[Đạo Mộ Bút Ký] Lĩnh Vực Hắc Ám

Chương 1: Xuất Phát



Q1. Chương 1: Xuất Phát

Tác giả: Thiên Tinh Cơ

Editor: Tiểu Mục.

Sau khi Muộn Du Bình tiến vào Thanh Đồng môn được một năm, thời gian này ngoại trừ trông cửa hàng không chút sinh ý như cũ thì tôi còn đem những chuyện đã trải qua mấy năm nay viết lại. Tôi sửa quyển bút kí thật tốt, sau đó khóa nó vào tủ sắt cùng với Quỷ tỷ của Muộn Du Bình đưa cho tôi. Tiền thuê tôi một lần giao cả chín năm.

Nói thật tôi có chút không tin lời anh ta nói, một người bảo vệ ở sau cánh cửa Thanh Đồng đen như mực, bên cạnh còn có những con quái điểu mặt người khổng lồ, vậy thì anh ta sinh hoạt bằng cách nào? Trừ phi phía sau Thanh Đồng Môn là con mẹ nó một thế giới Harry Potter, hoặc là “Chung Cực” kia là thứ có thể khi người ta nghĩ gì sẽ có cái đó xuất hiện thật để người ta thưởng thức một chút.

Chung Cực... rốt cuộc là gì? Tôi hiện tại lười suy nghĩ, con mẹ nó cũng lười quản luôn!

Để cuộc sống bình yên như hôm nay, chúng tôi thực sự trả giá quá nhiều. Muộn Du Bình sống chết không rõ, Bàn Tử ẩn cư ở Ba Nãi, Giải Liên Hoàn, tam thúc và dì Văn Cẩm đều mất tích, còn có rất nhiều người đã chết...

Rốt cuộc vì cái gì khiến mọi thứ trở nên như vậy?

Tôi cười lạnh, con người vẫn cứ tham lam như thế, chấp nhất như thế. Khả năng thứ có thể làm cho người ta sống lâu gọi là “bí mật trường sinh” khiến mọi người đều điên cuồng như vậy.

Thật là chịu đủ rồi!

Khi đóng lại tủ sắt, tôi cảm giác như mỗi lần bóng đè trong mấy năm qua đều bị khóa lại trong sâu thẳm kí ức.

Lúc tôi trở lại cửa hàng, Vương Minh nói với tôi đã đặt xong vé máy bay. Tôi gật gật đầu, nhìn sắc trời đã không còn sớm liền dặn dò cậu ta trong coi cửa hàng khoảng hai tuần tới rồi cho cậu ta về. Vương Minh gật đầu đáp ứng rồi lập tức trở về nhà.

Tôi nhìn thời gian trên vé máy bay sẽ bay lúc tám giờ tối, còn cách hiện tại khoảng ba tiếng nữa. Tôi gọi điện cho Bàn Tử, nói cho hắn biết tôi sẽ đi Mỹ một chuyến. Bàn Tử có chút kinh ngạc, hỏi tôi đi làm gì, tôi nói muốn đến bảo tàng ở New York xem sách lụa thời Chiến quốc năm đó bị Cầu Đức Khảo lấy đi trông như thế nào.

“Cậu muốn làm gì?” thanh âm Bàn Tử vô cùng nghi hoặc.

“Kết thúc.” tôi nói: “Tôi muốn thấy sách lụa thật sự một chút để có thể đặt một dấu chấm trước những nguy hiểm chúng ta đã trải qua.”

“Thiên Chân” Bàn Tử dừng một chút, thở dài một cái rồi nói: “Cậu ở bên đó thì cẩn thận một chút, mí mắt phải của tôi gần đây cứ giần giật, cảm giác không thoải mái chút nào.”

Nghe xong, tôi nở nụ cười: “Tôi chỉ đi chơi thì có chuyện gì được? Nếu là tôi đi mở quan tài nhỡ gặp phải bánh tông thì không nói, nhưng anh yên tâm đi, hầu như các viện bảo tàng đều sẽ không triển lãm xác ướp đâu.”

“Thiên Chân, Tiểu Ca đi rồi, nếu cậu có chuyện gì thì thật không tốt. Cho nên cậu phải tự mình bảo trọng thật tốt cho tôi, bằng không con mẹ nó tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Bàn Tử nói.

“Bàn Tử...” tôi vô cùng cảm động: “Tôi rồi sẽ đến Ba Nãi thăm anh.”

“Đừng quên đấy!” Bàn Tử cười: “Đúng rồi, tôi ở đây có vài chuyện, muốn mượn cậu một ít tiền.”

“Hả?” lòng tôi nghĩ không phải hắn sẽ ngứa tay mà rời núi nữa chứ?

“Tôi muốn xây một trường tiểu học ở đây, cậu cho tôi mượn ba vạn tệ đi.” Bàn Tử mở miệng không hàm hồ chút nào.

Tôi ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới qua một năm là Bàn Tử có thể tu dưỡng nhân tính đến mức độ này. Nhớ khi ấy Bàn Tử nói muốn ở lại Ba Nãi để chiếu cố cha của Thái Vân vô cùng nghiêm túc. Tôi không khỏi nghĩ nếu Thái Vân còn sống và gả cho Bàn Tử thì con cái bọn họ chắc chắn ở ngôi trường đó học tập, mà Bàn Tử cùng Thái Vân sẽ sống hạnh phúc, dựa vai nhau nhìn con nhỏ vui đùa...

“Thế nào? Thiên chân? Thiên Chân?” Bàn Tử thấy tôi không lập tức đồng ý, đại khái có chút không vui.

“Được! Tôi sẽ bảo Vương Minh mai gửi cho anh, hôm nay muộn quá rồi.” Tôi đáp. Sau đó tạm biệt hắn, gọi điện thoại cho Vương Minh phân phó hắn ngày mai gửi tiền cho Bàn Tử. Vương Minh đồng ý, tôi ngắt điện thoại rồi gọi taxi đến sân bay.

***

Tôi ở trên máy bay mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng lại thấy Muộn Du Bình.

Tôi vẫn luôn đi theo sau anh ta, muốn đuổi theo anh ta, liều mạng kêu tên anh ta. Nhưng anh ta vẫn như cũ không quay đầu lại, tôi chạy theo mãi vẫn là theo không kịp, thân ảnh cách tôi ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở trong bóng đêm vô tận.

Tôi quỳ xuống, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười lớn. Ngô Tà ơi là Ngô Tà, mày rốt cuộc muốn như thế đến khi nào? Rõ rằng biết rằng ước định mười năm của anh ta giống như lời hứa của Tiểu Long Nữ khắc lên đoạn trường “mười sáu năm” là mờ mịt vô vọng, lại cứ cố chấp hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.

Có lẽ, vẫn có thể nhìn thấy đi...

Cứ không ngừng thôi miên chính mình như vậy, làm bản thân tin tưởng anh ta sẽ không lừa gạt mình. Cảnh tượng như thế tôi cũng không còn nhớ đã thấy bao nhiêu lần trong mơ rồi, nhưng lại không cách nào tỉnh táo được. Mỗi lần đều vì nghe được tiếng chuông báo thức mà bừng tỉnh, nhưng lúc này tôi lại không nghe được tiếng vang nào của đồng hồ báo thức. Bốn phía không hoàn toàn là màu đen, thậm chí tôi có thể thấy được mấy cái bóng dáng vặn vẹo, đong đưa trước mặt tôi. Hơn nữa, bóng tối bỗng nhiên không ngừng tụ lại thành vô số những con rắn hình dạng giống nhau.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi biết bản thân đang ở trong mơ, nhưng lại không có cách nào để tỉnh lại. Thậm chí tôi còn tự cắn lưỡi mình, ngậm được mùi máu tươi. Tuy không cảm nhận đau đớn nào, nhưng cảnh trong mơ vẫn rõ ràng, chân thực như cũ. Bóng dáng của rắn không ngừng đong đưa, vặn vẹo thân thể. Da đầu tôi run lên, vô số những đôi mắt đỏ tươi của loài rắn bắt đầu sáng lên trong bóng đêm. Tôi muốn chạy trốn, nhưng cả người như bị ai đóng chặt lại một chỗ khiến tôi không cách nào di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị cự xà Chúc Cửu Âm Tây Vương Mẫu quốc, cổ gà rừng cùng với vô vàn rắn vây quanh. Tôi sợ hãi cực điểm nhưng rồi lại thả lỏng người. Thật là buồn cười, tôi cũng không phải sẽ bị cảnh tượng ở trong mơ của mình hù chết chứ?

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng liên tục niệm: “Đây không phải là sự thật, không phải là sự thật...”

“Đây là sự thật!” bỗng nhiên thanh âm của một thanh niên từ bóng đêm truyền đến. Lòng tôi trấn động, thanh âm này vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nổi là của ai. Tôi cố gắng khắc chế lòng hiếu kỳ không mở mắt nhìn xem đó là ai, nhưng lại không tự chủ được mở hai mắt. Tôi nhìn thấy bên ngoài bầy rắn khổng lồ khủng bố, vô tận vô biên lại có thêm không ít những thứ khác. Tôi ngẩng đầu liền thấy rất nhiều những quái điểu mặt người xoay quanh trên không trung, ngoài ra còn có thanh âm vỡ vụn không ngừng từ dưới đất truyền đến, sau đó vô số biệt thi từ dưới đất đứng lên.

Thấy thế, tôi cười lạnh một tiếng. Giấc mơ này thật con mẹ nó thú vị, đem tất cả những quái thú tôi đã từng thấy qua xuất hiện một loạt, nhưng thật kỳ quái là tôi hiện tại đã không còn sợ chúng nó. Có lẽ vì biết đây chỉ là một giấc mộng mà thôi...

Lúc này tôi nhìn thấy ở giữa đàn quái thú, xuất hiện một bóng người. Đó là một người cao gầy, cứ như lấy rắn làm áo giáp. Tôi không thấy rõ bộ dáng của hắn, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ không rõ ngũ quan, cực kỳ quỷ dị.

Hắn đi đến trước mặt tôi: “Cậu không sợ hãi sao?”

“Sợ hãi?” tôi nhìn hắn cười lạnh: “Halloween thật là vui vẻ!”

Nhưng khi tôi thấy hắn dùng tay phải gỡ cái mặt nạ kia xuống, đôi mắt tôi lập tức tối sầm lại, bởi tôi thấy một khuôn mặt giống mình như đúc. Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm chằm, bỗng nhiên thấy hắn đeo mặt nạ kia lên mặt tôi. Tôi chỉ cảm thấy hô hấp mình như cứng lại, cả người lạnh lẽo, trên người giống như bắt đầu bị cái loại vảy rắn kia không ngừng bao trùm...

Tôi cảm giác bản thân như đang biến thành một con rắn, liền hét to một tiếng: “Không được--!”

Lúc này, tôi nghe được tiếng Muộn Du Bình: “Ngô Tà!” rồi chớp mắt nhìn Muộn Du Bình lấy tốc độ cực nhanh lướt qua bầy rắn, như tia chớp rồi dùng Hắc Kim cổ đao đâm vào yết hầu tôi...

***

Tôi lập tức bừng tỉnh, lại ho khan kịch liệt. Yết hầu một trận tanh ngọt trào lên, khiến tôi nhịn không được phun ra một búng máu. Búng máu kia của tôi lập tức dây vào người đàn ông trước mặt, làm cho Âu phục của người ta nhuộm đỏ một mảng lớn.

Mày người nọ cau lại, vội vàng gọi tiếp viên hàng không đến. Tiếp viên hàng không tới, hỏi tôi bị bệnh có bị bệnh hay không, tôi nói với người kia một tiếng: “Thật xin lỗi!” sau đó vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía buồng vệ sinh.

Tôi ở trong phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi tắt vòi nước. Nhìn qua gương phản chiếu gương mặt tiều tụy gầy yếu của mình, tôi không khỏi cười khổ một tiếng.

Hút thuốc quá nhiều. Tôi nhớ trong một năm sửa lại bút ký kia cơ hồ mỗi ngày đều không ngừng hút thuốc. Nói như vậy, không chừng phổi của tôi đã bị hắc ín làm thành một đống than đen đi.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không ở ngoài gõ cửa sốt ruột hỏi tôi làm sao thế. Tôi vội vàng trả lời không có việc gì, nghĩ thầm nếu không đi ra nhất định bọn họ sẽ phá cửa mà chạy vào xem mất.

Tôi lập tức mở cửa, thấy bên ngoài ngoại trừ tiếp viên hàng không còn có người đàn ông lúc nãy bị tôi phun máu vào quần áo. Chỉ thấy anh ta dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng không có gì khác biệt. Anh ta nhìn tôi, cũng hỏi một câu: “Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì, thật sự xin lỗi, quần áo... tôi sẽ bồi thường” ý tứ tôi nói thật không tốt chút nào...

Người đàn ông kia không khách khí, vẫy tay với tôi, nói: “Tôi sẽ gửi hóa đơn cho cậu.” sau đó liền đi vào buồng vệ sinh.

Khi tôi và anh ta đi ngang qua nhau, tôi mới thấy rõ nhãn hiệu Âu phục trên người anh ta liền không khỏi thầm mắng một tiếng. Bộ quần áo này thật con mẹ nó đủ để tôi trả tiền lương nửa năm cho Vương Minh. Trong lòng không nhịn được âm thầm kêu khổ, mẹ nó thật không thuận...



Tác giả có lời muốn nói: khúc dạo đầu, tự cổ vũ chính mình, cố lên, cố lên!!

Editor có lời muốn nói (nhại): khúc dạo đầu, tự cổ vũ chính mình, cố lên, cố lên!!

(2019) Haizz, tự nhiên đọc lại văn tự mình edit từ năm ngoái này, thấy rất ok, năm nay đăng lại edit tiếp vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv