Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 7 - Chương 8: HoắcTú Tú



Nói dứt lời Bàn Tử lại hất văng một chiếc bàn gỗ vào giữa đám bảo vệ, trong số đó có hai người không kịp trở tay liền bị đập trúng, tiếng động lúc đó thật kinh người, hai người kia lập tức ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Tôi nhớ tới lần Bàn Tử đánh bay con hải hầu tử trong huyệt mộ dưới đáy biển, da thịt nó còn rắn chắc đập khó mà chết được, người thì không như thế, nhất thời cảm thấy lo lắng nhỡ mà lại gây ra án mạng, vội nhìn Bàn Tử gào lên:

“Nhẹ tay một chút!”

Nhưng anh ta hoàn toàn không cho vào tai, dường như vẫn muốn xông vào đánh tới cùng với mấy tên bảo vệ kia, mấy người đó cũng coi như là có tố chất chiến đấu, dám vung côn lên ứng chiến. Bàn Tử căn bản là không hề né tránh, nghiến răng ném sáu bảy chiếc bàn về phía bọn họ. Rất nhanh sau đó toàn bộ đồ đạc trong phòng đều bị hất đổ, bàn ghế cái nào cái đấy đều sứt mẻ cả.

Sau trận huyên náo, tình hình bên trên bỗng lặng đi, Bàn Tử vừa thở hổn hển vừa nhìn đám người Hoắc gia, tất cả mọi người đều lui hết về núp phía sau bức tường. Anh ta lúc này mới để ý tới đống chén đĩa vỡ rải đầy mặt đất, vươn tay chộp lấy một bình rượu Mao Đài mà bọn họ đang dùng dở, bình đã vỡ, rượu chỉ còn dính đáy. Bàn Tử ngửa cổ tu hết số rượu còn lại, sau nhổ hết những mảnh bình vụn bên trong ra. Tiếp theo đưa mắt nhìn tôi phất tay ra hiệu:

“Chúng ta đi!”

Tôi vác một cái ghế, Bàn Tử khênh một cái bàn, trước khi quay đi tôi còn ngoái lại nhìn lão bà bà gật đầu một cái nói:

“Bà bà, cháu đi đây, hẹn một ngày đẹp trời sẽ tới tận cửa cúi mình tạ lỗi với bà.”

Nói xong lập tức theo Bàn Tử đá văng những người đang lăn lộn rên rỉ trên mặt đất sang một bên, bước qua cửa đi xuống lầu.

Nói thật, tôi trước đây chưa từng biết tới cái gì gọi là thú vui của mấy trò đánh nhau, nhưng khi được tự chân mình gạt ngã những kẻ đang cản đường, trong khi người người xung quanh phải nhìn theo bằng ánh mắt hoảng sợ, bước đi thực nghênh ngang, quả là vô cùng phấn khích. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao nhiều người muốn làm kẻ ác tới vậy.

Bước xuống dưới lầu, Muộn Du Bình đã phá vỡ tủ kính lấy ngọc tỷ ra, anh ta đang tỉ mẩn ngắm nghía thứ trên tay, một chút ý định bỏ trốn cũng không có. Sơ mi phấn hồng cũng vừa lồm cồm bò dậy từ dưới đất, tay bưng cổ ho khục khặc vài tiếng, xem ra cũng vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Có điều là khi chúng tôi chạy qua người hắn, lại thấy hắn vừa ho khan vừa mỉm cười, mắt liếc chúng tôi một cái, nhìn bộ dạng thì có vẻ rất vui. Tôi chạy lên trên sân khấu bảo Muộn Du Bình cầm đồ đi mau, vừa mới xoay người, lại thấy sơ mi hồng phấn chạy theo sau, gọi với:

“Bằng hữu!”

Tôi và Bàn Tử nhìn về phía hắn, Bàn Tử giơ bàn lên, hắn lập tức xua tay ra hiệu:

“Khoan khoan!”

Nói xong liền móc trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa tới cho tôi, tay chỉ vào ngọc tỉ:

“Tôi không ngăn các vị, đây là cách liên lạc với tôi, lúc nào muốn phi tang, cứ cho người gọi tới.”

Ơ, thế quái nào, tôi thầm nói, quả nhiên không phải người lành mà, Bàn Tử lập tức bước lên cầm tờ danh thiếp, sơ mi phấn hồng liền làm động tác mời. Tôi vội bằng chết nên giục bọn họ lao ra ngoài.

Bước ra khỏi khách sạn, bên ngoài đầy người đứng nhốn nháo, đều là tiểu nhị và bảo vệ, ngay cả bảo vệ giữ xe cũng được điều tới, chúng tôi tay cầm ngọc tỉ giả bộ muốn đập vỡ, kêu bọn họ dẹp đường. Sau đó lập tức lao đi.

Thể lực tôi đã gần chạm vạch, vừa chạy qua mấy phố, chúng tôi đều thở không ra hơi, chân ai đấy mềm nhũn, nhưng xa xa lại thấy có người đuổi tới, đám người xuất thân giang hồ đó đều rất xảo quyệt, so với Bàn Tử hẳn là còn hơn một cấp. Bọn Lưu Ly Tôn cũng không phải hạng dễ chọc, vừa rồi không hề ra tay, hẳn là muốn chờ tới lúc giật lại từ tay cướp.

Chúng tôi dừng trước cửa một sạp báo, Bàn Tử nói giờ phải tách nhau ra mà chạy, tôi nói không thể được, tôi không quen thuộc đường xá Bắc Kinh này, Tiểu Ca thì miễn bàn đi, nếu cứ thế mà tách nhau ra, sợ là vài ngày sau phải tới trung tâm tìm trẻ lạc để thông báo. Hơn nữa hiện giờ bọn họ cũng chưa thể xuống tay chính bởi vì vật mà chúng ta đang giữ, nếu tách ra, người không cầm hàng hẳn sẽ gặp chuyện.

“Vậy giờ phải làm sao?”

Bàn Tử cau mày, anh ta giờ đã lấy lại được bình tĩnh, lầm bầm: “Bàn gia tôi ở thành Bắc Kinh này là mục tiêu rất lớn, ít nhiều gì thì bọn chúng đều đã biết tới tôi, cửa hàng lão tử rốt cuộc từ đây không thể trở về được, hết rồi, xem ra lần này phải Nam tiến một chuyến thôi.”

“Trước phải tìm chỗ nghỉ chân đã, sau mới tính được chuyện đã diễn biến tới mức độ nghiêm trọng nào rồi.” tôi nói, “Trước mắt cứ tìm một khách sạn đã.”

“Cái quái, khách sạn, làm thế khác nào chờ người ta tới bắt, giờ mà có cái miếu hoang nào trú thân là được rồi, chạy nạn lý tưởng nhất phải ở gầm cầu, thế cũng không quá tệ” Bàn Tử nói.

Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, muốn hỏi ý kiến anh ta, nhưng giờ có hỏi thì cũng vô dụng, người này tuy trong đấu rất thông minh, còn xét về kỹ năng sống lại thuộc dạng thương tật cấp chín.

Đang do dự, bỗng bên tai vang lên tiếng còi bim bim, quay đầu nhìn chợt thấy, một chiếc xe hồng kỳ* dựng ở ven đường, cửa sổ kéo xuống, bên trong chính là cô gái nhà Hoắc lão bà, cô ấy ngồi trong xe cau mày vẫy tay về phía chúng tôi, ý nói chúng tôi mau mau lên xe.

Tôi và Bàn Tử nhìn nhau ngơ ngác, lập tức nghĩ có hi vọng, tim đập lạc nhịp một phát, nói: “Cứ lên rồi tính.”

Ba người phi thân qua hàng rào rồi nhảy lên con xe hồng kỳ. Cửa xe vừa đóng, tài xế liền cho xe lao đi, cô gái kia nói với người lái xe: “Quay xe về khu vực đại viện.”

Bàn Tử nhoi lên bên cạnh cô ta hỏi: “Tiểu thư à, chúng tôi hiện đang nguy cấp lắm, cô có thể cho xe đi tới chỗ nào xa xa chút được không?”

Cô gái nói: “Yên tâm đi, nơi đó, bọn người kia có tới mười lá gan cũng không dám tiến vào đâu.” Nói rồi nhìn về phía tôi, cười cười: “Ngô Tà ca ca, lần đầu giới thiệu, em là Hoắc Tú Tú, đã lâu không gặp, anh vẫn còn ngây ngô như trước ha”.

“Cô từng gặp tôi rồi ư?” tôi kỳ quái hỏi.

“Tất nhiên rồi, ai da, chẳng lẽ anh tới giờ vẫn không nhớ ra em là ai ư?”

Tôi lại nhìn mặt cô ấy lần nữa, nhưng trong đầu chẳng hình thành chút suy nghĩ nào, lại nghe Hoắc Tú Tú, cái tên này chỉ xướng lên cũng biết là con cháu Hoắc gia, có điều sao lại mang họ Hoắc, chẳng lẽ nhà Hoắc gia cho người ở rể? Nhìn cái tình hình này thì không thể nào, nghĩ mãi mà cũng chẳng bật ra được một ấn tượng nào, tôi đành thành thành thật thật lắc đầu.

“Ui, thôi quên đi.” cô gái chu miệng, đột nhiên không nói câu nào, “Thực khiến con người ta đau lòng quá mà.”

Tôi nhìn Bàn Tử có chút khó hiểu, Bàn Tử vừa định mở miệng nói đùa thì đột nhiên có tiếng động rất lớn vang lên. Xe bị chấn động mạnh, gần như là bị chặn đứng lại, trong tích tắc tiếp theo kính cửa xe bên cạnh Bàn Tử bị đập vỡ nát.

Đầu tôi đập vào thành xe, thiếu chút nữa thì ngất đi, còn chưa kịp phản ứng, bất thình lình đằng sau lại có một trận chấn động, phần sau xe cũng bị tông, văng khỏi mặt đất vài phân rồi mới hạ cánh được, cửa kính phía sau tôi cũng bị phá tan.

“Cái đệch, lái xe kiểu quái gì vậy?”

Miệng Bàn Tử bị vật gì rạch trúng toạc ra một vệt, tuy chỉ là một vết thương ngoài da nhưng cũng đủ để anh ta đau tới rống lên.

Tôi xoa xoa đầu, quay lại nhìn phía sau, chỉ thấy cái thứ vừa tông xe mình là một con xe bọc thép, đằng trước còn một xe có  huy hiệu vương miện. Người trên xe đang lục tục bước xuống. Tài xế xe huy hiệu vương miện nổi xung lên, miệng phun toàn khẩu âm Hà Bắc chửi rủa.

Đầu tôi vẫn đang ong ong, muốn đẩy cửa xe xem trình độ va chạm tới mức nào, nhưng đẩy vài cái liền nhận ra xe vẫn khóa. Tiếp theo tôi thấy những người xuống xe bên kia rút từ sau lưng ra toàn ống tuýp.

“Chết, bọn họ thực sự rất xót xe thì phải.” tôi mắt chữ o miệng chữ a nhìn bọn họ.

“Không phải, là người của Lưu Ly Tôn, cái con mợ, ra tay nhanh quá vậy.”

Bàn Tử chỉ chỉ về phía sau, tôi thấy mặt của Lưu Ly Tôn lẫn trong đám người, “Xem ra buổi đấu giá hôm nay vẫn chưa xong đâu, còn có người muốn ngã giá tiếp.” nói xong liền quay ra tài xế hét lên: “Xe không đi được nữa à?”

Lời còn chưa dứt xe liền khởi động, rõ ràng tài xế kia cũng không phải người ngu, đám người bao vây phía sau lập tức vọt tới, có một người đã nhảy thẳng lên thùng xe, chộp lấy gáy tôi, chuẩn bị lôi tôi ra như cảnh côn đồ trong phim hay làm.

Nhưng tên này số nhọ bị Bàn Tử lập tức hất ngược tay lại khiến cho nửa thân hắn treo ngoài thùng xe, tài xế đạp ga xe lao đi đâm vào đám người đang lố nhố phía trước, tên kia bị va quệt tới mức mẹ hắn cũng nhận không ra con, sau đó thì bị thả rơi xuống đường. Tiếc là gần như cùng lúc, xe đâm trúng giải phân cách, mui xe liền bật lên.

“Tiên sư bố nhà anh, có phải tài xế không vậy, hay ngày trước lái xe tăng?” Bàn Tử nổi điên lên.

“Bánh xe cong vành rồi.” tài xế đáp với vẻ vô cùng khổ tâm, “Không thể nào khống chế được phương hướng nữa.” Nói xong tính lùi xe khỏi giải phân cách nhưng đúng là vô dụng.

Người phía sau đã đuổi tới, Bàn Tử trông có vẻ cáu tiết, mắng ầm lên, cùng với Muộn Du Bình đá văng hai cánh cửa xông ra, tôi và Hoắc Tú Tú cũng nhảy xuống xe. Bàn Tử liền hỏi Hoắc Tú Tú:

“Trong xe có hàng không? Dao bầu mã tấu gì gì cũng được?”

“Anh nghĩ chúng tôi là cái hạng gì chứ?”

Bàn Tử vỗ đầu:” Bàn gia tôi mặc kệ, xe cô có hỏng phải chịu.”

Nói rồi xông vào đám người đang hùng hổ lao tới, cũng không còn thời gian mà oán thán, Bàn Tử hai tay chặn một ống tuýp, một chưởng thiết đầu công đánh hạ một tên, sau đó giật lấy ông tuýp, chân đạp lên tay của kẻ xấu số. Tiếp theo cả đám đông cùng xúm lại.

Trên xe bọc thép có bảy tám người, còn trên xe huy hiệu vương miện kia có năm người, tổng cộng là hơn mười mạng, phía chúng tôi quân có thể chiến đấu là ba mống, tài xế vẫn đang liều mạng khởi động xe, Hoắc Tú Tú núp phía sau chúng tôi, hoàn toàn không chút hoảng loạn mà đang gọi điện thoại, nhưng nhìn là biết cô ấy không giúp được việc gì.

Hồi tôi còn học cấp ba có kết bè kéo cánh đánh nhau, nhưng khi đó chỉ là mấy trận đánh nhau nít ranh, cơ bản chỉ dựa vào quân đông thế mạnh để nạt người. Vừa rồi đối mặt với bảo vệ thì còn có thể giữ bình tĩnh, chứ trước mắt là một đám tay lăm lăm tuýp sắt chỉ nhìn mà người đã ngây ra rồi, chân bất giác thoái lui vài bước.

Bên cạnh liền có hai người lao tới chỗ Muộn Du Bình, một tên tay không ngừng vung ống tuýp vụt xuống đầu anh ta, trúng một đòn đó thì xương nào chịu được, nhưng gần như chỉ trong tích tắc ống tuýp đã bị Muộn Du Bình chụp chặt, hơn nữa còn không có bất kỳ chấn động nào, ống tuýp vụt xuống lập tức bị giữ bất động, tên kia chắc sẽ cảm thấy như mình vừa nện vào một cột sắt. Tiếp đó Muộn Du Bình thuận tay giật lấy ống tuýp, tên đó bị anh ta kéo một cái mà người lảo đảo, cùng lúc Muộn Du Bình lật cùi chỏ, đầu tên kia lập tức đập ngay vào khuỷu tay anh ta, hộc máu ngã lộn xuống đất.

Tên còn lại quét ống tuýp qua mặt Muộn Du Bình, hai ống tuýp va nhau tóe lửa, tay hắn bị chấn động mạnh lập tức buông rơi ống tuýp.

Cảnh tượng rất hỗn loạn, nếu như bình thường thì khi thấy những trận ẩu đả thế này không ai dám lao lên tiếp ứng, nhưng mọi sự phát sinh quá nhanh, người phía sau không hiểu đang xảy ra chuyện gì, lại tiếp ba tên nữa vọt tới. Một trong số đó trực tiếp lao đến trước mặt tôi, không nói lời nào thẳng tay vụt ống tuýp xuống. Gần như là phản ứng tự nhiên, tôi lập tức né được, ống tuýp cũng suýt vụt trúng mũi tôi, sượt qua mặt, nhưng chân loạng choạng va trúng giải phân cách, cả người ngã nhào vào trong lùm cây. Lúc bật dậy chỉ thấy tên kia đang nhảy bổ tới chỗ Hoắc Tú Tú, trong lòng thất kinh, nếu cô ấy vì chúng tôi mà bị liên lụy, Hoắc lão thái chắc chắn sẽ không tha, tôi vội hét lớn lên rồi lao tới. Vừa gào xé cổ xong, sau lưng lập tức bị trúng một côn, cũng không biết là thằng khốn nào đánh, lồng ngực chấn động, đau tới suýt thì hôn mê bất tỉnh.

Bất chợt nghe thấy Hoắc Tú Tú lại kêu lên thất thanh, tôi lập tức ôm đầu, biết tiếp theo hẳn là côn sẽ vụt xuống gáy mình, con mẹ nó, phát này trúng không bỏ mạng thì hơi phí. Nhưng không ngờ là lại có tiếng gào thảm đằng sau lưng vọng lại, quay đầu vừa thấy Bàn Tử hai tay hai tuýp sắt, mặt anh ta cũng bị đả bị thương, đang liên tục vụt gậy xuống đầu tên đứng sau tôi. Vừa đập vừa nhìn sang bên Muộn Du Bình gào to:

” Tiểu Ca, giết giặc giết thằng thủ lĩnh trước, tôi bọc hậu cậu lên đi. Trong đám loạn quân kia là thằng chỉ huy đấy!”

Xung quanh Muộn Du Bình có ít nhất sáu tên đang vây chặt lại, nghe Bàn Tử gào lên thì lập tức quay đầu nhìn về phía Lưu Ly Tôn xa xa đang quan sát cuộc chiến.

Tôi cho là mình sẽ thấy cảnh Muộn Du Bình mở đường máu mà xông tới tấn công Lưu Ly Tôn, nhưng không ngờ, anh ta lại làm một chuyện mà có chết tôi cũng không bao giờ tưởng tượng được.

Chú thích:

Xe hồng kỳ*: xe chuyên dành cho lãnh đạo Trung Quốc. Nhiều thập kỷ qua, các nhà lãnh đạo Trung Quốc đã xuất hiện trước công chúng trên xe loại xe hơi biểu tượng nhãn hiệu Hồng Kỳ. Cùng với gấu trúc, Hồng Kỳ trở thành món quà quý mà nước này dành cho quốc khách.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv