Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 40



Trần Ngọc bị Phong Hàn lôi kéo bơi đến bên cánh cửa xuất hiện phía sau tinh thạch vỡ vụn, bấy giờ trên đỉnh tháp đã có những vết rạn nứt chằng chịt như mạng nhện, nam tử áo đen nói muốn hủy đi cái không gian này, chẳng lẽ ý chỉ cả tòa tháp?

Lúc này, cánh tay Trần Ngọc đụng phải thứ gì đó trơn trượt bên cạnh, lia đèn pin qua, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn pin Trần Ngọc thấy trong nước lại có một cái đầu người quái đản trôi nổi, ngay cả vẻ mặt cũng dữ tợn dị thường.

Từ khi bước vào quỷ thành cho đến lúc này không biết đã bị dọa biết bao lần, Trần Ngọc đã sắp chết lặng. Nhìn một lúc, rốt cuộc cũng nhận ra đó chính là cái đầu của Thiên Ngô, bị Phong Hàn hoặc A Cát chặt đứt. Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đèn pin cầm tay trong lúc lơ đãng quét qua đỉnh tháp, phát hiện phía trên vốn dùng minh châu xếp thành tinh vân đồ án đã không còn nữa, chỉ có thể trông thấy một cái bóng khổng lồ màu đen, mà cái bóng kia, tựa hồ đang chậm chạp chuyển động, giống như một con rắn khổng lồ.

Trần Ngọc chợt rùng mình, Phong Hàn cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao vậy?”

Trần Ngọc quan sát lại một lần nữa, tất cả đều bình thường, dường như cái gì cũng không có, cậu lắc đầu, có lẽ hết thảy chỉ vì bởi quá mức mệt mỏi cùng sợ hãi mà sản sinh ra ảo giác. Phong Hàn cũng không hỏi thêm, chỉ nhanh chóng mang theo Trần Ngọc bơi ra ngoài cửa.

Bên ngoài là bậc thang dẫn xuống dưới, nước chảy xuôi theo từng bậc thang, bơi được một đoạn, do địa thế mà mực nước hiện tại chỉ đến hông bọn họ. Thềm đá rất dài, khi chuyển qua khúc quanh thứ nhất, Trần Ngọc phát hiện trên mặt nước có ánh sáng, lúc đến gần mới nhận ra là A Cát đang ở đó chờ bọn cậu.

Ánh mắt A Cát phức tạp nhìn hai người, nói: “Các ngươi không sao là tốt rồi, ta mới vừa thăm dò, bậc thang này thông ra ngoài tháp, chúng ta mau đi, nơi đây sợ rằng lập tức sẽ sụp.”

Trần Ngọc gật đầu, Phong Hàn đi ở phía trước, Trần Ngọc đi ở chính giữa, A Cát cố ý đi sau cùng, ba người lội nước đi xuống dưới. Quả nhiên đúng như những gì A Cát nói, đi xuống không bao lâu, đã đến được tầng chót, tầng chót chỉ có một cái cửa đá. Lúc này cửa đã nửa mở, có gió mát lùa vào.

Trần Ngọc dựng mi mắt, ngay sau đó lại nghĩ có thể là cửa đá vốn đã mở ra như vậy. Nhưng, nương theo ánh mắt của Phong Hàn nhìn sang khung cửa, trong lòng Trần Ngọc lại trùng xuống, nơi đó rõ ràng có một dấu tay nhuộm máu.

Phong Hàn cùng A Cát lạnh lùng quan sát dấu tay kia, mặt không đổi sắc tiếp túc đi ra ngoài, A Cát thấy Trần Ngọc do dự bèn đẩy cậu một cái, nói: “Đừng lo lắng, là Thiên Ngô, nó còn chưa chết hẳn, nhưng cũng không còn nguy hiểm nữa.”

Trần Ngọc gào khóc trong tâm, như vậy còn lo lắng hơn, bọn họ ở trong hang ổ người ta, lại đánh cho “chủ nhà” thương thế thảm trọng. Gia hỏa này trong truyền thuyết được tôn là thủy thần, chẳng biết có năng lực tư duy hay không, nhưng mà, thấy nó có thể tự mình mở cửa như thế này, kiểu gì cũng phải thông minh một chút, nếu không có nhiều đầu như vậy chỉ để trang trí sao? Cho nên, nó rất có thể hận thù chống chất mà đang trốn ở nơi nào đó, chờ đợi cơ hội ra tay báo thù.

Phong Hàn đem cửa mở ra hoàn toàn, ba người trước sau rời khỏi ngọc tháp, cư nhiên là nơi mà bọn họ từng đi qua trước khi tiến vào ngọc tháp cách đó không xa.

Muốn thoát ra ngoài phải đối mặt với đám hủy cổ ghê tởm kia, ba người vừa đi vừa ghìm chặt súng đề phòng nhìn quanh bốn phía.

Thế nhưng, bốn bề tối đen như mực, pho tượng khổng lồ mang theo tiếng nước chảy cách đó không xa, không có lấy một động tĩnh.

Trần Ngọc chợt nhớ tới Chân Ngôn Kính đã nói nếu như muốn thoát  khỏi đây, phải nhảy xuống hồ nước giũa các pho tượng. Nhưng, cái gương này rốt cuộc có đúng như trong truyền thuyết đồn đãi không gì không làm được, lời của nó có thể tin được hay không, bên dưới hồ nước có nguy hiểm gì đang chờ sẵn hay không, cũng chưa xác định được. Nếu như lại là cạm bẫy của nam tử áo đen thì phải làm sao đây?

Trần Ngọc nói ra vấn đề nan giải này với hai người còn lại, Phong Hàn muốn đi về phía rừng rậm nơi xa chợt ngừng lại, nói: “Nhảy xuống thử xem.”

A Cát mặc dù ngoài miệng không nói gì, cũng đi về phía hồ nước.

Trần Ngọc cau mày cường điệu: “Uy, chúng ta còn chưa xác định đó là đường ra hay là cạm bẫy, có thể chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa —”

Phong Hàn diện vô biểu tình xoay người, nhìn Trần Ngọc một cái, nhẹ nhàng nói: “Ngươi càng ngày càng lắm mồm.”

Trần Ngọc tức giận tới mức trợn tròn mắt, vừa nãy mình quay lại tìm Phong Hàn, cũng coi như ân nhân cứu mạng. Thế nhưng, trong thái độ của hắn không có nửa phần cảm kích cùng tôn kính đối đãi với ân nhân cứu mạng này, lại ngày một thậm tệ hơn… Không, có lẽ trong nhận thức của Phong Hàn, mình làm như vậy là lẽ đương nhiên.

Sắc mặt A Cát ngưng trọng, vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Đừng lo lắng, không sao hết, dù thế nào ở đây cũng sẽ không có thứ gì nguy hiểm hơn đâu.” Nói xong tròng mắt chợt lóe, chần chừ nhìn về phía sau Trần Ngọc, hỏi: “Sao ba lô của ngươi tai lại động đậy?”

Trần Ngọc khẽ kêu một tiếng, luống cuống tay chân lấy ba lô xuống, kéo khóa, bên trong lập tức thò ra một cái đầu xù lông. Cố gắng mở to đôi mắt đã biến thành một đường kẻ, hướng về phía Trần Ngọc nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm gừ gừ cực kỳ bất mãn.

Sau khi nhìn thấy Phong Hàn gần trong gang tấc, tiểu báo tử đơn giản đem tiếng gào thét căm phận đầy sục sôi nuốt xuống phân nửa, bám vào cánh tay của Trần Ngọc, cúi đầu kêu thảm.

Trần Ngọc biết tiểu báo tử ở trong túi xách rất không dễ chịu, đưa tay vuốt vuốt lông nó, kết quả không như mong đợi, chẳng hề an ủi được báo con bị giam trong bóng tối còn bị lắc tới lắc lui. Trần Ngọc xé một miếng thịt khô cho nó, tiểu bảo tử vừa tiếp tục bất mãn gầm gừ, vừa nhanh chóng ngậm lấy.

Phong Hàn cùng A Cát đang quan sát đầm nước trước mặt, lấy tay xua xua cũng không thể trông tháy đáy, hoan toàn không tính được đầm nước này sâu bao nhiêu. Bên trong mơ hồ có cá nhỏ bơi lội, xem ra không phải là tử thủy.

Ánh sáng đèn pin cầm tay xẹt qua mặt nước, Phong Hàn chợt dùng tay chỉ về phía trong đầm nước, nói: “Theo nơi đó.”

Vì để tiết kiệm, ba người chỉ bật một cái đèn pin. Nghe thấy lời nói của Phong Hàn, phát hiện ra khác thường, hỏi: “Vật màu trắng bên kia là gì?”

Trong đầm nước sâu chừng mười thước từ nam sang bắc, có một vật màu trắng giống như cây cột khổng lồ vắt ngang, đường kính phải hơn một mét. Có nơi còn uốn lươn, không biết dài bao nhiêu.

A Cát trầm ngâm một chút, nói: “Có lẽ đó chính là đường ra ngoài mà Chân Ngôn kính đã nhắc tới.”

Trần Ngọc ho khan một tiếng, khẽ liếc A Cát, nói: “Ta thấy ngươi nghĩ lạc quan quá rồi, vật kia ở trong nước thoạt nhìn rất quái dị.” Vừa nói vừa nhét báo con mới ăn no xong chuẩn bị lim dim buồn ngủ vào trong túi xách.

Phong Hàn nhìn cây cột màu trắng trong chốc lát, lãnh đạm lên tiếng: “Bất kể nó có phải là đường ra ngoài hay không, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, bấy giờ nhất định phải rời khỏi đây.”

Cơ hồ ngay lúc ấy, mấy người nghe thấy được một âm thanh khổng lồ, quỷ thành với rừng cây rậm rạp sinh cơ bừng bừng mà lại thần bí, bắt đầu sụp đổ, những bức tường thành ầm ầm ngã xuống. Trong bóng tối giữa những tiếng động nặng nề nghiêng trời lệch đất tựa hồ còn kèm theo tiếng gào thét bén nhọn thảm thiết, giống như từ địa ngục vọng về.

Ngay cả ngọc tháp sau lưng ba người, là kiến trúc được bảo tồn nguyên vẹn nhất cả thành, cũng bắt đầu rơi xuống những hòn đá khổng lồ. Trong khoảnh khắc khi Phong Hàn kéo hai người lại, Trần Ngọc theo bản năng hét lớn: “Đợi đã, trước dừng lại, Phong Hàn, vật kia hình như đang chuyển đông! Trời ạ, nó thật sự đang chuyển động!”

A Cát sắc mặt tái nhợt khẳng định nói: “Hơn nữa, hình như nó cách chúng ta càng ngày càng gần.”

Cây cột khổng lồ màu trắng trong nước chậm rãi di chuyển về phía mấy người, Trần Ngọc thậm chí còn trông thấy lối vào to lớn hình bầu dục. Bởi vì vấn đề thể diện, cậu chỉ có thể đem cánh tay đang muốn túm lấy tay Phong Hàn chuyển sang túm lấy y phục của hắn, kêu lên: “Đây tuyệt đối là một vật còn sống, chúng ta không thể xuống đó!”

Phong Hàn không nhịn được liếc nhìn ngọc tháp phía sau lưng, nói: “Chúng ta nhất định phải xuống.”

“Ngươi phải hiểu, ta và A Cát chẳng qua chỉ là người bình thường, ngươi muốn đi thì đi một mình đi, chúng ta dầu sao —” Trần Ngọc đột ngột ngậm chặt miệng, bởi vì Phong Hàn đã kéo luôn hai người nhảy xuống đầm nước.

“Ngươi phiền muốn chết, ta cũng không phải trưng cầu ý kiến của ngươi.” Trong nháy mắt trước khi rơi xuống nước, Trần Ngọc nghe thấy lời nói của Phong Hàn. Một chuyện còn bi kịch hơn thế, cậu căn bản không có thời gian để mà tức giận, thứ màu trắng trong nước kia hiện tại đã dị thường rõ ràng, đầu rắn khổng lồ dưới mặt nước chờ bọn họ, loài bò sát to quá cỡ âm trầm ác độc nhìn chằm chằm ba người, từ từ há miệng ra.

Trần Ngọc chỉ kíp rút chuỷ thủ, ngay sau đó bị hút vào trong cái miệng rắn đang mở to, cậu theo bản năng đâm chọc loạn xạ, đồng thời nhắm mắt. Chủy thủ trong tay tựa hồ ghim lên một thứ mềm nhũn, tiếp đến mùi máu tươi lan tỏa.

Nhưng, thật lâu sau, cậu cảm thấy Phong Hàn bên cạnh vẫn nắm chặt lất tay cậu, không có gì phát sinh cả. Mở mắt ra, phát hiện bọn họ đang nhanh chóng chìm sâu xuống, mà phía sau Phong Hàn là những hình vòng cung màu trắng thật lớn, hai bên vòng cung tất cả đều khum khum lại giống như xương sườn của con người. Nửa vòng cung bao lấy ba người vào chính giữa, đây chính là con cự xà kia? Không, Trần Ngọc rốt cuộc cũng hiểu, đây là bộ xương rắn khổng lồ trong nước. Lúc trước ở trên mặt nước trông thấy cự xà, chẳng qua là dưới tình huống đặc biệt, khiến cho ba người nảy sinh ảo giác.

Càng chìm sâu xuống, Trần Ngọc càng cảm thấy đôi mắt đau nhói, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nặng, đây rốt cuộc muốn dẫn đến đâu? Nếu không đến được đầu bên kia thì nhất định sẽ bị chết đuối.

Xương rắn vẫn quanh co xuống phía dưới, tầng cuối cùng hình như có nước xoay màu đen.



Khi Trần Ngọc ngã vật ra đất, cho rằng mình đã thăng thiên trong đầm nước rồi, nhưng khi quan sát tình hình chung quanh, khác xa so với thiên đường trong tưởng tưởng của cậu, nên cậu tin tưởng mình kỳ thực vẫn còn sống.

Nơi này đã không còn nước nữa, Trần Ngọc há mồm hít thở thật sâu, lại nhìn quanh bốn phía. Phía trên bên phải bọn họ có một cái hốc, cho nên đỉnh đầu không ngừng có gió lạnh thổi qua. Trần Ngọc trăm điều nghi vấn nhìn cái hốc phía trên, từ trong đầm nước chìm xuống, nơi này phải là đáy đâm mới đúng? Tại sao lại không có nước?

Phía dưới chợt có tiếng người rên rỉ, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đừng lộn xộn nữa hay không?”

Trần Ngọc bật đèn pin lên, lúng túng phát hiện mình đang đè lên người Phong Hàn, chả trách nơi này nhiều đá như vậy mà mình lại không cảm thấy đau đớn chút nào. A Cát cũng ở gần đó, đãng xoa chân ngồi dậy.

“Ngươi không sao chứ?” Trần Ngọc đỡ Phong Hàn lên, vạn phần chột dạ nói, Phong Hàn chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái, ngay cả nói cũng lười liền nhắm nghiền hai mắt lại.

Trần Ngọc nhìn nhìn Phong Hàn và A Cát, cả hai người đều lộ ra thần sắc mệt mỏi, ngay cả chính cậu, mặc dù cậu không làm gì, nhưng cũng lười nhúc nhích. Trần Ngọc thở dài, quan sát bốn phía. Đèn pin lia qua, thấy đều là nham thạch, bọn họ tựa hồ đang ở trong một cái động, chiều rộng chừng sáu bảy thước, dưới chân cũng không bằng phẳng, dưới mặt đá cao thấp khác nhau lại còn có nước. Có thể bởi vì dưới lòng đất, nên nhiệt độ trong động tương đối thấp.

Trần Ngọc tìm một khối đá khô ráo, đỡ hai người qua đó, mở balô của mình ra, báo con lại nổi trận lôi đình chui ra ngoài, nhảy lên trên bả vai Trần Ngọc nhất quyết không chịu xuống. Trần Ngọc lục lọi nửa ngày trong balô, trước lôi ra một chai rượu trắng, uống hai ngụm, cảm thấy ấm áp hơn, sau đó đưa cho hai người còn lại.

“Vẫn may, không đụng phải Thiên Ngô.” Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

A Cát vô cùng nghi ngờ nhìn về phía cậu, nói: “Mới vừa nhảy xuống nước liền gặp được, ngươi còn anh dũng vô cùng chọc cho nó một nhát.”

Trần Ngọc im lặng, Phong Hàn cùng A Cát đôi mắt đồng tình nhìn cậu.

Trần Ngọc giận dữ, tiếp tục cúi đầu lục balô của mình, lương khô chiếm đại đa số, nhưng mất bao lâu nữa mới có thể thoát ra khỏi đây vẫn là một vấn đề. Trần Ngọc phiền muộn, từ trong balô của Mã Văn Thanh cướp được một bao thuốc lá, hai người đều không thường hút thuốc, mang theo chỉ dùng để trấn tĩnh tinh thần, Trần Ngọc cảm giác mình bây giờ tương đối cần trấn định tinh thần.

Trần Ngọc ngậm một điếu, châm lửa, hít một hơi, ánh sáng nhỏ nhoi từ điếu thuốc ánh lên khuôn mặt thả lỏng mà thanh thoát của cậu. Phong Hàn liếc một cái, cuối cùng thình lình ngồi dậy.

Trần Ngọc chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe, điều thuốc trong miệng chẳng biết đã bay đâu mất. Sau đó thấy Phong Hàn cũng học theo bộ dáng của cậu diện vô biểu tình đặt điếu thuốc ở khóe miệng, hít một hơi, tiếp đến, ho khan kịch liệt, trên mặt xuất hiện ráng đỏ trăm năm khó gặp.

Trần Ngọc cùng báo con cơ hồ dùng cùng một loại vẻ mặt ngây ngốc nhìn Phong Hàn, Phong Hàn lấy điếu thuốc ra ném xuống nước, lạnh lùng mà xoi mói quét Trần Ngọc một cái, nói như thật: “Cái thứ này, mùi vị rất quái lạ.”

Trần Ngọc khóe miệng co giật, muốn cười cũng không dám cười, yên lặng quay đầu sang hướng khác. Trên tường là cái bóng của ba người, Trần Ngọc nhìn một chút thân thể liền cứng ngắc, ngay trên mặt tường trước mặt, trừ ba người bọn họ ra, còn có cái bóng hẹp dài của một người khác.

-END 40-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv