Hai người lăn lộn với nhau đến tận giờ tan học, khi các học sinh khác lục tục về phòng ngủ thì mới dừng lại. Trong lúc ấy Ngô Tà có ngất đi, nhưng cậu đều tỉnh lại mỗi khi Trương Khởi Linh dùng bôi trơn, sau đó lại không thể chịu nổi sự khiêu khích của hắn. Đến tận khi Trương Khởi Linh nghe tiếng học sinh trở về, hai người làm một lần cuối cùng, Ngô Tà không còn sức để nói nữa, cậu lâm vào hôn mê bất tỉnh. Trương Khởi Linh vội vàng bọc Ngô Tà vào chăn rồi ôm vào phòng tắm. Ngô Tà không còn một chút sức lực nào, để mặc cho Trương Khởi Linh tắm rửa sạch sẽ. Hắn chỉnh nước ấm vừa phải, cả người cậu hồng hào hơn, sau đó hắn dùng khăn tắm lau khô cho Ngô Tà rồi lại ôm cậu ra ngoài.
Trên giường là một mớ hỗn loạn, Trương Khởi Linh kéo tấm trải giường ra, sau đó lót chăn của Ngô Tà phía dưới, đột nhiên hắn thấy chăn của mình nằm trên giường cậu, khóe miệng hắn khẽ cong lên. Đặt Ngô Tà nằm xuống, Trương Khởi Linh nhặt lấy hộp quà bị vứt ở cửa phòng rồi để xuống bên cạnh cậu, sau đó hắn cũng chui vào chăn ôm lấy Ngô Tà rồi nhắm mắt lại.
Mễ Bối một mình cầm theo cặp sách của Ngô Tà đi đến phòng ngủ, trưa nay Ngô Tà và nam sinh lạnh lùng kia nói đi là đi luôn không thèm trở lại, Mễ Bối gửi cho cậu một tin nhắn, Ngô Tà cũng không trả lời. Mễ Bối buồn bã chuẩn bị tan học, chợt cậu ta nhìn thấy cặp của Ngô Tà vẫn còn ở chỗ cũ, vì vậy cậu ta định đến phòng ngủ trả lại cho Ngô Tà.
Cả người Ngô Tà nóng hầm hập cọ qua cọ lại trong lòng Trương Khởi Linh, hắn bình tĩnh nhìn Ngô Tà đã tỉnh dậy, cậu cứ cố rúc vào lồng ngực Trương Khởi Linh, khuôn mặt thì đỏ ửng hỏi hắn:
"Tiểu Ca, rốt cuộc cậu đã cho tớ dùng thứ gì vậy? Tại sao người tớ lại nóng quá? Cậu... cậu...?"
Trương Khởi Linh khẽ lướt nhẹ qua cổ cậu dưới lớp chăn đệm, chậm rãi đáp:
"Người em nóng là vì em đang bị sốt, nhưng liệu có phải là do ảnh hưởng của thuốc hay không thì chúng ta phải thử lại mới biết."
"Tớ... tớ không cần."
Ngô Tà giãy giụa ngồi dậy, nhưng tay chân cậu vô lực nên cậu ngã xuống trên người hắn, Trương Khởi Linh không đỡ Ngô Tà mà đưa tay ra khơi lên lửa trên người cậu.
"Đừng mà~ Tiểu Ca, không được."
"Vừa nãy không phải em không muốn tôi dừng lại hay sao? Còn nói bị sốt đúng lúc, quả thật đúng lúc, nơi đó của em... nóng đến nỗi tôi muốn ngừng mà không được."
"Không phải... không phải... tớ... tớ... nói bậy đó, Tiểu Ca... thôi mà... sau này tớ không dám nữa... tha cho tớ đi."
Ngô Tà cố gắng né tránh ngón tay của Trương Khởi Linh, nhưng không cẩn thận mà đụng phải *** phía dưới của hắn, cậu xấu hổ lăn qua một bên, Trương Khởi Linh quay qua đè cậu lại, vừa muốn hôn Ngô Tà tiếp, đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng ngủ.
"Ngô Tà, Ngô Tà, cậu có đó không? Tớ mang cặp về cho cậu nè, Ngô Tà?"
Trương Khởi Linh nhíu mày, hắn nhìn Ngô Tà còn đang đỏ bừng mặt, lấy quần của cậu mặc vào, sau đó bọc Ngô Tà trong chăn thật kĩ càng, lúc này Trương Khởi Linh mới âm trầm mang áo khoác của cậu vào rồi ra mở cửa.
"Ngô Tà, cậu có đó không, cậu..."
Mễ Bối còn định gõ cửa lần nữa thì cửa đã mở ra rồi, Trương Khởi Linh đứng trước mặt làm cậu ta hoảng sợ vội vàng lùi về phía sau. Mễ Bối không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng của hắn, chỉ đành cúi đầu nhát gừng nói:
"À... xin chào... tôi... tôi đến đưa cặp cho Ngô Tà."
Mễ Bối chỉ biết nhìn chằm chằm vào chân của Trương Khởi Linh, sau đó cậu ta đột nhiên nhận ra Trương Khởi Linh đang mặc quần của Ngô Tà. Trương Khởi Linh không nói gì mà đưa tay ra, Mễ Bối vội vàng đặt cặp sách của Ngô Tà vào tay hắn, sau đó cậu ta càng thêm ngạc nhiên khi phát hiện Trương Khởi Linh mặc áo khoác của Ngô Tà! Trương Khởi Linh nhận lấy cặp rồi định đóng cửa lại, lúc này Mễ Bối gom hết can đảm hỏi:
"À... Ngô Tà... cậu ấy bị cảm... có uống thuốc chưa?"
Trương Khởi Linh không đáp, chỉ nhìn Mễ Bối một cái liền sập cửa lại. Mễ Bối nhìn cánh cửa trước mặt mình, khóe mắt cũng hồng hồng, trong lòng âm thầm ghét Trương Khởi Linh. Hắn cứ thế cướp đi Ngô Tà, lại còn không cho Ngô Tà gặp mình, không biết cậu ấy uống thuốc chưa, lỡ như cảm mạo nghiêm trọng hơn thì sao, trời lạnh như vậy, bị cảm sẽ rất lâu khỏi. Mễ Bối vác cặp trên lưng ủ rũ về phòng mình.
Trương Khởi Linh ném cặp Ngô Tà lên bàn học, sau đó cởi quần áo ra rồi nằm xuống bên người cậu, Ngô Tà vươn tay ôm hắn, hỏi:
"Tiểu Ca, là Mễ Bối à?"
"Lấy cặp về cho em."
"Tan học rồi, Tiểu Ca, cậu đói bụng chưa? Mình dậy đi ăn đi... Ưm ưm~~"
"Ăn em! Không được cho nam sinh khác chạm vào đồ của em!"
"A! Tớ không có... không có cho cậu ta... Tiểu Ca, Tiểu Ca..."
"Bây giờ tan học rồi, nếu muốn học sinh khác nghe được thì em cứ kêu lớn lên, dù sao tôi rất thích nghe em rên rỉ."
"A~ Trương Khởi Linh! Cậu! A~"
Ngô Tà cắn lên vai Trương Khởi Linh, đôi mắt long lanh sóng nước trừng hắn, Trương Khởi Linh mỉm cười tà mị, một lần nữa đè Ngô Tà lên giường...
Giải Vũ Thần đen mặt đứng bên ngoài thư viện, Giải Liên Hoàn đúng thật là người cha tốt. Kỷ niệm ngày thành lập trường lần trước, Giải Vũ Thần xảy ra tai nạn, tổ văn nghệ không có cơ hội chụp ảnh lưu niệm lúc y xuống sân khấu, thế rồi Giải Liên Hoàn liền đồng ý khi nào Giải Vũ Thần khỏe lại sẽ mặc hí phục để chụp một tấm hình. Giải Vũ Thần suýt chút nữa là cãi nhau với cha mình, chỉ vì một tấm ảnh mà y phải mặc lên bộ trang phục phức tạp rắc rối như vậy một lần nữa, lại còn phải trang điểm, sau đó đứng cho một đám thần kinh trong trường vây xem như xiếc thú. Vấn đề là không biết đứa nào chập mạch nhìn thấy tuyết rơi, nảy ra đề nghị bên ngoài thư viện có rừng liễu đẹp lắm, hay là chụp ở đó đi.
Giải Vũ Thần đau đầu nhìn một đám học sinh ngắm mình, hận không thể lấy đồ đội đầu đập cho tụi kia một trận. Giáo viên phụ trách thấy y mất kiên nhẫn nên vội vàng đến an ủi, bảo chụp xong ở đây là được rồi. Giải Vũ Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh bày ra mấy động tác theo như yêu cầu. Người chụp ảnh vừa nói xong rồi, Giải Vũ Thần lập tức tháo đồ đội đầu ném cho học sinh bên cạnh, sau đó điện thoại của y vang lên, là cuộc gọi của Bàn Tử. Giải Vũ Thần khoát tay với đám người định bám theo mình, một mình đến thư viện nghe máy.
"Alo, Bàn Tử có chuyện gì không?"
"Hoa nhi gia, cậu chụp ảnh xong chưa đấy? Tan học rồi, hôm nay lại là Giáng Sinh nữa, có muốn ra ngoài đi ăn không?"
"Bên tôi xong rồi, tôi gọi điện cho Ngô Tà hỏi thử, ông... ưm~"
"Alo? Alo? Alo? Hoa nhi gia! Hoa nhi gia! Cậu không sao chứ?! Cậu sao vậy! Hoa nhi gia!"
Bàn Tử hoảng sợ cầm điện thoại, đầu bên kia Giải Vũ Thần không có động tĩnh gì, dường như bị kẻ nào đó bịt kín miệng, Bàn Tử hét to vài tiếng, sau đó trong điện thoại lại truyền ra tiếng người nói chuyện:
"Bàn Tử, hiện tại Hoa nhi gia không tiện tiếp điện thoại của cậu, lát nữa sẽ gọi lại sau."
"Sao vậy? Alo? Alo? Alo!"
Giải Vũ Thần giơ chân đạp người phía sau, nhưng người nọ dễ dàng né được, đã thế còn bắt lấy chân của y rồi đè y ngã xuống đất. Hai tay Giải Vũ Thần bị chế trụ sau lưng, người nọ vừa buông bàn tay che miệng của y, Giải Vũ Thần lập tức muốn kêu to, thế là bàn tay kia lại tiếp tục bịt miệng y lại, hơn nữa còn ép đi sâu vào bên trong thư viện. Giải Vũ Thần điên cuồng giãy giụa nhưng vô tích, trong miệng cũng chỉ có thể phát ra một vài tiếng nức nở không rõ.
Cuối cùng, Giải Vũ Thần bị kéo tới phòng đọc sách không người, rèm cửa trong phòng đều được đóng kín mít.
Cạch.
Cửa phòng bị đóng lại, sau đó Giải Vũ Thần bị người nọ đè lên tường, y nhìn vẻ mặt cười tươi của Hắc Nhãn Kính, giận dữ mắng:
"Đm anh định làm gì! Cái đồ lưu manh du côn giang hồ! Anh muốn... Ưm ưm~"
Hắc Nhãn Kính nhanh nhẹn khóa miệng Giải Vũ Thần lại, tham lam mà hưởng thụ hương vị ngọt ngào trong miệng y. Giải Vũ Thần cố sức đẩy hắn ra nhưng không được, thế là y vận lực đá vào bụng hắn, Hắc Nhãn Kính đau đến mức phải bỏ y ra, nhưng vẫn mạnh mẽ siết chặt lấy bả vai Giải Vũ Thần.
"Hoa nhi, em muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn hả?! Em đá chỗ nào vậy!"
"Bỏ ra!"
"Không được! Tôi nhớ em! Hoa nhi! Em mặc như vậy đẹp quá!"
Dứt lời, Hắc Nhãn Kính lại đè Giải Vũ Thần lên tường, y chống cự vài lần nhưng vẫn vô ích như cũ, Giải Vũ Thần thở hổn hển hỏi hắn:
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Đương nhiên là tới tìm em rồi. Hoa nhi, em có nhớ tôi không?"
Hắc Nhãn Kính vươn tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Giải Vũ Thần, say mê nói:
"Em bây giờ, thật sự quá đẹp, quá đẹp."
"Tôi là nam."
"Em là nam hay nữ không quan trọng, tôi chỉ thích em."
Giải Vũ Thần lẳng lặng nhìn Hắc Nhãn Kính, hơi thở cũng nặng nề hơn, sau đó y ngẩng đầu tiến sát lại hôn lên môi hắn. Hắc Nhãn Kính ôm eo y rồi kéo vào lòng, tay kia thì vội vàng cởi hí phục trên người Giải Vũ Thần ra, hí phục màu trắng từ từ rơi xuống từng lớp dưới tay hắn...
Bên ngoài thư viện, giáo viên phụ trách tổ văn nghệ và người chụp ảnh cùng đám học sinh đang loanh quanh tìm Giải Vũ Thần, nhưng không biết y chạy đi đâu mất tiêu rồi. Một bạn học nào đó trong tổ chế tác nói rằng thấy Giải Vũ Thần đi vào thư viện, thế là một đám người kéo nhau đến, đột nhiên Vân Nhạc từ đâu chui ra chặn trước mặt bọn họ:
"Xin hỏi, ai là cô Vương của tổ văn nghệ?"
"Là tôi, xin hỏi anh là ai, có chuyện gì sao?"
"À, tôi là quản gia nhà Giải Vũ Thần, trong nhà cậu ấy có chút chuyện nên về trước rồi, không kịp nói một tiếng với mọi người nên tôi đành thay mặt đến đây, xin lỗi vì không thông báo trước."
"Không sao không sao, chúng tôi còn phải cảm ơn vì sự hợp tác của cậu ấy. Vậy chúng tôi đi trước nhé, cảm ơn."
"Tạm biệt. Hai người canh cửa cẩn thận, không được cho kẻ khác đi vào."
Vân Nhạc phân phó với hai gã bảo tiêu đứng bên cạnh rồi mỉm cười xán lạn rời khỏi thư viện.
Giải Vũ Thần bị Hắc Nhãn Kính đè lên mặt đất rồi ***, lưng y đau đớn vì sàn nhà cứng lạnh, nhưng động tác của Hắc Nhãn Kính lại không hề kiêng dè, cho đến khi Giải Vũ Thần rên rỉ một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu, Hắc Nhãn Kính phát tiết lần cuối cùng thì mới bình tĩnh lại. Hắn ôm lấy Giải Vũ Thần, tùy tiện mặc lại hí phục cho y, sau khi che kín người y thì vội vàng ôm Giải Vũ Thần đi ra khỏi thư viện. Bế Giải Vũ Thần lên chiếc xe đậu bên ngoài thư viện, Hắc Nhãn Kính liền rời khỏi trường học.
Mễ Bối rụt rè đi đến văn phòng Lý Phi, Lý Phi thấy cậu ta thì hỏi:
"Mễ Bối? Có chuyện gì vậy? Em mới chuyển tới đây, có chỗ nào không quen à?"
"Không có, không có, quen rồi ạ."
Mễ Bối vò vò góc áo mình, sau đó đỏ mặt nói tiếp:
"Thầy Lý, em muốn hỏi một chút, tại sao mấy ngày nay không thấy Ngô Tà đi học ạ?"
"À, Ngô Tà bị cảm, Trương Khởi Linh giúp em ấy xin nghỉ rồi."
"Ồ, vậy Trương Khởi Linh thì sao cũng nghỉ học ạ?"
"Trương Khởi Linh ở phòng ngủ chăm sóc Ngô Tà."
"À cảm ơn thầy Lý, em về học đây."
"Ừ đi đi."