[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 45: Trở lại trường học như bình thường



Đôi lời của editor: Đăng luôn chương mới cho tối nay, cảm ơn mọi người đã bên cạnh tôi, đọc cmt tôi thấy ấm lòng lắm ❤ Yêu mọi người nhiều ❤

- -------------------------------------

Toàn thân đau nhức khiến Giải Vũ Thần tỉnh lại, y khẽ cử động thân thể mình, quả nhiên là không mặc quần áo. Giải Vũ Thần quay sang nhìn Hắc Nhãn Kính ở bên cạnh đang ôm mình ngủ say sưa, sau đó y lại nhìn vết trói trên cổ tay mình, còn cả những vết hôn có hơi sưng lên trên khắp người, một ngọn lửa phẫn nộ dâng lên trong lòng, Giải Vũ Thần nhấc chân đạp Hắc Nhãn Kính té bẹp xuống giường.

"A!"

Hắc Nhãn Kính mơ màng đứng dậy, hắn định bò lại lên giường, cửa phòng đột nhiên bị kẻ nào đó đá tung ra.

"Hắc gia! Hắc gia! Có chuyện gì?! Ngài không sao chứ?!"

"Cút ra ngoài!"

Hắc Nhãn Kính nhào lên kéo chăn bọc kín người Giải Vũ Thần, người vừa vọt vào sợ hãi đi ra lại. Giải Vũ Thần vừa tự cầm lấy chăn che cho mình vừa trừng mắt chửi Hắc Nhãn Kính:

"Cái tên biến thái chết tiệt này! Anh..."

"Hoa nhi, bình tĩnh bình tĩnh, trên người em còn đau không?"

"Đm im mồm ngay cho tôi!"

Giải Vũ Thần lấy gối ném vào Hắc Nhãn Kính, hắn bắt được gối rồi muốn trèo lên giường, y lại giơ tay đánh vào huyệt thái dương của hắn, Hắc Nhãn Kính lập tức hôn mê bất tỉnh. Giải Vũ Thần bọc chăn xuống giường tặng cho hắn thêm vài cú đá rồi lấy quần áo của mình mặc vào. Xong xuôi Giải Vũ Thần thở hổn hển chạy ra khỏi cửa, bảo tiêu canh gác ở ngoài thấy y vừa đi ra liền cúi đầu giả mù, y đóng sập cửa thật mạnh rồi rời khỏi bệnh viện.

Trương Khởi Linh nằm bên cạnh Ngô Tà nhìn điện thoại, dạo này hắn mới phát hiện ra di động chơi rất vui, khó trách Giải Vũ Thần và Ngô Tà luôn thích nghịch điện thoại. Ngô Tà ở cạnh khẽ cử động rồi tỉnh dậy, cậu mê man hỏi Trương Khởi Linh:

"Tiểu Ca, mấy giờ rồi?"

"Gần mười giờ."

Ngô Tà ngồi dậy:

"Muộn rồi!"

Nói xong, Ngô Tà muốn rời giường, nhưng cậu lập tức nằm sấp xuống vì cái eo đau đớn, thiếu chút nữa là cậu ngã sấp mặt, Trương Khởi Linh vội vàng ôm eo Ngô Tà, nói:

"Đã xin nghỉ cho em rồi. Em đói bụng chưa?"

"Đói."

Ngô Tà quay qua ôm Trương Khởi Linh rồi tựa đầu lên lồng ngực hắn, Trương Khởi Linh ngẩng đầu nói với người ngoài cửa:

"Bảo Trương Mặc Bạch chuẩn bị bữa sáng."

"Vâng."

Người ở ngoài khẽ đáp một tiếng, sau đó là tiếng bước chân rời đi. Ngô Tà đưa tay chọt chọt hình xăm trước ngực Trương Khởi Linh, buồn bực nói:

"Tiểu Ca, tự nhiên tớ cảm thấy mình sẽ không tốt nghiệp được, cha tớ sẽ vặt đầu tớ mất."

"Nơi này của tôi có giáo viên chuyên môn của trường tư nhân, em có thể học bổ túc."

"Tớ không cần, như vậy thì tớ càng không thể học hành được."

"Tại sao?"

"Có cậu ở đây, tớ còn có thể học được hay sao?"

Ngô Tà dựa sát trong lòng Trương Khởi Linh nhẹ giọng thì thầm, Trương Khởi Linh khẽ cong khóe miệng, hắn ôm Ngô Tà lên, vòng tay cậu thả lỏng, tránh đi những vết thương trên người hắn rồi cũng ôm Trương Khởi Linh nằm thêm một lát.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Dậy ăn cơm."

Ngô Tà từ từ đứng dậy, Trương Khởi Linh lấy quần áo của Ngô Tà đưa cho cậu, cậu kéo chăn qua trùm cả người mình rồi mới đỏ mặt mặc quần áo trong chăn. Ngô Tà mặc xong thì giúp Trương Khởi Linh mặc đồ, sau đó Trương Khởi Linh mới ra lệnh bên ngoài tiến vào.

Trương Mặc Bạch để người hầu bưng bữa sáng vào. Ngô Tà giúp Trương Khởi Linh múc một chén cháo, hắn nhận lấy rồi chậm rãi ăn. Hai người đang dùng bữa, điện thoại của Ngô Tà đột nhiên reo lên, cậu lấy ra xem, hóa ra là chú ba của cậu gọi tới.

"Alo, chú ba."

"Cháu ở đâu?"

"À, cháu ở bệnh viện."

"Vì tay của cháu à?"

"Sao chú biết?"

"Hôm nay chủ nhiệm lớp cháu nói cho chú biết, bảo là nhân viên y tế báo cho hắn biết tay cháu bị thương khá nghiêm trọng. Buổi sáng Trương Khởi Linh đã gọi điện đến giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ cho cháu, cháu không sao chứ?"

"Không sao đâu ạ, chiều nay cháu sẽ về trường học."

"Ừ, khi về nhớ ghé qua văn phòng chú trước."

"Vâng."

Cúp máy, Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh:

"Tiểu Ca, chiều nay tớ phải về trường rồi, chú ba tìm tớ."

Trương Khởi Linh không nói gì, chỉ cúi đầu húp cháo. Ngô Tà lén nhìn Trương Mặc Bạch đứng bên cạnh, Trương Mặc Bạch cũng cúi đầu mắt điếc tai ngơ, Ngô Tà đành ghé sát thì thầm bên Trương Khởi Linh:

"Kết thúc giờ tự học, tớ đến thăm cậu."

"Ừ. Mặc Bạch, cậu đưa cậu ấy về trường, sau đó ở ngoài trường học chờ cậu ấy, buổi tối lại đưa về đây."

"Vâng."

"Không... không cần đâu, tớ tự mình gọi xe đến đây là được."

"Tôi lo lắng."

Ngô Tà xấu hổ mỉm cười, ăn xong bữa sáng, Ngô Tà gọi điện cho Giải Vũ Thần, định bụng hỏi y có muốn cùng nhau về trường luôn không. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, Giải Vũ Thần lại nói rằng y đã trở lại trường trước rồi, sau đó Ngô Tà đỡ Trương Khởi Linh lên giường nằm rồi mới một mình theo Trương Mặc Bạch quay lại trường học.

Khi Hắc Nhãn Kính tỉnh lại thì hắn đang nằm trên mặt đất, hắn xoa xoa cái đầu đau nhức của mình đứng dậy. Trong phòng đã không còn Giải Vũ Thần, Hắc Nhãn Kính lấy điện thoại ra gọi cho y, vừa mới thông được thì đã bị tắt máy. Hắn chán nản nhếch khóe miệng, cuối cùng đành nhắn cho Giải Vũ Thần một tin nhắn.

"Em ở đâu?"

"Trường học."

"Sao em lại tự mình đi về! Tôi còn chưa kịp để bác sĩ kiểm tra cho em, lỡ như bị thương thì làm thế nào!"

Giải Vũ Thần nhắn lại một cái icon bạt tai, Hắc Nhãn Kính lại hỏi:

"Tối nay em có tới thăm tôi không?"

"Không."

"Một mình tôi ăn không ngon."

"Uống nước đi."

"Uống không được."

"Chờ chết đi."

"Hoa nhi, em nhẫn tâm quá, không ngờ em đã sớm có ý định mưu sát chồng mình."

Lại thêm một cái icon bạt tai: "Tôi đang học, bye!"

Giải Vũ Thần không nhắn nữa, Hắc Nhãn Kính tội nghiệp tự bò lên giường, sau đó hắn kêu to với ngoài cửa:

"Các người chết hết bên ngoài rồi hả? Ông đây ở trong phòng yên lặng lâu như vậy cũng không thấy đứa nào vào nhìn xem!"

Cửa mở ra, bảo tiêu bên ngoài đi vào, bọn họ nơm nớp lo sợ đứng một bên không dám hé răng.

"Ông đây nghĩ sau này không cần người của Trương Khởi Linh đi theo nữa, một đám đều là mặt người chết. Mau đi chuẩn bị đồ ăn cho tôi, sau đó phái người đến bên ngoài trường học của câm điếc để đợi thiếu gia tối qua, sau khi y tan học phải bắt y về đây."

"Vâng."

Ngô Tà khách sáo nói với Trương Mặc Bạch:

"Không thì... anh về trước đi, tan học tối nay rồi đến cũng được, không cần ở bên ngoài chờ lâu như vậy đâu."

"Không sao, tôi ở ngoài chờ ngài."

"......"

