[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 48: Những ngày dưỡng thương buồn tẻ



Lúc Ngô Tà dẫn Mễ Bối đến căn tin, Giải Vũ Thần và Bàn Tử đã ngồi sẵn chờ cậu, cậu và Mễ Bối đi lấy cơm rồi ngồi xuống đối diện hai người kia, Bàn Tử thấy Ngô Tà mang theo một nam sinh lạ mặt nên mở miệng hỏi:

"Thiên Chân, đây là ai?"

"À, cậu ấy là Mễ Bối, hôm nay mới chuyển đến lớp học của tôi. Mễ Bối, đây là các bạn của tôi, hắn là Vương Nguyệt Bán, còn kia là Giải Vũ Thần."

"Xin chào mọi người, tôi tên là Mễ Bối. Ngô Tà, cái bạn xinh đẹp này là con gái à?"

Mễ Bối chỉ vào Giải Vũ Thần rồi hỏi Ngô Tà, khóe miệng cậu khẽ giật, cậu liếc nhìn qua vẻ mặt không được tốt lắm của Giải Vũ Thần rồi đáp:

"Cậu ta là nam sinh, là bạn từ nhỏ của tôi."

Mễ Bối ngượng ngùng nhìn Giải Vũ Thần rồi cúi đầu ăn chứ không dám nói nữa. Ngô Tà thấy Giải Vũ Thần lại thay quần áo, lần này là một chiếc áo len ôm sát cổ tay, vì vậy cậu liền hỏi y:

"Tiểu Hoa, thầy Tề sao rồi? Lát nữa cậu có đến thăm anh ta không?"

"Không."

"Thầy Tề lại bị sao vậy?"

Bàn Tử ngồi một bên nghi hoặc nhìn Ngô Tà và Giải Vũ Thần, Giải Vũ Thần không thèm ngẩng đầu mà chỉ đáp:

"Viêm ruột thừa."

"Ủa gì vui vậy? Hai bọn họ là cậu cháu nên rủ nhau bị bệnh à?"

Ngô Tà nhịn cười không nói gì. Cả nhóm ăn xong đều tự về phòng ngủ, một mình Ngô Tà về phòng tắm rửa rồi ngồi trên thảm đọc sách, không có Trương Khởi Linh bên cạnh, cậu đành lấy chăn của Trương Khởi Linh làm chỗ dựa lưng. Một lát sau có người gõ cửa phòng ngủ, Ngô Tà đứng dậy đi mở cửa, hóa ra là Mễ Bối.

"Mễ Bối, sao lại là cậu?"

"Tôi chỉ gõ cửa vậy thôi, có làm phiền cậu không?"

"Không sao, vào đây ngồi đi."

Ngô Tà mời Mễ Bối vào phòng, Mễ Bối nhìn thấy một cái thảm thật to trên sàn nhà, vội vàng ngạc nhiên hỏi: .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

"Ôi, Ngô Tà, phòng ngủ của các cậu sao lại có cái thảm to quá trời vậy!"

"Để tiện cho Tiểu Ca thôi, tôi trải một cái thảm to để cậu ấy ngồi đọc sách."

Ngô Tà đi qua thu chăn của Trương Khởi Linh bỏ lên giường mình, Mễ Bối tò mò:

"Tiểu Ca là ai?"

"Là bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy tên là Trương Khởi Linh, bình thường chúng tôi đều gọi là Tiểu Ca."

Mễ Bối ngồi xuống trước bàn học Ngô Tà, cậu ta nhìn thấy trên bàn học có hai cái ly rất giống nhau, vốn định đưa tay ra lấy xem thử, nhưng sau đó vội vàng rụt tay về, cậu ta nhớ tới chiều nay Ngô Tà rất để ý đến chuyện người khác chạm vào đồ của mình.

"Ngô Tà, cái ly này của cậu rất đẹp, cái của bạn cùng phòng cũng vậy."

"Đó là của Tiểu Ca tặng tôi."

"Bạn cùng phòng tốt với cậu ghê."

Ngô Tà chỉ khẽ mỉm cười không nói.

"Ngô Tà, thuốc lần trước cậu dùng để trị vết bầm còn không?"

Đột nhiên Giải Vũ Thần từ ngoài cửa sổ đi vào, Mễ Bối bị dọa đến lùi về phía sau, Giải Vũ Thần nhíu mày nhìn Mễ Bối:

"Sao cậu ta lại ở đây?"

"Cậu ấy rảnh rỗi nên đến chơi, cậu cần thuốc đó để làm gì?"

Ngô Tà lấy từ trong tủ quần áo ra thuốc lần trước còn lại rồi đưa cho Giải Vũ Thần, y nhận lấy rồi ngồi xuống giường của Ngô Tà, mất tự nhiên nói:

"Không có gì, chỉ là cổ tay bị thương, cậu giúp tớ xoa một chút."

Dứt lời, Giải Vũ Thần vén hai tay áo lên, Ngô Tà hoảng hồn nhìn thấy cả hai cổ tay y gần như đều bầm tím, cậu nhìn Giải Vũ Thần như thấy hiện tượng lạ, y không nói gì, chỉ mở thuốc ra rồi đưa cho Ngô Tà. Ngô Tà nhận lấy thuốc xịt lên cổ tay Giải Vũ Thần rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho y. Mễ Bối hơi lúng túng ngồi lại bàn học nhìn Ngô Tà bôi thuốc cho Giải Vũ Thần, cậu ta chỉ biết xấu hổ ngó hai người kia, sau đó chuyển sang nghiên cứu ly nước của Ngô Tà và Trương Khởi Linh.

"Được rồi, cậu lấy thuốc về đi, bảo Bàn Tử giúp cậu xoa bóp. Đã bị thương như vậy mà còn thích trèo cửa sổ, có đường đàng hoàng thì không đi, nếu mà cậu xảy ra chuyện gì, tớ nhất định sẽ méc thầy Tề."

"Méc hắn làm quỷ gì, trèo cửa sổ cho nhanh. Tớ về đây, cuối tuần này cậu về nhà không? Nếu có thì đi chung đi."

"Ok, hôm qua chú ba nói với tớ rồi, bảo tớ về nhà ăn cơm."

"Ờ."

Nói xong Giải Vũ Thần nhảy cửa sổ ra ngoài. Mễ Bối gãi đầu hỏi Ngô Tà:

"Ngô Tà, bạn của cậu cá tính thật đấy, cậu ấy vẫn luôn trèo cửa sổ đến tìm cậu à? Quan hệ hai người tốt thật."

"Tiểu Hoa hát hí mà, thân thủ không tồi, cậu ta thấy trèo cửa sổ nhanh hơn đi bình thường, lúc nào cũng leo cửa sổ lên đây."

Đúng lúc ấy điện thoại của Ngô Tà vang lên, là Trương Khởi Linh gọi tới, cậu vội vàng nghe máy:

"Alo, Tiểu Ca, cậu ăn cơm chưa?"

"Rồi, em thì sao?"

"Tớ cũng ăn rồi."

"Ừ."

Hai người rơi vào im lặng, Ngô Tà giở giở sách mình rồi nói với Trương Khởi Linh:

"Tiểu Ca, trễ rồi, cậu nghỉ ngơi đi."

"Tôi không ngủ được."

"......"

"Nhớ em."

Ngô Tà đỏ mặt, cậu ấp úng nói:

"Cậu... cậu phải nghỉ ngơi sớm đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó. Tớ... tớ cũng đi ngủ đây."

"Ừ."

Cúp máy, Mễ Bối vẫn còn đang tò mò quan sát phòng ngủ, nghe Ngô Tà bảo muốn đi ngủ liền đứng dậy ra về. Ngô Tà tiễn Mễ Bối đến trước cửa rồi đóng cửa lại, cậu lại xem sách thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy tắt đèn chui lên giường ngủ. Vứt chăn của mình vào tận trong giường, Ngô Tà kéo chăn của Trương Khởi Linh đắp lên, trên đó vẫn còn lưu lại hương vị của riêng hắn, Ngô Tà yên tâm tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.

Nửa tiếng trôi qua, Ngô Tà lại trở mình, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào đỉnh giường, mất ngủ rồi. Bực bội vò đầu, Ngô Tà vẫn không thể ngủ được, cậu nhớ cái ôm của Trương Khởi Linh quá đi. Ôm chăn của hắn cọ qua cọ lại một hồi, Ngô Tà ép mình phải cố ngủ. Đến tận sau nửa đêm, Ngô Tà mới mệt mỏi thiếp đi. Một tuần sau đó Ngô Tà đều bị mất ngủ, cậu không dám nói với Trương Khởi Linh, cứ sau giờ học là cậu lại gọi cho hắn khuyên hắn chú ý nghỉ ngơi. Cuối tuần, Mễ Bối theo Ngô Tà đi ra ngoài trường học, cậu ta định hỏi Ngô Tà đi đâu, hai người có thể đi chung với nhau. Giải Vũ Thần lưng đeo cặp sách đi đến, y ném túi của mình cho Ngô Tà rồi xoa xoa cổ tay, hỏi:

"Phan ca chưa đến à?"

"Đang trên đường, tối nay cậu đến nhà tớ ăn cơm sao?"

Giải Vũ Thần nhíu mày suy nghĩ rồi gật đầu.

"Dù sao cha tớ cũng đi công tác rồi, tối nay tớ ở nhà cậu."

"Ok."

"Tiểu Tam Gia, Hoa nhi gia, bên này."

Phan Tử đậu xe ở bên đường gọi Ngô Tà và Giải Vũ Thần, Ngô Tà quay lại hỏi Mễ Bối:

"Mễ Bối, cậu đi đâu? Có cần quá giang một đoạn không?"

"Không cần đâu, tôi đi đây, các cậu về trước đi."

"Vậy được, chúng tôi đi trước. Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Mễ Bối có hơi buồn bã nhìn Ngô Tà và Giải Vũ Thần cùng sánh bước đi đến bên kia đường, còn cậu ta một mình quay đầu đi hướng khác. Trên xe, điện thoại của Giải Vũ Thần vang lên, y nhíu mày bắt máy:

"Gì đấy?"

"Hoa nhi, em tan học chưa?"

"Rồi."

"Vậy em có đến bệnh viện thăm tôi không?"

"Không đến."

Cúp máy, Giải Vũ Thần mở game xếp hình Tetris ra chơi tiếp, Ngô Tà lấy di động định gọi cho Trương Khởi Linh nhưng cuộc gọi của Trương Khởi Linh đã tới trước.

"Alo, Tiểu Ca."

"Tan học rồi?"

"Ừm."

"Tôi bảo Mặc Bạch đến đón em, hắn nói không thấy em. Em vẫn chưa đi ra à?"

"Phan ca tới đón tớ rồi, tớ và Tiểu Hoa cùng về nhà, tuần này tớ phải về nhà ăn cơm với cha."

"......"

Đầu bên kia rơi vào trầm mặc, Ngô Tà tưởng tượng đến ánh mắt mất mát buồn bã của Trương Khởi Linh, trong lòng cậu cũng xót xa.

"Tiểu Ca, chờ thi tháng xong, tớ đến thăm cậu nhé?"

"......"

Trương Khởi Linh vẫn không nói gì, Ngô Tà cũng im lặng theo.

"......"

"Nửa tháng nữa mới đến thi tháng."

Giọng điệu vẫn luôn bình thản của Trương Khởi Linh hơi mang theo chút ai oán.

"Bác sĩ bảo cậu phải dưỡng thương cho tốt, không được... không được tổn thương nữa."

Ngô Tà chắc chắn mặt mình đang rất đỏ, cậu lén liếc sang Giải Vũ Thần, quả nhiên y đang chơi game nhưng khóe miệng lại nhếch nhếch đầy khả nghi.

"Tôi muốn gặp em."

"... Tiểu Ca, tớ... tớ thi xong sẽ đến gặp cậu được không?"

"Ừ."

"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tớ cúp máy đây."

"Ừ."

Ngô Tà cúp điện thoại, trong lòng tràn ngập nỗi niềm khó nói nên lời, nhưng nghĩ đến vết thương của Trương Khởi Linh cứ mãi không tốt lên được, cậu liền ép tâm tư chính mình xuống. Đúng lúc ấy, Giải Vũ Thần ngẩng đầu hỏi Ngô Tà:

"Học sinh mới chuyển đến lớp cậu, Mễ Bối phải không, sao tớ cảm thấy cậu ta vẫn luôn đi theo cậu nhỉ?"

"Thật à? Có thể là vì tớ là người đầu tiên cậu ấy quen biết."

"Ờ."

Trương Khởi Linh cầm điện thoại, vẻ mặt u ám nhìn trần nhà. Lát sau Trương Mặc Bạch tiến vào, hắn cẩn thận đi đến cạnh Trương Khởi Linh hỏi:

"Ngài... đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"

Trương Khởi Linh không nói, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch sợ hãi lùi về sau, Trương Khởi Linh lại lạnh như băng lên tiếng:

"Bác sĩ nói vết thương của tôi sao rồi?"

"Bác sĩ bảo, miệng vết thương của ngài rách ra hai lần, còn bất cẩn dính nước, ít nhất phải một tháng mới lành lại."

"Ra ngoài."

"Ngài không ăn tối à?"

"Ra ngoài."

"Vâng."

Trương Mặc Bạch lo lắng nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh rồi bất đắc dĩ rời khỏi phòng, tâm tình Trương Khởi Linh cực kỳ tệ quay về trên giường tiếp tục ngẩn người nhìn trần nhà.

Giải Vũ Thần theo Ngô Tà đến nhà cậu. Buổi tối, Ngô Nhất Cùng và Ngô Tam Tỉnh đều trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm, Ngô Nhất Cùng thấy Ngô Tà không còn băng gạc trên tay nữa, hỏi:

"Tiểu Tà, tay con sao rồi? Tốt hơn chưa?"

"Dạ rồi, không sao ạ."

"Gần đây con luôn đến bệnh viện, cẩn thận chú ý chút, đừng nghỉ học quá nhiều, nhưng cũng đừng tạo áp lực với mình quá."

"Dạ, con biết."

"Vũ Thần, Nhị gia dạo này thế nào?"

Ngô Nhất Cùng lại hỏi Giải Vũ Thần một câu, y đưa đũa lên môi rồi trả lời:

"Cháu... cháu dạo này hơi bận, vẫn chưa đến chỗ của Nhị gia, nhưng mà thân thể của ông ấy vẫn rất khỏe mạnh, không có chuyện gì cả."

"Ừ, hai đứa đều là năm cuối rồi, bài vở học hành vẫn quan trọng hơn."

Trò chuyện thêm một lát, cơm nước xong, Ngô Tà và Giải Vũ Thần liền đi lên lầu. Giải Vũ Thần vào phòng dành cho khách, còn Ngô Tà thì trở về phòng mình. Tắm xong, Ngô Tà cầm điện thoại lên nhìn, khẽ thở dài rồi buông điện thoại ra lên giường ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv