Ngô Tà bị Trương Khởi Linh kéo về phòng mình, cậu nắm chặt tay hắn, nói:
"Tiểu Ca, bây giờ chúng ta đi thôi, cậu không biết lúc nãy cha tớ đáng sợ thế nào đâu! Hai tụi mình chờ ông ấy bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp!"
"Người vừa rồi ở cùng em trong phòng làm việc là chú hai à? Sao trước đây tôi chưa từng gặp?"
"Chú hai của tớ vẫn luôn ở bên Mỹ."
"Bây giờ chúng ta chưa thể đi, nếu không cha em sẽ càng tức giận hơn nữa. Đừng sợ, có tôi ở đây. Làm sao cha em đột nhiên biết được chuyện của chúng ta?"
Ngô Tà cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Trương Khởi Linh, sau đó cậu mới thấp giọng trả lời:
"Tớ... tớ nói cho ông ấy biết."
"Tại sao?"
Trương Khởi Linh hơi ngạc nhiên nhìn Ngô Tà, cậu ngẩng đầu kiên định nhìn hắn, đáp:
"Tớ không muốn một mình cậu gánh vác tất cả! Tớ sẽ cùng cậu gánh vác! Cho dù bị cha mắng, nhưng tớ nhất định phải tự mình nói với ông ấy!"
Trương Khởi Linh dịu dàng xoa đầu Ngô Tà, vô cùng xót xa ôm cậu vào lòng.
"Vì vậy nên tối hôm đó em mới hỏi tôi có phải bên cạnh em luôn có người bảo vệ hay không, chính là vì sợ cha em giống như cha của Giải Vũ Thần cũng sẽ nhốt em lại sao?"
"Ừm! Nhưng tớ không giống Tiểu Hoa! Nếu Tiểu Hoa muốn, cậu ấy hoàn toàn tự mình thoát ra được! Còn tớ mà bị giam lại thì chắc chắn là không thể gặp cậu được đâu!"
"Sẽ không, cho dù em bị giam lại, tôi nhất định sẽ tìm được em."
"Ừm, tớ biết chứ, nhưng mà tớ không muốn cậu lo lắng vì không tìm thấy tớ, một giây một phút cũng không muốn."
Nhẹ nhàng vỗ lưng Ngô Tà, trong ánh mắt của Trương Khởi Linh lúc này hết thảy đều là dịu dàng yêu thương.
Cộc cộc.
"Thiếu gia, nhị gia cho gọi hai người."
Giọng Lý Duyệt vang lên, Ngô Tà lo lắng nhìn Trương Khởi Linh, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi cùng cậu đến thư phòng.
Trong phòng làm việc, Ngô Nhị Bạch thong dong uống trà, sắc mặt Ngô Tam Tỉnh kỳ quái khó tả, chỉ có Ngô Nhất Cùng là xanh mét cả mặt, ông nhìn thấy Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đi vào, nắm tay siết chặt run rẩy. Cả nửa ngày sau ông mới nói với Ngô Tà:
"Có chuyện gì đi nữa thì chờ hai đứa thi đại học xong rồi nói sau."
"Cha! Cha không đồng ý thì con sẽ không thi đại học!"
"Thằng nhóc thối! Con dám uy hiếp cha à!"
Ngô Nhất Cùng giận dữ đứng phắt dậy đi về phía Ngô Tà, cậu sợ hãi trốn tránh phía sau Trương Khởi Linh. Ngô Nhị Bạch đành buông chén trà trong tay rồi giữ Ngô Nhất Cùng lại, sau đó mới nói với Ngô Tà: . truyện tiên hiệp hay
"Tiểu Tà, nghe cho rõ lời của cha cháu đi, ông ấy bảo "chờ hai đứa thi đại học xong", cháu có hiểu không?"
Ngô Tà mở to mắt nhìn Ngô Nhị Bạch, sau đó lại quay sang ngó cha mình, hết sức vui vẻ mà hỏi lại:
"Cha! Cha... ý của cha là... cha đồng ý?"
"Hừ! Hai đứa nghe đây! Trước khi thi đại học, ngày nào Ngô Tà cũng phải về nhà! Trương Khởi Linh! Cậu cũng phải về nhà mình ở! Ngoại trừ ở trường học, hai đứa không được gặp riêng nhau!"
"Được ạ được ạ! Cha! Con chấp nhận hết! Con nhất định sẽ thi đỗ vào trường đại học mà cha chọn!"
Ngô Tà kích động kêu lên, Trương Khởi Linh thì lại không có phản ứng gì, chỉ là sâu trong ánh mắt cũng đọng lại niềm vui sướng. Thật ra hắn còn có biện pháp khác để khiến Ngô Nhất Cùng đồng ý, nhưng khá là cồng kềnh, hơn nữa có lẽ sẽ tổn thương đến tình cảm cha con của bọn họ, bây giờ Ngô Nhất Cùng dễ dàng đồng ý như vậy, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời hắn rất tò mò về người chú hai đột nhiên xuất hiện của Ngô Tà, không biết ông ấy nói với Ngô Nhất Cùng điều gì mà khiến Ngô Nhất Cùng lại chấp nhận một chuyện trọng đại như vậy. Ngô Nhị Bạch đứng dậy phủi lại vạt áo của mình rồi nói với Trương Khởi Linh:
"Mặc kệ thân phận của cậu là gì, hãy suy nghĩ cẩn thận về quyết định của mình ngày hôm nay. Đừng mang đến nguy hiểm cho Tiểu Tà."
"Có tôi ở đây, không có bất cứ kẻ nào được phép tổn thương cậu ấy."
"Tiểu Tà, nhớ kỹ những gì chú đã nói với cháu, hai người con trai ở bên nhau, hoặc là mãi mãi chia xa, hoặc là cả đời chỉ có một người."
"Chú hai, cháu biết rồi."
"Được, tôi phải giúp Tiểu Tam Gia nhà ta đến xem thử người bạn nối khố của nó sao rồi, chiếu theo tính cách của Hoa nhi gia, nếu cha nó vẫn không đồng ý, chỉ sợ nó sẽ khiến cha nó tức đến chết thôi. Còn ngài, mời ngài trở về, sau này Tiểu Tà đi học hay tan học đều sẽ do Phan Tử đưa đón, không cần ngài nhọc lòng."
Ngô Nhị Bạch khách sáo nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cầm tay Ngô Tà, sau đó quay người rời đi. Ngô Tà lưu luyến nhìn theo bóng hắn, nhưng sắc mặt cha cậu vẫn còn rất khó coi nên cậu không dám đuổi theo. Lúc Ngô Nhị Bạch đi ra cửa đột nhiên quay lại hỏi Ngô Tà:
"Đúng rồi, Tiểu Tà, người trong lòng Hoa nhi gia là ai vậy? Cũng ở trong trường học à?"
Ngô Tà xấu hổ nhìn chú hai nhà mình, sau đó rụt rè trả lời:
"Là... là thầy giáo trong trường. Anh ta cũng là... là cậu của Tiểu Ca, thầy... thầy Tề."
"Ha, Giải Liên Hoàn chắc chắn tức muốn nổ phổi rồi."
Hiếm khi Ngô Nhị Bạch lại mỉm cười lưu manh như vậy, Ngô Tà không dám nhìn cha mình và chú ba, chỉ đành lắp bắp bảo phải về phòng đọc sách rồi nhanh chân chuồn lẹ. Trở về phòng, Ngô Tà vội vàng gọi điện cho Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca! Cậu về đến nhà chưa?"
"Chưa, tôi vẫn đang đàm phán với bên kia, xong rồi tôi sẽ quay về trường học."
"Ừm, cậu gọi điện cho thầy Tề đi, bảo rằng chú hai của tớ sẽ đi cứu Tiểu Hoa, để cho anh ta đi theo sau hỏi thăm tin tức Tiểu Hoa."
"Ừ, em phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt."
"Ừm."
Hai người im lặng một hồi, Ngô Tà đỏ mặt nói:
"Tiểu Ca, tớ sẽ ôn thi thật chăm chỉ."
"Nhớ xem bài đàng hoàng."
Cúp máy, Ngô Tà nhào lên giường lăn vài vòng vẫn chưa bình tĩnh lại được, cậu trùm chăn kín người rồi ngồi cười ngây ngốc.
Giải Liên Hoàn vô cùng phiền muộn ngồi trong phòng làm việc xử lý công chuyện, đột nhiên Trần Hoa gõ cửa nói:
"Lão gia, nhị gia đến đây, ông ấy bảo có việc muốn nói chuyện với ngài."
"Đã trễ rồi, sao Nhị gia lại đến? Chú còn thông báo làm gì, trực tiếp mời Nhị gia vào đi!"
"Là nhị gia của Ngô gia."
Giải Liên Hoàn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng, thật lâu sau mới đáp:
"Để ông ấy vào."
"Vâng."
Giải Liên Hoàn lại cúi đầu xem tư liệu trong tay, cửa phòng rất nhanh bị gõ vang, Ngô Nhị Bạch mở cửa rồi ung dung bước vào, sau đó ngồi xuống trước mặt Giải Liên Hoàn, Giải Liên Hoàn mở miệng hỏi:
"Anh trở về khi nào?"
"Hôm nay mới về."
"Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Cậu tức giận như vậy làm gì? Lại còn nhốt cả con trai của mình lại?"
"Chuyện nhà chúng tôi, không cần anh quan tâm đâu."
"Tính tình Hoa nhi gia nhà ta, cậu là cha nó thì càng phải hiểu rõ mới đúng. Từ nhỏ đến lớn nó luôn bình tĩnh độc lập, luôn biết rõ mình cần làm gì. Nếu nó đã dám thẳng thắn với cậu, nhất định trong lòng đã sớm biết được kết cục này, nhưng nó vẫn cố chấp làm, chứng tỏ là nó thật lòng. Cậu cứ cứng rắn như vậy không sợ đánh mất luôn cả tình cảm cha con giữa hai người sao?"
"Chuyện này không cần anh quan tâm. Tôi chỉ muốn tốt cho nó."
"Tốt cho nó? Chứ không phải cậu chỉ muốn nó gánh lấy những nuối tiếc năm đó của cậu hay sao?"
Ngô Nhị Bạch nhìn chằm chằm vào Giải Liên Hoàn, Giải Liên Hoàn ném mạnh văn kiện trong tay lên bàn, quát:
"Năm đó anh mới chính là người không nói một tiếng đã bay đi Mỹ!"
"Lúc ấy chính cậu là người để tôi đi mà?!"
Hai người không ai chịu yếu thế mà trừng nhau, hồi lâu sau Ngô Nhị Bạch mới nói tiếp:
"Hôm nay Tiểu Tà đã nói với anh cả của tôi, nó thích một người con trai tên là Trương Khởi Linh, tôi thấy thằng nhóc kia cũng thật lòng thương yêu Tiểu Tà, anh cả của tôi đã đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau."
Giải Liên Hoàn kinh ngạc nhìn Ngô Nhị Bạch, Ngô Nhị Bạch chỉ đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, lúc ông chuẩn bị mở cửa rời đi, ông quay lưng về phía Giải Liên Hoàn, nói:
"Tôi đã nói với anh cả, đừng khiến Tiểu Tà giống như tôi, cả đời không kết hôn, chẳng bằng để nó ở bên người nó yêu thật lòng. Cả đời bên nhau thì tốt, mà như bây giờ cũng tốt, tóm lại vẫn sẽ không quá nuối tiếc."
"Tôi đối xử rất tốt với mẹ của Vũ Thần, thật sự rất tốt, nhưng không phải vì tôi yêu cô ấy, mà bởi vì tôi không có tình cảm, bởi vì tôi thấy áy náy với cô ấy thôi."
"......"
Ngô Nhị Bạch không nói, chỉ là bàn tay đặt trên tay nắm cửa siết lại trắng bệch, các khớp xương gồ lên rõ ràng, ông nhẹ nhàng mở cửa ra, Giải Liên Hoàn ở đằng sau chậm rãi nói:
"Vũ Thần ở đài Đồng Tước."
Lạch cạch.
Cửa đóng lại, Giải Liên Hoàn nhìn xuống chiếc nhẫn kết hôn trên tay trái của mình, thật lâu sau vẫn không dời ánh mắt. Đó là một chiếc nhẫn xung quanh khắc đầy những con số.
"Ngắm nét mặt trong gương gầy guộc, vì mối tình si mềm lòng đổi thay~"
Giải Vũ Thần mang một thân hí phục màu trắng, không trang điểm, chỉ đứng xướng trong đại sảnh trống trải, nhưng vừa xướng lên một câu đã không thể hát nữa, y buông đôi bàn tay tạo dáng lan hoa chỉ, sau đó khẽ run rẩy phất tay áo muốn rời đi, ai ngờ từ phía sau lại truyền đến một giọng nói cợt nhả trêu ghẹo quen thuộc:
"Sao không xướng nữa? Tôi vẫn chưa nghe đủ mà!"
Giải Vũ Thần ngừng bước, y chậm rãi quay lại, Hắc Nhãn Kính đang ngồi xổm ở cửa sổ nhìn y. Ngay sau đó hắn nhảy xuống rồi đi về hướng Giải Vũ Thần, kéo y ôm chặt vào lòng, Hắc Nhãn Kính chỉ biết siết lấy người ấy, cả cơ thể cũng run lên khe khẽ. Giải Vũ Thần tựa đầu vào lồng ngực hắn, cũng vươn tay ôm chặt lấy hắn.
"Sao em lại nỡ nhẫn tâm như vậy? Vì sao chưa kịp nói gì đã tự mình chạy tới nói với cha em! Em biết không, thời gian qua không tìm được em, tôi sắp phát điên lên rồi! Lỡ như tôi thật sự không thể gặp lại em nữa, tôi biết phải làm sao đây!"
Giải Vũ Thần im lặng ôm lấy Hắc Nhãn Kính, hắn buông y ra, trên khuôn mặt thanh tú của y chỉ toàn là nước mắt. Hắc Nhãn Kính hung hăng hôn lên môi Giải Vũ Thần, đến tận khi cả hai đều không thở nổi, hắn mới lại buông y ra, nhìn đôi môi đã sưng đỏ và vương chút máu của Giải Vũ Thần, Hắc Nhãn Kính ôm lấy người trong lòng rồi đưa y rời khỏi nơi này.
Buổi sáng lúc Ngô Tà đi học, Trương Khởi Linh đã ngồi tại chỗ trước, cậu đỏ mặt ngồi xuống vị trí của mình, hắn nhìn thoáng qua cậu rồi đẩy bữa sáng trước mặt mình qua cho Ngô Tà, cậu thản nhiên mỉm cười rồi mở ra ăn. Trong lúc Ngô Tà đang ăn sáng, Trương Khởi Linh nói:
"Cậu của tôi tìm được Giải Vũ Thần rồi, hắn đã đưa Giải Vũ Thần đến gặp Giải Liên Hoàn, nhưng Giải Liên Hoàn lại không gặp bọn họ, chỉ để cho cậu tôi đưa Giải Vũ Thần đi."
"Vậy là chú Giải cũng đã đồng ý cho Tiểu Hoa và thầy Tề bên nhau rồi á?!"
"Ừ."
"Chú hai thật sự là do ông trời phái xuống giải cứu tớ và Tiểu Hoa đó! Rốt cuộc chú ấy đã nói gì với cha tớ và cha Tiểu Hoa nhỉ?! Làm sao bọn họ đồng ý dễ như vậy được?!"
"Chẳng lẽ em còn hi vọng bọn họ gây khó dễ thêm nữa, hoặc là cãi nhau một trận mới đồng ý cho hai ta bên nhau?"
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, cậu vội vàng xua tay đáp:
"Ý tớ không phải vậy! Tớ chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên thôi! Chú hai của tớ quả thật quá ngầu!"
Nắm chặt lấy tay Ngô Tà bỏ vào túi mình, Trương Khởi Linh lại tiếp tục đọc sách, Ngô Tà thì đỏ mặt khẽ kéo tay mình ra.
"Tiểu Ca, mau thả ra đi, lát nữa lỡ ai thấy được thì sao!"
"Cha vợ đã đồng ý cho chuyện của chúng ta rồi, người khác nhìn thấy thì thế nào?"
"......"
Ngô Tà không dám nói nữa, chỉ đành cúi đầu chăm chú ăn sáng, nhưng bàn tay trong túi Trương Khởi Linh của cậu cũng khẽ siết chặt lấy tay hắn.