Ngô Tà xấu hổ nở nụ cười rồi đi vào trường học. Trương Mặc Bạch ở phía sau nhìn cậu vào hẳn trong trường rồi mới trở lại xe. Ngô Tà đi đến văn phòng Ngô Tam Tỉnh, lần này cậu gõ cửa rất đàng hoàng.

"Vào đi."

"Chú ba."

"Về rồi à?"

"Vâng. Chú tìm cháu có chuyện gì sao?"

Ngô Tà ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Ngô Tam Tỉnh.

"Coi lại kết quả kỳ thi tháng của cháu đi, tháng trước cháu làm gì vậy? Tại sao thành tích lại tuột dốc như vậy?"

Ngô Tà khẽ giật khóe miệng, cậu không thể nói rằng khoảng thời gian đó cả tâm tư của cậu chỉ toàn là hình bóng Trương Khởi Linh.

"Không có gì ạ, thời gian đó... không phải cháu luôn bị thương à, nên tâm trạng không tốt, chắc là lúc thi không tập trung."

"Ừ. Chú ý một chút, gần đây cháu bị sao vậy? Cháu luôn bị thương, cháu xem tay của cháu này, sao mà băng bó thế này đây? Nghiêm trọng lắm phải không? Bác sĩ nói thế nào?"

"Bị đứt tay hơi sâu. Bác sĩ bảo là không sao cả, không dính nước là được."

"Vậy thì tốt. Đúng rồi, bạn cùng phòng của cháu, Trương Khởi Linh lại bị sao nữa? Chú nghe Lý Phi kể, hắn gọi điện xin phép cho cháu, nhưng chính hắn cũng xin nghỉ bệnh, sao vậy?"

"Cậu... cậu... cậu ấy... bị viêm ruột thừa, lúc cháu đi bệnh viện trùng hợp gặp được cậu ấy, cậu ấy thấy vậy nên xin nghỉ cho cháu luôn."

"Ừ, cháu về học đi. Đúng rồi, cha cháu bảo cháu mấy tuần vẫn chưa về nhà. Tổ học tập bận rộn lắm sao? Tuần này vẫn nên về nhà ăn bữa cơm đi. Cho dù bận đến mấy cũng không nên tạo áp lực cho mình."

"Vâng ạ, tuần này cháu sẽ về. Chú ba, cháu đi đây."

"Ừ đi đi."

Ngô Tà vừa ra khỏi văn phòng của Ngô Tam Tỉnh đã suýt chút nữa tông trúng Bàn Tử, Ngô Tà hỏi hắn:

"Sao ông lại bị phạt đứng nữa rồi?"

Bàn Tử không vui liếc Ngô Tà, trả lời:

"Thiên Chân, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Đây không gọi là bị phạt! Đây là rèn luyện thân thể. Đúng rồi, tối qua Hoa nhi gia không về phòng ngủ à? Sáng nay tôi không thấy cậu ta trong phòng, học được một nửa mới thấy cậu ta vác mặt đến."

"Ừ, cậu ấy về nhà."

Ngô Tà bối rối đáp, Bàn Tử tiến đến trước mặt cậu thần bí hỏi:

"Thiên Chân nè, có phải dạo này Hoa nhi gia luyện hí không chuyên tâm nên bị phạt không?"

"Sao vậy?"

Ngô Tà tò mò nhìn Bàn Tử, không hiểu vì sao hắn lại nói thế.

"Sáng nay cậu ta trở về, tôi nhìn cổ tay cậu ta đều bị bầm tím, giống như bị thứ gì trói lại á. Chắc không phải là bị treo cả đêm chứ?"

Tim Ngô Tà lập tức đập nhanh, cậu rất muốn tát mình một cái, tại sao khi nghe Bàn Tử nói vậy, suy nghĩ đầu tiên của cậu lại là tối qua Giải Vũ Thần bị Hắc Nhãn Kính trói làm gì đấy. Cậu cố gắng bình tĩnh nói:

"Thật à? Để lát nữa tôi hỏi cậu ta. Tôi về học đây."

"Ok."

Ngô Tà một mình về phòng ngủ lấy cặp, rồi cậu phát hiện vết máu mà hôm đó Trương Khởi Linh để lại trong phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả thảm trải sàn cũng được thay đổi. Cậu nhìn phòng ngủ gọn gàng như thường lệ rồi lấy cặp đi đến phòng học.

Tan học buổi chiều, trong thời gian giải lao trước giờ tự học buổi tối, Ngô Tà tìm thấy Giải Vũ Thần ở căn tin, lúc đó Giải Vũ Thần và Bàn Tử đang ăn cùng nhau. Ngô Tà ngồi xuống đối diện với hai người, Giải Vũ Thần ngẩng đầu hỏi cậu:

"Sao cậu không ăn đi?"

