày khẽ nhếch, cười khẩy: “Ha! Tên tiểu tử nhà cậu, vì không được người ta đáp lại, liền muốn giẫm đạp người ta lần nữa?”
Thẩm Thức vì lời này mà ánh mắt khẽ dao động, khuôn mặt lạnh lẽo tột độ, thập phần đáng sợ.
Quả nhiên, chỉ khi nào đụng đến vảy ngược trong lòng, mới bày ra biểu cảm đáng xem nhất.
Thẩm Thức rít thêm một hơi thuốc rồi nhả ra, làn khói trắng bao bọc xung quanh, mờ ảo che đi phần nào dung mạo, anh cười lạnh: “Tôi làm đủ mọi cách, nhưng cô ta đã không xem trọng tôi. Cậu nói xem, tôi cần gì phải sống khổ sở vì không có được tình yêu của cô ta.” Dí chặt điếu thuốc vào gạt tàn, khói trắng theo dòng bay lượn trong không khí, Thẩm Thức cười khẽ, âm vực lạnh lẽo như băng, “Tôi sẽ đập nát Tang gia cùng cô ta!”