Tôi đi vài bước, lòng nghĩ Uông Tàng Hải có được những tin tức đó lại vẫn muốn nhét chính mình vào Ngọc Dũng là muốn để thân thể của mình khôi phục lại như lúc còn trẻ sao? Nghĩ như vậy kỳ thật cũng có khả năng, lúc tu sửa Vân Đỉnh Thiên Cung hắn cũng đã sáu mươi tuổi rồi, sau đó lại đi thành Tây Vương Mẫu, tính thời điểm có được Ngọc Dũng, tuổi hắn đại khái cũng đã hơn bảy mươi tuổi. Một người cao tuổi già nua, sau khi nắm giữ bí mật trường sinh hoặc là phản lão hoàn đồng trong tay muốn thử một chút cũng có thể hiểu được. Chỉ tiếc đối thủ của hắn quá mạnh mẽ, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Rốt cuộc là ai phát hiện ra cái Ngọc Dũng kia, còn mang hắn ra theo?
Tôi nghĩ như vậy liền muốn quay đầu hỏi Giang Ế Phong. Chờ đến khi tôi quay đầu lại, Giang Ế Phong đã không thấy. Tôi nghĩ nghĩ liền gọi điện cho Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, tôi là Ngô Tà. Cậu có thể giúp tôi chút việc không?” Tôi nói.
“Nói đi.” Tiểu Hoa trả lời.
“Cậu có thể đề cử tôi với ông chủ khách sạn Tân Nguyệt một chút hay không?” Tôi nói.
“Cậu muốn làm gì?” Tiểu Hoa tựa hồ có chút kinh ngạc.
“Tôi muốn biết lai lịch của cái Ngọc Dũng kia.” Tôi nói thẳng ý đồ của chính mình.
“Ngô Tà, cậu hẳn là biết quy củ, hắn sẽ không nói cho cậu đâu!” Tiểu Hoa tựa như thở dài một tiếng.
“Tôi biết, hy vọng thực xa vời. Nhưng tôi muốn thử xem xem, cậu chỉ cần giúp tôi liên lạc với hắn một chút, sau đó hắn có đáp ứng hay không cũng không liên quan đến cậu nữa.” Tôi trả lời.
Tiểu Hoa trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng hỏi, “Ngô Tà, vũng nước ở đây rất sâu, tiếp tục tiến vào thì sẽ không có đường lui. Cậu nghĩ cho rõ ràng.”
Tôi nói: “Tôi biết. ‘Lĩnh vực hắc ám’ này e rằng là con đường tôi nhất định phải đi qua.”
“Vậy tôi phải thử xem.” Tiểu Hoa nói.
Tôi gật đầu nói: “Làm phiền cậu rồi.”
“Chuyện của bà nội cậu xin nén bi thương.” Tiểu Hoa lại nói.
“Ừ, cảm ơn cậu.” Tôi nói xong liền tắt điện thoại.
Ngay khi tôi vừa mới ngắt máy, điện thoại lập tức vang lên. Tôi nhìn biểu thị điện báo, thế nhưng là Vương Minh gọi tới. Tôi vừa nghe máy liền nghe thấy tiểu tử kia vội la lên: “Ông chủ, anh chừng nào thì về thế, tôi ở đây không chống nổi nữa rồi!”
“Cậu gào cái gì mà gào, cái gì mà chống không được?” Đôi mắt tôi tối lại hỏi.
“Ông chủ, cậu không biết, ba tên lạt ma đến cửa tiệm nói nhất định phải gặp được cậu, làm thế nào cũng không chịu đi. Đều đã ba ngày, bọn họ vẫn luôn đứng ở đó. Bây giờ tất cả bên ngoài đều là đám người đến xem náo nhiệt, ngay cả người bên đài truyền hình cũng đến rồi……”
“Cái gì lạt ma?” Tôi tức giận nói, “Cậu không biết đóng cửa trốn đi à?”
“Anh cho rằng tôi không muốn hả, tôi hiện tại cửa còn chẳng ra được, ông chủ.” Giọng điệu Vương Minh rõ ràng mang theo bất đắc dĩ.
“Vậy cậu không biết báo nguy hay là tìm cục tôn giáo gì đó hả?” Tôi nghe xong trong lòng rùng mình, nói tiếp.
“Đã đi tìm rồi. Cảnh sát tới cũng không khuyên được bọn họ. Đều nói phải duy trì ổn định, bọn họ nào dám động vào những lạt ma này. Cục tôn giáo càng đừng nói, căn bản không ai quan tâm đến chuyện này.” Vương Minh nói như khóc.
Đôi mắt tôi tối sầm lại, bỗng nhiên nhớ tới ba tên lạt ma trên hành lang bệnh viện Nhân Dân 2 ở Tây Tạng. Lòng nói không thể nào, chẳng lẽ chính là bọn họ? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
“Cậu đừng hoảng hốt, lấy di động chụp ảnh bọn họ rồi gửi cho tôi xem.” Tôi nói.
“Ông chủ……” Vương Minh còn muốn nói thêm gì đó, tôi quát, “Mau làm như lời tôi nói.” Nói xong tôi ngắt điện thoại.
Chỉ chốc lát, di động của tôi liền nhận được ảnh Vương Minh gửi tới. Tôi vừa thấy, vậy mà chính là ba tên lạt ma đó, bọn họ đang đoan đoan chính chính đứng sừng sững ở trước cửa tiệm của tôi. Chung quanh tất cả đều là người xem náo nhiệt, còn có một vị phóng viên đài truyền hình giơ microphone ý đồ dò hỏi bọn họ, nhưng nhóm người lạt ma một con mắt cũng không nhìn cô ấy một chút.
Tôi cảm giác trong lòng thật là cổ quái mà miết di động. Tôi suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho Vương Minh, “Vương Minh, cậu nói cho bọn họ bảo ngày kia tôi sẽ trở về.”
Vương Minh nói: “Ông chủ, anh nói phải giữ lời đó. Tôi thật sự chống không nổi.”
Tôi cả giận nói, “Cậu nói cái gì? Tôi dùng mấy lời đó để lừa bọn họ hả?” Không đợi tôi nói hết lời, chợt nghe Vương Minh ai nha một tiếng, tôi vội hỏi: “Làm sao vậy?” Chỉ nghe Vương Minh nghi hoặc nói, “Kỳ quái, bọn họ vừa mới đi rồi!!”
“Đi rồi??” Tôi càng là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), “Đi như thế nào? Là có người tới sao?”
“Không!” Chỉ nghe Vương Minh nói, “Chính là lúc anh vừa mới nói ngày kia sẽ về, ba gã lạt ma kia liền làm lễ với tôi bên này, sau đó liền đi rồi. Này quá kỳ quái, bọn họ như là nghe được lời nói của anh ý.”
Tôi nghe xong trong lòng lộp bộp một chút, sau đó nói với Vương Minh: “Cậu trở về đi, mấy ngày nay không cần đến trông cửa hàng nữa.”
“Thật à, ông chủ?” Vương Minh như là rất hoài nghi việc tôi cho hắn nghỉ phép.
“Ừ, cậu sợ tôi trừ tiền lương của cậu à, yên tâm, mấy ngày nay nghỉ này tôi vẫn tính cho cậu. Trở về đi, nhớ rõ khoá kỹ cửa vào.” Sau khi nói xong tôi liền cắt đứt điện thoại.
Nhưng vào lúc này tôi bỗng nhiên cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, lúc ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy những ngôi nhà ở trên ngọn núi này đất đá như đang đổ sụp xuống dưới. Giếng ở chân núi trong thôn rất nhanh đã bị cát vùi lấp. Tôi chấn động, Giang Ế Phong bọn họ thế mà vì để che giấu chuyện Thi Biệt Vương tồn tại ở nơi này mà chôn cả một ngọn núi và toàn bộ thôn thành như vậy? Tôi tức muốn hộc máu hướng về phía lều trại của bố tôi và chú hai mà tôi vừa chạy ra. Đến khi tôi xốc lên rèm cửa, lại phát hiện bên trong cái gì cũng không có. Tôi chạy ra ngoài, tìm Giang Ế Phong khắp nơi, chỉ thấy người trong doanh địa đã bắt đầu rời đi. Những người đó huấn luyện có tố chất đến mức ngay cả nói chuyện với nhau và tiếng kêu to đều không có phát ra. Cái này làm cho tôi thực khiếp sợ. Tôi hoảng sợ nhìn bọn họ từng đám đem trang bị và nhân viên lên xe, sau đó đâu vào đấy rút lui.
Ngay khi tôi đang kinh ngạc thực lực của công ty “An tĩnh”, chợt nghe phía sau có người gọi mình, “Ngô Tà……”
Tôi quay đầu lại liền thấy là Giang Ế Phong. Tôi hừ lạnh một tiếng nhìn anh ta, “Quả nhiên là thần thông quảng đại, ngày mai trên báo chí đại khái sẽ nói nơi này bị đất đá trôi mà chôn, đúng không? Trong thôn người đâu?? Bố tôi và chú hai đâu?”
“Bố cậu và chú hai không có việc gì. 80% người trong thôn cũng đã đi ra.” Giang Ế Phong nhàn nhạt nói.
“Còn 20% thì sao? Trúng chiêu sao?” Tôi cả giận nói.
“Bọn họ chết trong đất đá trôi.” Giang Ế Phong vẫn như cũ mặt vô biểu tình nói.
“Cmn ————!!” Tôi rốt cuộc nhịn không được vọt tới trước mặt anh ta rồi túm cổ áo anh ta mắng, “Các người muốn chết bao nhiêu người mới cam tâm!!”
Giang Ế Phong không nói một lời, chỉ là nhàn nhạt như vậy mà nhìn tôi. Con ngươi u lam như hải dương sâu không lường được. Không biết vì sao, nhìn đến đôi mắt anh ta thì cuồng nộ của tôi như bị đóng băng, ngay cả khí lực đấm anh ta vài cái cũng giống như đều bị khóa lại. Tôi có loại cảm giác muốn khóc mà khóc không được, vô cùng uể oải mệt mỏi.
Tôi buông anh ta ra, đi tới một bên. Nhưng vào lúc này lại nghe tiếng loa ô tô vang lên. Giang Ế Phong đi tới kéo tôi đi. Tôi không có phản kháng, cứ như vậy mặc anh ta lôi lên trên xe.
Chúng tôi ngồi trong chiếc xe cuối cùng, Giang Ế Phong gật đầu với tài xế. Chiếc xe liền rời khỏi sơn thôn nhỏ này.
Tôi không nói một lời nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, sắc trời dần dần ảm đạm xuống. Dãy núi trong trầm lắng cô tịch có vẻ quỷ dị. Mà vào lúc này tôi chợt thấy Giang Ế Phong cầm micro trong tay lên, sau đó dùng tiếng Đức nói gì đó vào trong. Tôi nhìn biểu tình anh ta nghiêm nghị, biết nhất định có chuyện đã xảy ra, chỉ tiếc là tôi nghe không hiểu. Anh ta nói nói dừng dừng với bộ đàm, bộ đàm đồng thời cũng truyền đến những hồi đáp không giống nhau. Tôi cảm thấy anh ta giống như đang chỉ huy gì đó. Không bao lâu, tôi thế nhưng nghe được tiếng giao hỏa*. Giang Ế Phong ra mệnh lệnh càng thêm kiên quyết, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn cứ nghe được tiếng nổ mạnh, thậm chí là tiếng ô tô bị đánh trúng ầm vang vọng đến.
(*) Giao hoả (交火): hoả khí trong giao đấu.
Tôi không thể tưởng tượng nhìn phía trước có đường đoạn toát ra ánh lửa, tôi sườn mặt nhìn Giang Ế Phong, chỉ thấy anh ta vẫn cứ nói gì đó với bộ đàm? Không bao lâu, chiếc xe đang chở chúng tôi liền phóng tới nơi có thứ đang bốc hỏa kia, tôi thấy rõ kia quả nhiên là một chiếc xe tải bị đánh trúng đang cháy hừng hực. Xe chúng tôi vẫn không dừng lại, trực tiếp vượt qua chiếc xe cháy kia. Nhưng vào lúc này, Giang Ế Phong bỗng nhiên đẩy tôi một cái, tôi cảm nhận được một phát đạn đang đánh về vị trí đầu ban nãy của tôi. Vào lúc này, tôi bỗng nhiên cảm thấy có máu bắn lên mặt mình, cùng lúc đó phương hướng của xe rõ ràng trật đi, ầm vang rồi đâm vào phía trên vách núi.
Giang Ế Phong ấn đầu tôi xuống, tôi chỉ cảm thấy cả người giống như bị một lực thật lớn đè ép. Chờ khi tôi ngẩng đầu, Giang Ế Phong đã đá văng vài cái cửa xe biến hình nhảy ra ngoài. Tôi cũng vội vàng đứng dậy nhảy ra ngoài theo. Giang Ế Phong không nhiều lời liền chạy về phía trên núi. Tôi không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, liền đi theo phía sau anh ta.
Chờ sau khi chúng tôi chạy vào trong rừng cây tìm một nơi ẩn nấp rồi ngồi xổm xuống, tôi mới hỏi nói: “Làm sao vậy? Người nào thế?”
“Người muốn mạng của cậu!” Giang Ế Phong trả lời. . Truyện Xuyên Không
“Là Trương gia hay là ai khác?” Tôi không nghĩ rằng anh ta thế mà lại nói như vậy.
“Hư…” Giang Ế Phong bỗng nhiên đè lại môi của tôi. Thời điểm tôi tức giận muốn giãy giụa, bỗng nhiên nghe được một tiếng chim kêu cực kỳ kỳ quặc, sau đó còn nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đạn bắn phá trong rừng cây. Chốc sau, tiếng đạn liền biến mất. Mà dưới ánh trăng mông lung, vô số con chim hình thể rất lớn bay lên, ngay khi chúng nó bay qua đỉnh đầu chúng tôi, tôi hoảng sợ phát hiện kia thế nhưng là người mặt điểu!!
Người mặt điểu phịch vài cái liền hướng về phía giếng cát trong thôn bay.
Lại thêm một hồi nữa Giang Ế Phong mới buông tôi ra. Tôi trừng mắt với anh ta, rất muốn hỏi anh ta rằng những con chim đó chạy ra như thế nào? Nhưng tôi lại cảm thấy anh ta có khả năng sẽ không trả lời nên không có mở miệng. Lại nghĩ đến lần về quê này gặp phải Thi Biệt Vương, âm binh, cổ gà rừng, thậm chí còn có loại người mặt chim này đều chạy đến đây, lòng tôi một trận co rút.
Tôi nhìn Giang Ế Phong trước mắt chằm chằm, lời nói lúc lâm chung của bà nội bỗng hiện lại. Tổ huấn “Di hoạ ngàn năm” kia thật sự sẽ có nguyền rủa? Là bởi vì quan hệ tôi và Giang Ế Phong ở bên nhau sao? Chúng tôi, không, tôi và anh ta thật sự làm vỡ thứ gì sao?
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Giang Ế Phong bỗng nhiên nói.
“Anh biết những việc này vì sao sẽ xảy ra không?” Tôi trầm ngâm hỏi.
Giang Ế Phong trầm mặc. Tôi thấy bộ dáng của anh ta thiếu chút nữa liền nói ra lời trước lúc lâm chung của bà nội, nhưng không chờ tôi mở miệng anh ta đã nói một câu: “Lĩnh vực hắc ám thức tỉnh rồi”.
Tôi khó hiểu hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Cậu lúc trước theo như lời Uông Tàng Hải đánh cắp lực lượng có thể điều động và khống chế thượng cổ quái thú, đó chính là ‘lĩnh vực hắc ám’. Lực lượng kia đã bắt đầu có tác dụng một lần nữa. Cho nên những thứ như Thi Biệt Vương, chim mặt người đó mới có thể xuất hiện.” Giang Ế Phong nói.
“Anh sẽ không nói là tôi làm đâu đúng không??” Lòng tôi có chút hiểu rõ.
“Cậu cảm thấy chính mình có năng lực đó sao?” Giang Ế Phong hỏi lại.
“……” Tôi nhất thời chán nản không biết nên trả lời thế nào.
“Vậy anh nói là ai?” Tôi hỏi.
“Người có khả năng nhất trong Ngô gia các cậu là chú ba cậu.” Giang Ế Phong trầm ngâm một lát rồi trả lời.
“Chú ba???!!” Tôi nghe xong càng nói không ra lời.