"Lát nữa tớ đến bệnh viện ăn cơm với Tiểu Ca, bây giờ không ăn."

Giải Vũ Thần ném cho cậu ánh mắt khinh thường, Bàn Tử vừa nhai đồ ăn vừa hỏi:

"Thiên Chân, Tiểu Ca bị sao thế? Hắn khỏe như vậy mà phải nằm viện à?"

"Viêm ruột thừa."

"Khụ khụ."

Giải Vũ Thần khẽ ho khan, Bàn Tử không nói gì, chỉ gật đầu rồi ăn tiếp. Ngô Tà lén nhìn cổ tay Giải Vũ Thần, quả thật hai cổ tay đều in dấu bầm, vả lại cậu còn phát hiện Giải Vũ Thần đã thay quần áo. Y không mặc bộ đồ ngày hôm qua mà mặc một cái áo len cao cổ màu hồng, Ngô Tà một tay chống cằm hỏi Giải Vũ Thần đang cúi đầu ăn cơm:

"Tiểu Hoa, cậu lạnh lắm à? Tại sao lại mặc áo len?"

Tay Giải Vũ Thần ngừng lại, y ngẩng đầu lạnh lùng liếc Ngô Tà một cái, sau đó mất tự nhiên kéo kéo cái áo. Ngô Tà chợt nhớ lại hồi trước cậu cũng có động tác này, cậu nhịn cười làm bộ ngạc nhiên nhìn thấy cổ tay của Giải Vũ Thần rồi hỏi y:

"Tiểu Hoa?! Cổ tay cậu làm sao vậy? Chắc không phải lại bị Nhị gia treo cả đêm đấy chứ?"

Vẻ mặt Giải Vũ Thần nhăn nhó, y hung dữ trừng mắt với Ngô Tà:

"Ngô Tà, tớ nghe thầy Tề nói, tối qua không biết Trương Khởi Linh đã làm gì mà miệng vết thương rách ra rồi, sáng sớm nay bác sĩ phải đến xử lý, cậu có muốn đi thăm hắn ngay bây giờ không? Dù sao không tham gia giờ tự học cũng không sao cả."

Sắc mặt Ngô Tà lập tức thay đổi, cậu ấp úng trả lời:

"Thôi, bác sĩ đã kiểm tra rồi, chắc là không bị sao đâu, tớ vẫn nên đi học thì hơn."

"Hừ."

Giải Vũ Thần khẽ hừ nhẹ một tiếng, Bàn Tử bên cạnh tiếp lời:

"Thiên Chân, cậu còn định đến bệnh viện trực đêm cho Trương Khởi Linh à? Hèn gì nghe giọng của Hoa nhi gia cứ chua chát thế nào. Ái ui!"

"Bàn Tử chết tiệt! Miệng chó không mọc được ngà voi."

Giải Vũ Thần đập chiếc đũa lên tay Bàn Tử, Bàn Tử đau đến mức suýt chút nữa là quăng luôn đôi đũa trong tay mình, hắn bưng khay đồ ăn tránh xa Giải Vũ Thần rồi nói tiếp:

"Xem kìa xem kìa, thẹn quá hóa giận."

Giải Vũ Thần hiếm khi cãi nhau với Bàn Tử, y vội vã ăn xong rồi cùng Ngô Tà rời khỏi căn tin. Trên đường về lớp học, Ngô Tà tò mò nắm lấy cổ tay Giải Vũ Thần hỏi:

"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, tối qua thầy Tề làm gì cậu vậy? Dấu vết trên tay cậu giống như bị thứ gì trói á?"

"Ai cần cậu quan tâm! Hắn có thể làm gì được tớ chứ?!"

Giải Vũ Thần tức tối rút tay về rồi kéo tay áo lại che đi. Ngô Tà nở nụ cười gian xảo, thừa dịp Giải Vũ Thần không để ý, cậu liền nhanh tay kéo cổ áo của y xuống. Giải Vũ Thần bắt được tay Ngô Tà rồi hất sang bên cạnh, nhưng cậu vẫn thấy rõ ràng, cổ của Giải Vũ Thần còn "đặc sắc" hơn cả lần đầu tiên của cậu và Trương Khởi Linh. Giải Vũ Thần xấu hổ xen lẫn tức giận kéo lại cổ áo rồi hung dữ trừng Ngô Tà một cái, sau đó y sải bước đi trước. Đột nhiên Ngô Tà cảm thấy vô cùng vui vẻ. Con người luôn so sánh mình với người khác, đặc biệt là so sánh với bạn bè tốt cùng nhau lớn lên, tâm trạng mới càng thêm sung sướng. Nhưng Thiên Chân Vô Tà của chúng ta lại không nhận ra, cả hai người đều bị đè, quả nhiên là một đôi trúc mã trúc mã, ngay cả chuyện này cũng y hệt nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv