9
Ta từng tới Tần lâu, kéo tú bà nơi đó nhờ chọn giúp ta mấy cô nương.
Bà ấy bảo ta đã tìm được rồi, hôm nay ta đến là để kiểm tra.
Khi ta nhìn thấy bốn cô gái đoan trang xinh đẹp, mỗi người đều có điểm thú vị riêng, mới hài lòng gật đầu.
Ta cho tú bà ngân phiếu vạn lượng, rồi chỉ vào một cô nương có dung mạo động lòng người nhất trong đó, “Ta muốn vị cô nương này, cô nương này chính là đầu bảng ở chỗ các cô, cô ấy...”
Thu xếp tốt cho bốn người xong, ta dẫn vị cô nương trên là Trần Tiếu Tiếu ra ngoài.
Chưa đến mấy ngày, Trần Tiếu Tiếu mặc áo tang bán mình chôn cha bị bọn vô lại để ý đến, trong lúc nguy nan đã gặp được Lục hoàng tử đang chọn trâm cài đầu cho Cung Thu Nguyệt.
Lục hoàng tử ngơ ngác nhìn gương mặt cực kỳ giống Cung Thu Nguyệt ấy.
Hắn thoải mái giải quyết đám du côn lưu manh cho Trần Tiếu Tiếu, rồi lại giúp cô ấy an táng cha, sắp xếp chỗ ở...
Trong tiểu viện, Trần Tiếu Tiếu tự cởi áo ngoài, nói không cần danh phận, chỉ muốn báo đáp ân công.
Lục hoàng tử hốt hoảng chạy đi.
Mấy ngày sau.
Trong Tần lâu có một cô gái nổi tiếng tên là Phù Hương.
Có người đã viết cho nàng mấy câu thơ như này ‘Trăng lạnh tẩm ướt áo, thấy phù hương trong đêm’*, trong nhất thời, thanh danh của nàng đã truyền khắp nơi.
*Thơ edit rất ngu đần, note raw ở đây ngày nào edit/dịch được hay hơn thì quay lại sửa ‘冷月浸衣带, 浮香暗处寻’
Vô số người phong nhã chen chúc tới, muốn giành được lần đầu của nàng.
Lục hoàng tử thích câu thơ này nên đã cải trang tới Tần lâu.
Ca tụng nàng và câu thơ này cực kỳ xứng đôi.
Hắn không biết, đây chỉ là câu thơ mà kiếp trước hắn viết ra cho Phù Hương.
Về sau, hắn mua Phù Hương...
Sau này nữa, hắn gặp một đầu bếp nữ mở tiệm và một cô gái đàng hoàng, họ đều không ngoại lệ, đều giống Cung Thu Nguyệt mấy phần.
Lục hoàng tử cảm thấy quá trùng hợp.
Dường như chỉ trong một đêm, những gương mặt ở khắp nơi đều là dáng vẻ của Cung Thu Nguyệt.
Hắn sai người đi thăm dò, lại không thu hoạch được gì.
Hắn đành phải cố gắng thuyết phục mình, có lẽ Cung Thu Nguyệt cũng không độc nhất vô nhị đến thế.
Sau này nữa, hắn uống say ở trong quán rượu của đầu bếp nữ, tỉnh lại trong lòng Phù Hương...
Hắn triệt để trầm luân.
Cửu hoàng tử nói ta nợ hắn một ân tình, nếu không phải hắn ra tay thì không thể nào che giấu được lai lịch của những cô gái này.
Ta vô tư nói: "Không có người, Đại hoàng tử tự sẽ ra tay, điện hạ nên cảm ơn ta, giúp người loại đi một đối thủ cạnh tranh Cung Thu Nguyệt."
Mặt hắn sa sầm cả đi.
"Sao cô lại hận Cung Thu Nguyệt như thế, hai người là tỷ muội!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Ta không nhịn cười nổi, như là nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười.
"Điện hạ, đối với kiểu gia thế như người với tôi thì huynh đệ tỷ muội có ý nghĩa gì chứ? Có điều, lần này tôi nhận ơn của điện hạ, ba chuyện điện hạ nợ tôi, đã thực hiện một chuyện.”
Hắn quan sát kỹ ta, môi mỏng nhả ra mấy chữ: “Con mụ điên này nữa...”
Có vẻ hắn còn muốn nói gì nữa, nhưng ta không nghe thấy.
10
Rất nhanh, ngày cưới của ta và Ninh Tiêu cũng đến.
Cung Thu Nguyệt trở về trước ngày cưới của ta một ngày.
Cô ta mặc một bộ y phục màu đen, mệt mỏi rã rời, cực kỳ thảm hại.
Cô ta không để ý đến hình tượng mà xông vào tiểu viện của ta, ánh mắt như muốn cắn người.
"Cô quay về, Cung Dao Quang, cô cũng quay về đúng không?"
Ta ngoái đầu lại, im lặng nhìn cô ta.
"Em gái không đi lễ phật với Thái hậu, mà lại đi ngàn dặm để quay về, giờ không dứt bỏ được trần duyên nữa à?”
"Sao cô lại đưa tuấn mã cho Cửu hoàng tử? Sao lại đưa mỹ nhân cho Lục hoàng tử? Rốt cuộc cô còn làm gì nữa?"
Mặt cô ta u ám, chất vấn ta.
Ta cười, môi son khẽ mở: “Bởi vì, ta ghét cô nha! Tất cả mọi thứ cô thích ta đều muốn hủy đi, bây giờ cô có thể nói cho ta biết, rốt cuộc mẫu thân của ta qua đời thế nào rồi không?”
Đôi mắt hạnh của Cung Thu Nguyệt mở to, bật cười thành tiếng.
"Không phải bị cô khắc c h ế t sao?"
Ta không kiềm được siết chặt tay lại.
"Ta hỏi nhầm người rồi, hẳn ta nên đến hỏi di nương của cô, thôi thì em gái thay chị tới địa phủ hỏi thử, có được không?”
Ta cầm một cây cung trên tường xuống, chậm rãi kéo căng dây, hướng về phía Cung Thu Nguyệt.
Cung Thu Nguyệt hơi hoảng.
"Cung Dao Quang, cô điên rồi."
Ta bật cười thành tiếng.
Thật ra bây giờ Cung Thu Nguyệt rất độc ác.
Ta nhớ rõ ràng đời thứ nhất, mẹ của Cung Thu Nguyệt sống đến lúc ta tịch biên nhà họ Cung.
Nhưng đời thứ hai, mẹ Cung Thu Nguyệt lại c h ế t sớm, nghe nói là bị ta khắc c h ế t.
Đến đời thứ ba này, mẹ của Cung Thu Nguyệt đã ngã xuống hồ vào cái hôm ta sống lại, nghe nói là bị ta chọc tức, đi vội nên đã trượt chân ngã xuống hồ.
Điều này khiến ta không khỏi ngạc nhiên.
Một người bình thường, sao Cung Thu Nguyệt lại để bà ta c h ế t chứ?
Trừ khi, người đó rất quan trọng.
Nhìn chung thì thời khắc huy hoàng nhất của bà ta, chính là khi tranh đoạt phu quân với mẹ ta, ta có lý do để nghi ngờ, bà ta có liên quan đến cái c h ế t của mẹ ta.
Phản ứng lúc này của Cung Thu Nguyệt đã x á c nhận suy đoán của ta.
Ta đã chắc chắn được, mẹ ta không phải bị ta khắc c h ế t, mà là bị người ta mưu sát.
Cung Thu Nguyệt lùi về phía sau, cung tên của ta bắn ra ngoài, rơi xuống sau lưng cô ta, chặn đường cô ta.
Mặt cô ta đẫm nước mắt.
“Chị, rốt cuộc là em làm gì có lỗi với chị mà chị lại muốn g i ế t em,”
“Nghiệt chướng, mày muốn g i ế t, thì đến g i ế t tao đi.”
Phụ thân đi lên, nghiêm nghị đứng trước mặt Cung Thu Nguyệt.
Ông chăm chú vào ta, ánh mắt không hề che giấu vẻ cay độc.
Ta khẽ nói: "Phụ thân, mẹ nó g i ế t c h ế t mẹ con, người còn muốn che chở cho kẻ có tội này sao?”
“Rõ ràng là mày có tội, mày đừng có ỷ mình được gả cho Đại hoàng tử mà làm càn trong phủ, nếu tao không đồng ý, mày cho đừng hòng gả cho Đại hoàng tử, còn không buông cây cung xuống, tới từ đường quỳ cho tỉnh táo lại cho tao.”
"Bản cung lại muốn xem xem, là ai muốn động đến vương phi của bản cung.”
Tiếng xe lăn của Ninh Tiêu ma sát xuống đất cực kỳ chói tai.
Đôi mắt lạnh lùng của anh chú mục vào ta, sau khi gật đầu với ta thì nhìn về phía phụ thân.
Phụ thân không thể không lúng túng thưa tội, Ninh Tiêu từ chối cho ý kiến.
Cung Thu Nguyệt lạnh lùng đối mặt với ta.
Một lúc lâu sau, phụ thân dẫn Cung Thu Nguyệt rời đi, trước khi đi, cô ta không cam lòng hỏi ta: “Chị, chị thật sự muốn gả cho Đại hoàng tử sao, chị đã từng nói, Đại hoàng tử tàn phế, chị không chọn ngài ấy, có phải là người ép chị không? Nếu ngài ấy ép chị, cho dù em liều cái mạng này cũng sẽ không để cho chị gả đến phủ Đại hoàng tử.”
Muội muội tốt tình sâu nghĩa nặng của ta lại bắt đầu diễn màn tỷ muội tình thâm đó.
Ta nói: "Cút!"
Ninh Tiêu nói: "Không được cút!"
Vào lúc phụ thân thoáng thở phào, Ninh Tiêu thản nhiên nói: "Vả miệng năm mươi cái rồi cút!"
Phụ thân vội thưa: “Điện hạ thứ lỗi, vẫn mong điện hạ nể mặt lão thần mà bỏ qua cho Thu Nguyệt, con bé chỉ lo lắng cho chị gái nên hơi lanh mồm lanh miệng thôi, chỉ cần điện hạ chịu tha cho Thu Nguyệt, nhất định ngày mai lão thần sẽ thuyết phục bệ hạ tham gia tiệc cưới.”
Gương mặt lạnh lùng của Ninh Tiêu nở nụ cười chế giễu.
"Không phiền Thái sư mệt nhọc, hết thảy tùy duyên đi."