"Rốt cuộc nguyên lý củ cải gì đó mà anh nói là thế nào? Làm sao có thể thay đổi số phận, hại người?" Ngồi trên máy kéo, Tô Vạn rống lên hỏi.
Mặc dù Hắc Hạt Tử không lái xe ở Bắc Kinh, nhưng hắn vẫn là một tài xế, khi hắn đạp chân ga, máy kéo chạy trên đường đất bốc lên một trận bụi bặm. Hắn khéo léo đẩy cần số và đạp côn, rồi trả lời: "Nhiều năm về trước, gia đình tôi đã đào được thứ đó trong sân nhà."
"Cái gì! Lúc đó anh bao nhiêu tuổi? "Tô Vạn phải hét trong gió mới có thể làm cho Hắc Hạt Tử nghe rõ cậu đang nói cái gì.
"Cách đây mấy chục năm, chuyện trước giải phóng rồi." Thấy bưu điện ở phía trước, Hắc Hạt Tử dừng máy kéo bên đường rồi nhảy ra khỏi xe.
Tô Vạn xoa xoa cái mông bị đau nhức, lại hỏi một lần nữa: "Khi đó anh bao nhiêu tuổi? "
"Không lớn hơn cậu bao nhiêu."
Vẫn còn một đoạn đường nhỏ trước khi đến nhà của người đàn bà kia, Hắc Hạt Tử vừa đi, vừa nói đến chuyện ly kỳ nhiều năm trước... Đó là một buổi chiều, Hắc Hạt Tử không có gì để làm, chỉ đi lang thang trong gia trang. Khi đó hắn trông cũng không khác gì bây giờ, chẳng qua vẫn còn là thiếu niên, sống một cuộc sống quý tộc, những chuyện hắn thường làm chỉ có cho cá ăn, nghịch chim, vào tửu lầu trong thành ngủ với những cô nương xinh đẹp... cứ như vậy.
Buổi chiều hôm đó, Hắc Hạt Tử đột nhiên muốn ra đồng đi dạo khiến người hầu bận rộn tấp nập, coi như đại thiếu gia đi trải nghiệm cuộc sống. Hắn đương nhiên là không phải đụng tay đụng chân làm gì cả, chỉ ngồi ở trong lều được dựng lên bên cạnh cánh đồng, uống trà, ăn điểm tâm, muốn để cả buổi chiều trôi qua như thế.
Hắc Hạt Tử nhớ rất rõ, uống được nửa bát trà thảo dược thì nghe thấy dưới đất có người nói: "Khốn kiếp, sao lại đào được một thi thể nữ! "
Hắc Hạt Tử vừa nghe thấy liền phun một nửa ngụm trà. Khi đó hắn còn nhỏ, chưa từng thấy qua thi thể gì, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy vô cùng tò mò, mặc cho mấy lão người hầu đi theo khuyên hắn như thế nào, Hắc Hạt Tử cũng nhất định phải đi xem đến tột cùng là chuyện gì.
"Không nên nhìn, rất xui xẻo." Lão người hầu không ngừng hầu lải nhải, Hắc Hạt Tử cũng lười để ý tới hắn, hai ba bước liền chạy tới, chỉ thấy nơi đó không ít người đang đào bới, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn đào được thi thể ra.
Một thiếu niên nhìn thấy xác chết lần đầu mà không sợ là chuyện không thể nào, Hắc Hạt Tử lúc đó nửa muốn nhìn, nửa không dám nhìn, đứng bên ngoài đám đông một lúc, rồi đột nhiên giậm chân, nghĩ thầm hắn đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, không thể tỏ ra sợ hãi ở đây, liền kêu "Tránh ra cho ta", rồi chui vào trong đám đông.
Thuộc hạ làm việc trên đồng là tầng lớp thấp nhất của các nhà giàu, không có mấy người biết thiếu gia trong nhà. Khi đó, một vài người đàn ông cởi trần thấy thân thể Hắc Hạt Tử gầy yếu lại nhàn rỗi, liền đẩy hắn sang một bên, mắng: "Đừng mẹ nó đến gây thêm phiền phức. "
Hắc Hạt Tử làm sao chịu nổi loại ủy khuất này, lúc này tức giận đến mặt trắng bệch, đúng lúc lão người hầu của hắn chạy tới, nhìn thấy hắn liền kêu: "Ôi, đại thiếu gia, đây đâu phải là chỗ cậu nên ở, nhanh đến nơi bóng râm mát mẻ đi. "
Mấy người vừa rồi lúc này mới biết được thằng nhóc nhàn rỗi này chính là thiếu gia trong nhà, lập tức trở nên luống cuống, Hắc Hạt Tử thấy thế nhổ một ngụm nước bọt, kêu lão người hầu thanh toán tiền mấy tháng cho bọn họ rồi bảo họ lập tức cút đi.
"Nhân phẩm anh hồi đó là như vậy sao?" Tô Vạn nghe được một nửa, không dám tin.
Hắc Hạt Tử cười cười: "Hồi đó tôi đen tối hơn nhiều so với các cậu, phú nhị đại mà, tiền không thiếu, chuyện khốn nạn gì mà chưa từng làm qua? " . Đọc truyện tại == T RÙMtruуện. mE ==
"...... Anh nói tiếp đi."
Hắc Hạt Tử xử lý xong mấy người kia, trong lòng cảm thấy rất thống khoái, hắn lại gọi người mang ghế tới, muốn ngồi trên mặt đất xem bọn họ đào thi thể.
Muốn nói thi thể này được phát hiện như thế nào thì phải nói đến sự trùng hợp, thuộc hạ làm việc trên đồng, có một người tên là Thường Tại, vừa mới mất vợ. Có người nói vợ hắn bị thổ phỉ cướp đi, ngủ xong liền bị giết chết rồi chôn xuống đất, Thường Tại sau đó nghe được trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng người khác nói nhiều lại tin là thật.
Hôm nay, Thường Tại làm việc trên đồng, cũng không biết làm thế nào, hắn đứng trong một hố đất, vừa hạ một cuốc sâu đã nhìn thấy trong đất có cái gì đó màu trắng. Thường Tại vốn tưởng đó là khoai lang, nhưng nhìn kỹ lại, thứ kia vừa mịn vừa trắng, dĩ nhiên là một ngón tay cái của con người!
Thường Tại bị dọa đến ngã bệt xuống mặt đất, vốn định gọi người tới nhưng không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới những gì người ta nói trong hai ngày qua, hắn vỗ trán xác định, người bị chôn trong đất chính là vợ hắn.
Nghĩ như vậy, Thường Tại quyết định đào thi thể lên xem, hắn liều mạng đào, phát hiện thi thể này được chôn rất sâu, một tay của thi thể được giữ ở một tư thế kỳ lạ giơ lên, cho nên mới lộ ra ngón tay cái kia.
Đợi đến khi Hắc Hạt Tử ngồi xuống mép hố, Thường Tại và hai thuộc hạ khác đã đào được rất sâu, bàn chân thi thể chậm rãi lộ ra, làn da trắng bệch, sờ lên vẫn mềm nhũn.
Hắc Hạt Tử nhìn thấy đôi chân nhỏ kia, vừa trắng vừa nhỏ cũng giống như chân của những cô gái thường ngủ với hắn, cho nên hắn cũng hiển nhiên cho rằng người bị chôn ở đây nhất định là phụ nữ. Hắn vô cùng hiếu kỳ, cho thêm hai người xuống đào cùng bọn họ, hắn phải tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của nữ thi này.
Bốn năm người cùng nhau đào, gò đất bới ra thành một ngọn đồi nhỏ, hơn phân nửa thân thể của nữ thi mới lộ ra, thật sự cả người trần trụi chôn ở trong đất. Người phụ nữ này dáng người uyển chuyển, eo thon mảnh khảnh, ngực cao vút, tất cả nam nhân trong ruộng đều không khỏi nhìn đến phát ngốc. Thường Tại tuy là người bắt đầu việc đào thi thể nhưng trong lòng rất không thoải mái, càng phát cuồng muốn đào đầu nữ thi ra.
Hắc Hạt Tử ngồi trên bờ ruộng, mắt không chớp, chỉ sợ bỏ lỡ dung nhan của tuyệt thế mỹ nữ. Dần dần, dưới lớp đất, cái cổ trắng bệch của người phụ nữ lộ ra, vừa dài vừa nhỏ, Hắc Hạt Tử nuốt nước bọt, chỉ hận không thể thò xuống nhìn cho kỹ.
"Thứ đàn bà thối tha." Thường Tại nghĩ đến việc thân thể vợ mình bị nhiều đàn ông nhìn như vậy, lửa trong lòng không ngừng thiêu đốt, hung hăng cào một cái, mặt nữ nhân trong đất liền lộ ra.
"Mẹ ơi!"
Thường Tại vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu trên mặt đất, mà chờ những người khác trong hố kéo hắn ra, Hắc Hạt Tử cũng đã nhìn rõ mặt nữ thi.
Đó hoàn toàn không phải là con người.