Q1. Chương 12: Mặt Nạ.
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục.
Tôi quờ quạng bước đi, cảm thấy nơi mình đang ở là một mảnh đen nhánh, toàn bộ thế giới không có một tia sáng, cái gì tôi cũng không thấy được, nghe thấy được. Nhưng tôi vẫn cứ chấp nhất không ngừng bước đi. Trong bóng đêm vô bờ vô tận, tôi phảng phất như không biết mệt mỏi là gì, không có mục tiêu mà đi lang thang…
Chung quanh không bất cứ âm thanh gì, tôi cũng không hề đụng phải thứ gì. Tôi không biết sẽ cứ phải tiếp tục như vậy bao lâu nữa, rốt cuộc tôi có phải sẽ không cách nào rời khỏi nơi tối đen này hay không…
Tôi ngừng lại, lớn tiếng kêu lên, nhưng không hề có bất kỳ ai đáp lời. Nơi này là một mảnh hư không, cái gì cũng không có. Lúc này, tôi lại vậy mà có thể nghĩ ra một ý nghĩ kỳ quái, chính là cảm thấy mấy con bánh tông, cấm bà, cự xà thượng cổ, hay là thi biệt gì đó còn đáng yêu hơn cái hư không này nhiều.
Tôi nhớ lại nhân sinh ba mươi năm qua của mình, định xem lại “chính mình”. Nhưng tôi phát hiện bản thân như đã chết lặng, có một loại bình tĩnh sống không còn gì luyến tiếc, là bình tĩnh, mà không phải tuyệt vọng.
Tôi ngồi xuống, chán đến rảnh rỗi nên bắt đầu nổi hứng ngâm nga.
Lòng tôi hiểu rõ, có khả năng “Trương Khởi Linh” đã bị chung cực cắn nuốt, anh ta trước khi đi cho tôi một ước định “Mười năm”, đại khái hy vọng tôi có thể tiếp tục vượt qua mười năm này trong dáng vẻ “thiên chân vô tà” ấy. Bất chấp tôi cuối cùng sẽ phát hiện ra, nhưng phỏng chừng loại tâm tình kịch liệt này cũng sẽ vì thời gian trôi qua xói mòn mà đạm mạc đi. Đối với anh ta mà nói, rất có khả năng chính là như vậy. Muộn Du Bình không ngừng gặp được những người bất đồng, cũng sẽ không ngừng quên mất bọn họ. Tuy rằng khi đó anh ta đã từng nói tôi là mối liên hệ duy nhất giữa anh ta với thế giới này, nhưng trong nháy mắt khi anh ta bỏ lại tôi một mình ra đi, cũng có nghĩa là anh ta đã vứt bỏ thế giới này.
Tôi ngu ngốc chờ đợi, nhưng khi thời khắc kia đã đến, đối với anh ta mà nói kỳ thật đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Tôi bỗng nhiên có một loại xúc động ————rằng tôi muốn phá huỷ “Chung cực” kia, cuối cùng vận mệnh sẽ khống chế thất bại.
Tôi đứng lên ngẩng đầu, vẫn như cũ không nhìn thấy cái gì, lửa nóng trong lòng tôi dần dần lạnh đi.
***
Khi tôi chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy một màu trắng chói mắt. Giang Ế Phong cả người khoác áo mặc quần màu trắng đang đứng cạnh đầu giường nhìn vào dụng cụ biểu thị số liệu trên người tôi. Thời điểm anh ta phát hiện tôi đã tỉnh lại, vội vàng đi đến gọi tên của tôi: “Ngô Tà, cậu thế nào rồi?”
“Nhờ phúc của anh, vẫn chưa có chết.” tôi nhàn nhạt nói một tiếng, hỏi tiếp: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Tám giờ sáng.” Giang Ế Phong trả lời.
“Tám giờ?” tôi ngồi dậy, biết bản thân đã bỏ lỡ chuyến đi Tây An. Đang muốn mở miệng hỏi Bàn Tử ở đâu, Giang Ế Phong đã mở miệng nói: “Anh Vương biết cậu sốt ruột, đã một mình đi Tây An trước.”
“Bàn Tử…” lòng tôi nói quả nhiên không hề nhìn lầm người anh em này. Tôi gật đầu với Giang Ế Phong, “Tôi có thể gọi điện thoại không?”
Giang Ế Phong hơi hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, một lát sau lấy di động của tôi đưa cho tôi. Tôi khẽ nói cảm ơn, Giang Ế Phong sau khi gật đầu liền muốn rời đi, tôi nói với anh ta, “Bác sĩ Giang, anh không cần rời đi.”
Giang Ế Phong sửng sốt một chút nhìn tôi, không biết nên nói cái gì.
Tôi nhập dãy số của Bàn Tử, không lâu sau liền nghe được tiếng của Bàn Tử: “Thiên chân, cậu thế nào rồi?”
“Vẫn tốt.” tôi trả lời, “Bàn Tử, anh đi Tây An chuyến này mặc kệ có nhìn thấy Tiểu Ca hay không cũng đều phải mau chóng trở về Bắc Kinh.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì à?” đại khái là Bàn Tử khó hiểu vì sao tôi lúc trước vội vàng muốn đi Tây An như vậy, nhưng hiện tại thì lại muốn hắn mau chóng trở về Bắc Kinh.
“Ừm, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng đi lòng Kinh Mã* một chuyến.” tôi nói, “Hiện tại là mùa dông tố, tôi muốn biết âm binh mượn đường ở chỗ đó rốt cuộc phát sinh như thế nào.”
(*) lòng Kinh Mã: nguyên văn 惊马槽, tra trên baidu thì nó là một nơi nào đó ở Vân Nam Trung Quốc, nhưng cụ thể có phải địa danh hay không thì bản editor bó tay, cũng không cách nào tìm được. Lần sau tiếp tục gặp phải cái này, không cần thắc mắc.
“Âm binh mượn đường? Tôi nói này Thiên chân, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Sẽ không phải học hư của Tiểu Ca, trà trộn vào trong đoàn âm binh đúng không?” Bàn Tử ngạc nhiên nói.
“Anh nói không sai, đấy chính là mục đích của tôi.” Tôi trả lời.
“Cậu không uống nhầm thuốc đấy chứ?” Bàn Tử càng thêm kỳ quái.
“Bàn Tử, lần trước ở Trường Bạch sơn, bên ngoài Thanh Đồng Môn, hai người chúng ta tận mắt nhìn thấy Tiểu Ca đi theo âm binh tiến vào Thanh Đồng Môn, sau đó anh ta lại một lần nữa xuất hiện. Thời điểm ở Xà Chiểu, chú ba cho tôi xem xem lại đoạn video kia, tuy rằng không có hình ảnh, nhưng tôi dám khẳng định nó đã ghi lại tình cảnh lúc đấy trong Thanh Đồng Môn. Tôi nghe thấy tiếng kèn âm binh mượn đường đó cũng giống hệt tiếng kèn chúng ta nghe được. Chuyện này có thể nói, nhóm người Trần Văn Cẩm và Tiểu Ca cũng trà trộn vào đoàn âm binh mới có thể an toàn đi vào trong Thanh Đồng Môn. Hơn nữa, bọn họ cũng cùng nhau đi ra.” Tôi nói.
“Ý cậu là, theo âm binh cũng là một con đường an toàn để đi vào trong Thanh Đồng Môn?” Bàn Tử nghe xong trả lời.
“Đúng vậy,” tôi nói, “Hiện tượng âm binh mượn đường rất có thể là vì thế giới của chúng ta cũng tồn tại một con đường có sức mạnh thông với thế giới đằng sau Thanh Đồng Môn. Tôi muốn biết nó phát sinh như thế nào? Anh đồng ý đi cùng tôi không??”
“Cậu con mẹ nó là muốn lôi kéo để ông đây cùng xuống địa ngục bồi cậu à?” Bàn Tử trầm ngâm một lát, nói, “Được! Cứ cho thật là có sấm chớp mười tám tầng địa ngục, Bàn gia tôi cũng phụng bồi!!”
“Ừm,” tôi gật đầu, “Chuyện Tây An cứ dựa vào anh. Nếu người kia còn ở nơi đó thì nhanh mang anh ta đến.”
“Thiên Chân, cậu không tin người đó là Tiểu Ca à?” Bàn Tử thở dài.
“Tôi không biết,” tôi rũ mắt xuống, nhớ đến trong giấc mơ, tôi ở dưới tán cây Thanh Đồng đã tượng tượng ra một “Muộn Du Bình”, trong lòng rất khó để bình tĩnh. Khoảng cách từ Tây An đến Tần Lĩnh quá gần. Nếu tôi thật sự là “giấc mộng trở thành sự thật”, dùng tiềm thức vật chất hóa ra một Muộn Du Bình, tôi cũng chỉ có thể thực hiện lời hứa lúc trước để anh ta đi theo mình.
“Cậu yên tâm, không ai có thể giả mạo nổi Tiểu Ca.” Bàn Tử an ủi tôi. Lại nói tiếp, “Cậu thật sự không có việc gì? Đêm hôm qua cậu phun thật là nhiều máu, Tú Tú bị dọa thiếu chút nữa thì khóc.”
“Yên tâm, cho dù tôi biến thành bánh tông, cũng là một con bánh tông đặc biệt ngoan, thiên chân vô tà không cắn người.” Tôi cười nói.
“Phi phi phi!! Đại cát đại lợi, đồng ngôn vô kỵ*!! Thiên Chân, tôi nói cho cậu này, cậu không được chết trước tôi.” Bàn Tử mắng, “Bằng không trên mộ cậu có dài cỏ ông đây cũng lười quản.”
(*) đồng ngôn vô kỵ: lời trẻ nhỏ nói không biết cố kỵ, không hiểu chuyện.
“Phi phi phi!! Các vị quỷ thần đừng nghe lời hắn gào to, người này nói chuyện không đúng mực.” Tôi cũng mắng.
Tôi nghe thấy Bàn Tử hình như đang thổn thức một chút, sau đó nói: “Cậu đang nghĩ trước tiên cứ đi vào Thanh Đồng Môn để tìm Tiểu Ca à?”
“Tôi chỉ là chán ghét phải chờ đợi một cách bị động…” Tôi từ từ nói, “Chờ anh trở về chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn. Anh cẩn thận nhiều chút.”
“Được rồi. Cứ vậy đi. Goodbye.” Bàn Tử nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi tôi buông điện thoại, giương mắt nhìn Giang Ế Phong nói, “Bác sĩ Giang, hãy liên hệ với công ty của anh, xin người và tiền bạc* chuẩn bị cùng tôi đến Trường Bạch sơn đi.”
(*) nguyên văn là tài chính, nhưng bổn editor nghĩ có liên quan đến tiền nong, nên nói thẳng.
“Cậu nói cái gì?” Giang Ế Phong dường như rất giật mình, không ngờ tới tôi sẽ yêu cầu anh ta như vậy.
“Anh ở công ty ‘An Tĩnh’ cấp bậc hẳn là không thể thấp. Bọn họ để anh tới quan sát tôi ngoại trừ muốn dụ tôi mở ra Bạch Thạch Long Văn Hạp và tiếp tục nghiên cứu hiệu ứng bên ngoài của ‘gông xiềng’, chẳng lẽ không muốn biết bí mật của ‘chung cực’ sao?” Tôi cười nói. Nếu công ty “An tĩnh” đã thu mua công ty của Cừu Đức Khảo, thì hẳn đã biết người trong công ty ấy trước đây đã làm những nghiên cứu về hạng mục đó. Bọn họ nhất định cũng đã nghe qua về sự tồn tại của “Chung cực”. Công ty có dã tâm như vậy, sao có thể bỏ qua loại bí mật này. Nhất định sẽ tìm mọi cách đào ra nó. Mà tôi hiện tại yêu cầu tài lực và nhân lực của bọn họ tới hoàn thành chuyện mình muốn làm.
Ánh mắt Giang Ế Phong nhìn tôi càng thêm phức tạp, tôi biết mình đã đoán đúng rồi.
“Cậu không giống Ngô Tà trong hồ sơ kia của Cừu Đức Khảo.” Giang Ế Phong khẽ lắc đầu cảm thán.
“Hồ sơ của Cừu Đức Khảo? Bọn họ đánh giá tôi như thế nào, nói tôi ‘thiên chân vô tà’ dễ lừa gạt?” tôi cười nói.
“Cậu có biết mình bây giờ mỉm cười rất giả dối hay không.” Giang Ế Phong nói.
Tôi không để ý đến lời của anh ta, tiếp tục mỉm cười nói: “Tôi chờ đợi tin tức của anh.”
“Vì Trương Khởi Linh, cậu cái gì cũng không để ý, ngay cả việc trở thành ác ma cũng có thể làm sao?” Giang Ế Phong bén nhọn nói.
“Cho nên ấy à, anh nhất định đừng đắc tội với tôi, sẽ xuống địa ngục đấy.” tôi vẫn cười như cũ.
“Cậu vừa nói muốn cùng anh Vương tới lòng Kinh Mã, nhưng vì sao lại muốn tôi báo lại với công ty là cậu sẽ đi Trường Bạch sơn?” Giang Ế Phong đi đến trước mặt tôi, nhìn xuống tôi hỏi.
“Đi Lòng Kinh Mã chỉ là để chuẩn bị bài diễn luyện, các anh không cần đi.” tôi trả lời.
“Đúng không?” trong mắt Giang Ế Phong rất sắc bén, nhưng khi tôi nói câu đó xong thì trở nên nhu hòa, “Thì ra là thế. Tôi sẽ đưa ra yêu cầu chính thức* với công ty.” sau khi Giang Ế Phong nói xong, không hề nhìn tôi nữa, anh ta ghi chép một chút rồi cầm bản ghi chép về số liệu tình trạng thân thể của tôi đi ra ngoài.
(*) nguyên văn chỉ có hai từ “Thân thỉnh” (申请), nhưng tra baidu và từ điển tiếng anh thì nó lại ra được một chuỗi dài như vậy.
Tôi nhìn bóng dáng của anh ta, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Nói thực, ban nãy thời điểm anh ta chất vấn tôi, loại ánh mắt đó sắc bén như muốn giết chết tôi. Người này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một bác sĩ được. Anh ta đã từng chỉnh dung, khuôn mặt giống Muộn Du Bình như đúc thường làm tôi hoang mang, giống như người mình đang đối mặt là “Trương Khởi Linh”, một người có tính cách hoàn toàn tương phản Muộn Du Bình. Người đàn ông trên người có hình xăm “Hống” này, đến cùng là loại người gì?