20.2
Hoàng đế băng hà, một đoàn người khởi giá hồi kinh.
Quan tài hàn ngọc đã chuẩn bị xong từ trước, sau khi thúc ngựa hội kinh, ta tự mình lo liệu lễ tang của Ninh Tiêu.
Bảy này sau, ta đăng cơ làm nữ đế đầu tiên từ khi Đại Sở lập quốc đến nay.
Ta lấy niên hiệu là Nguyên Gia, cũng đại xá thiên hạ.
Ta đặt danh hiệu cho Ninh Tiêu là Văn.
Tài hoa uyên bác là văn, yêu dân như con là văn, siêng năng học hỏi là văn, trung tín tiếp lễ là văn*.
*慈惠爱民曰文; 勤学好问曰文; 忠信接礼曰文
Chàng xứng với chữ này.
Một ngày trước khi hạ táng, ta đến hậu cung tiễn Thái thượng hoàng bị phế bỏ một đoạn đường.
Giữa Thái Thượng Hoàng và Ninh Tiêu có ân oán sâu nặng, rõ là cha con lại trở mặt thành thù, ta không thể để cho Ninh Tiêu ở âm tào địa phủ đợi Thái Thượng Hoàng c h ế t mới thanh toán nợ cũ, dứt khoát đưa luôn Thái Thượng Hoàng xuống dưới, nó rõ ràng ân oán trước mặt Diêm vương.
Ta lại cho Cửu hoàng tử đã bị phế bỏ một bát thuốc.
Uống xong thuốc này, đương nhiên bệnh câm khỏi rồi.
Ta sắp sẵn cái c h ế t cho hắn, rồi lại sai người đuổi hắn ra vườn hoang, về sau trên đời không còn Cửu hoàng tử nữa, từ đây Đại Sở có thêm một người dân.
Trước khi hắn đi, còn tranh cãi đòi gặp ta bằng được, không thì thà c h ế t ở vườn hoang cho xong.
Ta nghĩ lại cố nhân bên cạnh đã mất vài người rồi, nên là đi gặp hắn.
Lúc hắn gầy đi, trái lại còn có vài phần giống Ninh Tiêu.
Hắn hung hăng hỏi ta sao lại thả hắn ra, chưa đợi ta trả lời, hắn như đã hiểu ra, "Cô biết rồi, cô biết khi ấy ta còn phái người đến bảo vệ cô, bây giờ cô hối hận vì khi trước đã đối xử với ta như vậy đúng không?"
Ta lắc đầu.
"Trông thấy anh vẫn khỏe mạnh như trước, biết anh có thể sống tốt trong dân gian, trầm liền yên tâm, xin cứ đi tự nhiên!"
"Ầy, Cung Dao Quang, ta đồng ý làm cho cô ba chuyện, ta vẫn chưa làm xong!"
"Anh giúp ta che giấu tin tức của mấy cô gái lầu xanh kia, đấy là chuyện thứ nhất. Lúc Cần Vương, anh phái người đến bảo vệ ta, đây là chuyện thứ hai. Chuyện thứ ba, chính là mong anh sống sót và làm một con dân tốt của Đại Sở! Việc đã xong, ân oán giữa anh và ta chấm dứt, không ai nợ ai, bảo trọng!"
Ta quay người nhanh chóng rời đi.
Lưu Thúy đã là đại cô cô đi rồi lại dừng.
Trên đường, em ấy nói với ta, Cửu hoàng tử đã khóc, cứ nhìn em mãi, trông rất đáng thương.
"Người là hoàng đế, cho dù nạp thêm mấy quân hầu cũng được, dung mạo Cửu hoàng tử không tệ, mặc dù gầy, nhưng nuôi thì sẽ béo lại."
Không hiểu sao ta lại nhớ tới Ninh Tiêu, phiền muộn hồi lâu, lấy lại tinh thần xong thì thản nhiên nói: "Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ đọc tấu chương của ta, sau này đừng nói những lời như thế nữa."
Ngày nào ta cũng bận rộn nhiều việc, lúc nào cũng tự mình vi phục xuất tuần, khảo sát dân tình.
Mấy tháng sau, ta hạ sinh một bé gái, lấy tên là Chiêu Ninh.
Năm Nguyên Gia thứ nhất, ta đặt một cái trống thông thiên ở đường Trường An, lê dân bách tính có oan khuất gì có thể đánh trống này, thẳng tới tai vua.
Năm Nguyên Gia thứ ba, ta đặt ra lệnh thưởng phạt, thưởng cho người mở ruộng đồng, thưởng cho nhà có dư thóc, phạt người lạm quyền, phạt người chuyển hộ khẩu, như thế lòng dân dần dần hướng về ta.
Năm Nguyên Gia thứ năm, ta tuyển nhóm nữ quan đầu tiên từ Nữ Thái học vào triều chấp chính, địa vị ngang bằng với những đại thần khác.
Năm Nguyên Gia thứ mười, ta chiêu mộ văn nhân khắp thiên hạ viết sách, cũng từ đó chọn được nhân tài vào triều làm quan. Nhất thời, kinh thành tụ tập rất nhiều tài tử, anh hùng trong khắp thiên hạ.
Năm Nguyên Gia thứ mười lăm, ta cho quyền tự do ngôn luận, tạo dựng hệ thống quan liêu, từ đây người có năng lực xuất chúng có thể bật lên, người cổ hủ cố chấp dù văn hay chữ tốt cũng khó được làm quan.
Năm Nguyên Gia thứ hai mươi, ta phong Chiêu Ninh là Hoàng thái nữ, cũng đại xá thiên hạ, thả Lục hoàng tử trong vườn hoang ra, khi ấy Lục hoàng tử đã già lọm khọm như ông lão sáu mươi, nghe nói có người lôi kéo hắn muốn ngóc đầu trở lại, tự hắn đã báo người kia đến quan phủ.
Năm Nguyên Gia thứ ba mươi, Thái nữ Chiêu Ninh giám quốc, ta dẫn đầu văn võ bá quan, mệnh phụ triều đình lên núi Thái Sơn cúng tế đất trời.
Năm Nguyên Gia thứ bốn mươi, ta nhường ngôi cho Thái nữ Chiêu Ninh, lui về vị trí Thái thượng hoàng, dời chỗ đến Xương Ninh cung.
Năm thứ hai là làm Thái thượng hoàng, hoàng lăng truyền tin đến, nói Cung Thu Nguyệt c h ế t rồi.
Tướng lĩnh phụ trách trông giữ Cung Thu Nguyệt nói, kh Cung Thu Nguyệt chết đầu óc không tỉnh táo, trong miệng cứ thì thào mãi: "Không thể sống lại nữa sao? Vì sao? Để cho ta sống lại, ta lấy mạng ra đổi, cầu xin, để cho ta sống lại đi, ta không nên bị hủy diệt, ta không muốn..."
Cô ta c h ế t trong nỗi đau đớn và tuyệt vọng.
Phụ thân của ta vì cứu cô ta, cam nguyện chịu c h ế t.
Sau khi ông c h ế t, ta sung Cung Thu Nguyệt đến hoàng lăng, cả đời canh giữ hoàng lăng, mà nơi đó chính là nơi ta ngủ say.
Năm thứ ba làm Thái thượng hoàng, ta cảm giác rõ ràng được sức sống trong cơ thể đang nhanh chóng hao mòn.
Mà lúc này, ta cũng chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, vậy mà không có sống thọ hơn ta của hai đời trước.
Ta hỏi Lưu Thúy: "Đã xảy ra chuyện gì thế, rõ ràng ta sống hả hê, thỏa ý nguyện hơn hai đời trước, sao lại không sống lâu hơn được chứ?"
Lưu Thúy khóc lắc đầu, vừa nắm chặt lấy tay ta vừa gọi: "Cô nương, người chờ một chút, bệ hạ sắp tới rồi, bệ hạ đang trên đường tới rồi..."
Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục của vua đang chạy như bay về phía ta, nước mắt nóng hổi khô cạn trên tay ta.
Ta nhìn đôi mắt đẫm lệ của nó, mơ hồ thấy được một bóng hình khác ở trên người nó.
"A Tiêu, chàng tới đón em rồi, em..."
Năm Thiên Khải thứ ba, nữ đế đầu tiên của nước Đại Sở băng hà, thụy hiệu Nguyên, an táng cùng Văn đế tại đế lăng.
...
Năm thứ ba nữ đế Chiêu Ninh đăng cơ, nàng trông thấy được chú giải của Nguyên đế trong một tập thơ: Tương tư chưa thấu, chưa biết tương tư khổ. Biết tương tư khổ, cố nhân dĩ thành thổ.
Nàng khép lại tập thơ lại, gương mặt đẫm nước mắt.
Hết.