Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 8 - Chương 42



 Sau khi trải qua lần mạo hiểm ở Tứ Xuyên,  đối với tôi mà nói leo lên cao đã không còn là vấn đề khó khăn nữa. Tôi nhìn lên phía trên sơn động, ước chừng cao khoảng sáu mươi thước, gần bằng với chiều cao của một tòa nhà mười hai tầng.

Cũng may sơn động này nham thạch tốt hơn nhiều, chưa tới một giờ, tôi đã có thể leo lên rất cao. Điều làm cho tôi cảm thấy tự hào nhất là, điếu thuốc kẹp ở trên lỗ tai tôi suốt thời gian leo lên không hề rơi xuống.

Tôi dùng thép gai buộc thành sợi dây, làm thành một sợi thừng tương đối an toàn, đến khi tôi cách đỉnh động còn có khoảng mười thước, liền phát hiện ra hiện giờ muốn đi lên cao hơn nữa là điều hết sức khó khăn.

Bàn Tử ở dưới vẫn hỗ trợ cho tôi. Tôi lấy đèn pin chiếu sáng đỉnh động, phía trên toàn là thạch nhũ nanh sói treo ngược. Quả nhiên không khác gì so với dự đoán của tôi, trong lúc đó tôi phát hiện có thứ gì bên trong những nhũ thạch này .

Nhưng những….thạch nhũ này lại quá lớn, hơn nữa còn xen kẽ nhau. Tôi hiện giờ đang ở ngay trên này mà còn nhìn thấy không rõ.

“ Trên đó có cái gì không?” Bàn Tử ở dưới hết sức nôn nóng. Tôi nghĩ bụng, chó thật, sao anh không tự mình leo lên mà xem, lão tử đây không nói đấy, cho anh tức chết! Tôi vẫn vờ như không nghe thấy anh ta nói.

Bàn Tử ở phía dưới vẫn kiên nhẫn gọi tôi,  tôi nhất định tập trung tinh thần bắt đầu tìm hiểu sự biến đổi góc cạnh trên vách đá, có vài lần thiếu chút nữa là ngã xuống, thế nhưng như vậy mà vẫn không thể nhìn rõ được.

Tôi thở hổn hển vài hơi, cảm giác có chút buồn bực, đã khó khăn leo lên cao như vậy cuối cùng vẫn là lãng phí sức lực.

Bàn Tử ở phía dưới nói to: “ Ánh mặt trời soi vào lư hương sẽ sinh ra *yên tử*, hiện giờ chỗ đó cũng có *yên tử*. Có thể ở chỗ của cậu không nhìn thấy rõ ràng được, cậu soi cho tôi,  chiếu sáng chỗ tối nhất đó, để tôi xem là cái gì.”

Tôi mắng: “ Mẹ nó, anh không có văn hóa thì đừng có tìm hiểu, muốn tìm hiểu thì trước hết đem lưỡi vuốt thẳng rồi mới tiếp tục được không?”

“ Là do lão tử đây tác phong linh hoạt, cậu cứ sốt ruột thì bắt đầu nóng nảy, đừng có lúc nào cũng lấn áp tôi, cậu còn ở đó lải nhải vớ vẩn nữa có ngày tôi sẽ đem cậu cho đi xuất giá, mẹ nó, tôi cũng có nói cái đó nhất định là *yên tử* đâu.” Bàn Tử liền nổi giận.

Tôi thầm mắng, đành phải đưa tay soi đèn vào bên trong khối thạch nhũ, rút cuộc soi cả nửa ngày trời, anh ta cũng không nhìn ra là cái quái gì đang xảy ra. Thế nhưng anh ấy cũng nhìn thấy, ở bên trong thạch nhũ có cái gì đó, một vật thể không lớn, nhưng chắc chắn nó là do con người tạo ra.

“ Nhìn không tới, xa quá, ánh sáng lại không đủ mạnh. Con mẹ nó, Quỷ ảnh đã lấy mất kính viễn vọng của tôi rồi, nếu không thì có thể thấy rõ ràng hơn một chút.”

Vấn đề cốt lõi ở đây là khoảng cách quá xa, “ lang mắt” cự li chiếu sáng quả thật cũng không phải gần, nhưng tầm mắt của người bình thường thì có giới hạn, ở đây ánh sáng lại tụ tập ở phía dưới, xung quanh lại quá nhỏ, đồng thời vật đó lại không phải là thứ quen thuộc, thật sự rất khó dựa vào hình dạng mà phán đoán nó là cái gì. Dưới tình huống như vậy, thì chỉ có thể sử dụng kính viễn vọng, hoặc là áp sát vào thật gần để nhìn.

Tôi nhìn lên đỉnh động, bên trên thực sự là rất khó leo lên, nguy cơ gặp phải rủi ro cực kỳ cao, nhưng vào ngay lúc này, tôi là đã quyết định là đành phải * bí quá hóa liều *.

Tôi quay về phía Bàn Tử làm một động tác ý nói tôi phải tiếp tục leo lên trên, thế nhưng cũng không quan tâm anh ta có nhìn thấy hay không,rồi cố gắng tìm một chỗ có thể đặt chân. Leo lên thêm vài bước, tôi lập tức phát hiện, đi lên phía trên cao hơn một chút tất cả đều là mặt đá vôi bóng loáng chạy dọc xuống, hơn nữa nó còn có một độ dốc thẳng đứng rất cao, tôi chỉ muốn giẫm vài bước nhoài người lên trên, chưa tới ba giây, máu của tôi cơ hồ đã rơi vào mặt Bàn Tử.

Tôi không biết mình ở chỗ đó xoay trở bao lâu, Bàn Tử ở dưới gọi tôi rất nhiều lần, nhưng tôi không có để ý đến anh ta. Tôi cũng vì là đã leo lên cao như vậy, thực sự không cam lòng cứ như vậy mà quay trở xuống, nhưng sự thật thì cũng không có cách nào khác. Cuối cùng Bàn Tử ở dưới hết cách với tôi, bất đắc dĩ hướng lên phía tôi mà nói: “ Hãy xuống đi, đốc công bằng lòng trả thù lao.”

Vẫn là đứng ở chỗ cũ, nhưng sự hăng hái  của tôi thì xong rồi, tôi đành ỉu xìu leo trở xuống. Một đường hạ xuống dưới, Bàn Tử nhìn tôi lắc đầu.

Tôi phủi tay một cái, thở dài: “ Lần này tôi thực sự hết cách rồi. Còn anh,anh có cách nào đặc biệt để đi lên phía trên?”

“ Bàn gia tôi nếu có chiêu nào đặc biệt thì đã sớm thực hiện rồi, ngay từ đầu tôi đã không có cách nào hết. Nhưng mà lúc nãy cậu trèo lên phía trên kia cũng không phải là vô ích, ít nhất chúng ta cũng biết phía trên kia thực sự có cái gì đó.” Anh ta nói :

“ Thật ra, tôi cũng có một cách có khả năng thực hiện được, nhưng mà tôi không dám nói, bởi vì nó quá là mạo hiểm đi. Cậu có thể dùng thép gai làm thành một cái móc, nhìn qua xem bên đó có cái gì có thể móc trụ lại không, sau đó đu người đi qua.”

“ Vậy tôi làm sao quay trở về?”

“ Trở về cái rắm, đợi khi nào tìm được cửa vào, tôi sẽ vào trong đó đem bọn Tiểu Ca cứu ra ngoài, sau đó quay trở lại cứu cậu. Lúc đó thì cậu treo ở phía trên đó, lấy thuốc ra hút, suy nghĩ về những ngày tốt sau này của chúng ta.”

Phương pháp của Bàn Tử có thể thực hiện được nhưng nó quá vô nghĩa đi, tôi dám chắc là không làm. Còn chưa nói tới thứ ở phía trên kia có thực sự liên quan tới cửa vào hay không, cứ cho là có đi nữa, để Bàn Tử một mình đi vào trong đó, nếu anh ấy cũng gặp chuyện chết ở bên trong, thì tôi khẳng định là bị treo ở chỗ này mà chết đói, cái kiểu chết này thực sự là quá thống khổ

Leo lên phía trên kia, làm tiêu hao rất nhiều sức lực, tay tôi bắt đầu run rẩy từng hồi, lập tức vừa lắc tay vừa đi đến bên hồ ngâm nước. Ngay lúc đó, tôi chợt phát hiện trên tay tôi hình như có cái gì không đúng.

Liền lấy đèn pin soi thử, tôi mới phát giác tay tôi lúc này đen nhẻm, bàn tay kể cả trong móng tay tất cả đều đen thui.

Cáu bẩn? Hay là bùn?

Thế nhưng chạm vào thì thấy rất trơn bóng, cảm giác này tuyệt đối không phải là bùn. Tôi ngửi ngửi, đến gần móng tay thì phát hiện bên trong có một mùi hương kì lạ. Cái mùi này thật đúng là không phải ai cũng có thể ngửi ra được, nhưng tôi lập tức hiểu ra phía trên kia là dính cái gì.

“ Chẳng lẽ,  cậu lại giống như mấy bà cô, có vậy mà cũng chú ý.” Bàn Tử mắng.

Tôi nói: “ Không phải, vì cái này là mùi của dầu hỏa.” Nói rồi nhìn xung quanh vách động: “ Bên trong những khe đá này có dầu hỏa.”

Tôi đi tới vách động bên cạnh, lấy tay sờ sờ vào khe đá, bên trong khô nhẵn, cái gì cũng không có. Sau đó tôi bò một mạch lên trên, tới vị trí cao bằng khoảng ba bốn người, tôi lại lấy tay tiếp tục dò xét kẽ hở trên vách đá, ngay lập tức dầu đen đã dính đầy trên tay.

Dầu hỏa là một loại “du” đặc biệt, cách bào chế thì cũng vô cùng kì quái, có rất nhiều phương pháp để điều chế ra “du” và tất cả đều được gọi là dầu hỏa. Nhưng nó chỉ có chung một đặc điểm là, tất cả “du” đều ở cùng một dạng chất dính, có thể chảy đi, vì thế rất nhớp nháp. Trường hợp nó ở trong bấc, thì cháy vô cùng lâu, vì thế bình thường được dùng ở những chỗ có không gian khép kín để chong đèn hoặc đốt đuốc. Có thể giữ được trong thời gian tương đối dài mà không bị biến chất, cũng sẽ không bị khô cạn.

Khe hở rất hẹp, tay của tôi không thể nào kiểm tra được hết bên trong, thế nhưng khi soi đèn vào, tôi thấy trong khe hở có lượng dầu hỏa rất lớn, động thành một lớp đen nhánh, còn có thể thấy được sâu bên trong có rất nhiều bấc hình tròn to bằng nắm tay.

Tôi thuận theo kẽ hở tiếp tục đi lên xem thử, liền phát hiện các khe đá rót đầy dầu hỏa nối liền nhau, tạo thành một đường xoắn ốc, xoay quanh huyệt động chạy thẳng lên phía trên đỉnh động.

Đây là một đường dẫn hỏa, nhìn tất cả số bấc ở này, mục đích rõ ràng là chúng được dùng để chiếu sáng.

Bàn Tử cũng leo lên theo, sau khi nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc nói: “ Eo ôi, không ngờ ở trong này đổ đầy dầu mè, đây là cái gì vậy?”

Tôi chỉ chỉ về phía bấc, giải thích vấn đề cho anh ấy hiểu, anh ta ngẩn đầu nhìn lên phía trên, liền líu lưỡi, tôi nói: “Nhìn thế này có thể thấy rằng thứ đó khẳng định là rất lớn.”

“ Nhưng mà, món đồ chơi này được dùng để làm gì chứ?” Tôi nói :” Soi gương thôi mà cũng cần dùng nhiều dầu hỏa vậy sao? Mẹ nó, cái này thật là quá lãng phí đi. Hơn nữa, nếu đem cái này cùng một lúc đốt lên hết…. lượng dầu hỏa này, căn bản là không thể dập tắt được. Cho dù anh có bình chữa cháy đi nữa, muốn leo lên trên để phun một vòng cũng không phải dễ dàng gì. Một điểm quan trọng hơn nữa là chúng ta không thể đợi cho chừng này du cháy hết được.”

“ Không hẳn” Bàn Tử nói rồi chỉ vào cái bấc bên trong kia, “ Cậu thử nhìn những… cái bấc này đi, tất cả đều có dấu vết đã từng được đốt lên, mấy thứ này đều đã bị đốt lên rồi.”

Tôi lắc đầu “ Nhất định là bị đốt lên trong lúc kiểm tra chất lượng của bấc, sau khi giả bộ đi vào. Nếu ở trong này mà đốt lên, nhất định là đã đốt hết lượng dầu lửa có ở đây,vậy thì lửa mới có thể tắt đi được. Chứ anh nghĩ đi, từ trên đỉnh động và xunh quanh vách động lửa đang cháy bừng bừng mà trèo lên nham thạch để dập lửa, sẽ chết bao nhiêu người? Hơn nữa, tất cả rãnh dẫn du ở đây đều dùng để hỗ trợ cho nhau. Nếu anh muốn dập lửa, thì phải đem tất cả bấc đồng loạt tắt đi mới được, chứ chỉ tắt một cái, ngọn lửa bên cạnh sẽ tiếp tục châm nó lên.”

Bàn Tử nhìn quanh một chút, gật đầu nói: “ Có đạo lí. Chỉ có điều, những rãnh du và cái gương ở trong này chắc là có liên hệ với nhau, đúng không?”

Tôi gật đầu, anh ta liền nói: “ Vậy là được rồi.” sau lấy ra một cái bật lửa “ Đồng chí Mã Tư Khắc có nói, kiểm nghiệm thực tế mới có được kết quả chính xác nhất.”

Tôi vừa nhìn, lập tức kinh hãi định hỏi: “ Anh muốn làm gì?”

Thì cái bật lửa trên tay Bàn Tử đã được bật lên, anh ta liền vung tay đưa cái bật lửa vào trong khe hở, thoáng chốc dầu hỏa ở bên trong bắt lửa, ngay lập tức nhìn thấy ngọn lửa chạy theo kẽ hở trên nham thạch phun ra ngoài.

Tôi và anh ấy không nghĩ rằng ngọn lửa lại cháy mãnh liệt như vậy, cả hai đều bị bất ngờ không kịp đề phòng, liền quay người phi ra ngoài, nặng nề nhào xuống trong nước.

Cũng may ở dưới có nước, tôi bị ngã một cái nhưng không đau, tay chân lập tức vùng vẫy đứng dậy. Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho nghẹn họng, chỉ biết trố mắt ra nhìn.

Ngọn lửa lan ra tựa như một con rồng lửa uốn lượn, tiến lên phía trên, cứ như đang sợ hãi mà bò loạn ở trên vách động, chỉ để lại một đường lửa cháy hừng hực. Gần như trong nháy mắt, toàn bộ hang động lập tức bị ánh lửa soi sáng choang.

Đồng thời nhiệt độ trong hang bắt đầu tăng cao, mùi dầu hỏa cũng tràn ngập toàn bộ không gian.

Chúng tôi gương mắt đờ người nhìn Hỏa Long Nhất quyển uốn lượn từng vòng lan lên phía trên, suýt chút nữa là đã bị làm cho choáng váng.

Mất chừng mười phút đồng hồ, hỏa long mới lên tới đỉnh rồi dừng lại, chúng tôi nhìn ngọn lửa hình xoắn ốc bò đầy trên vách động, lúc này toàn bộ sơn động mới hiện ra hoàn toàn. Tôi liền phát hiện sơn động này thật giống như một cái loa đồng úp ngược, lúc này toàn bộ ánh lửa tập trung vào trong tấm gương dưới nước, cổ lâu bên trong gương được soi sáng như ban ngày.

“ Trâu bò thật! “ Bàn Tử thẫn thờ nói.

Tôi quay đầu lại nhìn anh ấy, liền đoạt lại cái bật lửa trong tay anh ta: “ Mẹ nó, anh đúng là đồ thần kinh, nếu như “du” này nối liền với thuốc nổ thì làm sao? Bây giờ không giống với trước đây, Bàn gia anh không thể vì anh em, mà để cho chúng ta sống lâu thêm vài năm được sao?”

“ Nếu cậu muốn sống thêm vài năm thì không nên tới chỗ này.” Bàn Tử liền nói, căn bản không hề nhìn tôi, mà là nhìn lên phía trên, “ Bàn gia tôi nếu không có cậu thì không có lằng nhằng như vậy. Cậu xem, đó là cái gì?”

Tôi ngẩng đầu lên, lập tức liền thấy được phía trên đỉnh, khu vực bên trong rất âm u, thế nhưng lại có một tòa cổ lâu vô cùng nhỏ.

Hình ảnh của tiểu cổ lâu treo ngược ở phía trên đỉnh, nếu như không phải có ánh sáng mạnh như vậy loại bỏ hết tất cả cái bóng, căn bản không thể nào thấy được.

“ Trương gia cổ lâu” Tôi nhíu mày. Đồng thời tôi thấy được, trên cổ lâu lóe ra rất nhiều điểm sáng, tựa như bốn phía cổ lâu có rất nhiều tấm kính, đang phản quang ánh lửa ở đây. Cùng lúc đó tôi cũng nhìn thấy được, ở bốn phía vách động, mơ hồ lóe ra vô số quang điểm, toàn bộ hang đông bây giờ hoàn toàn giống như ngọc lưu ly.

Bàn Tử lầm bầm nói: “ Thì ra Trương gia đều là người đến từ vương quốc tí hon.”

“ Không phải, cái này gương cầu lõm “ Tôi nói. Tôi nhìn toàn bộ hình đạng của hang động, liền hiểu được cơ chế hoạt động trong đó một chút. Tôi biết mình đã không có cách nào chứng thực, khi thấy lửa lan đầy trên vách động. Thế nhưng tôi gần như có thể khẳng định được, bí mật của cổ lâu bên trong tấm gương, tuyệt đối không thể có khả năng thứ hai.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv