Ngô Tà thở hổn hển dựa vào người Trương Khởi Linh, cậu không muốn cử động nữa, cả người cậu đau đớn đến rã rời. Trương Khởi Linh quả thực... quả thực không phải là con người, làm sao có thể dùng sức như vậy với cậu. Nhưng mà, tuy rằng không muốn thừa nhận, Ngô Tà vẫn đỏ mặt nghĩ lại, dường như vừa nãy bản thân cậu cũng rất hưởng thụ.
Kề bên cơ thể ấm áp của Trương Khởi Linh, Ngô Tà mệt mỏi mơ màng thiếp đi. Trương Khởi Linh thấy cậu ngủ, do dự một chút rồi cũng ôm cậu vào phòng tắm. Trên người cả hai đều dính đầy chất lỏng hòa cùng mồ hồi, hắn sợ Ngô Tà cứ vậy mà ngủ thì lại bị cảm.
Nước ấm chảy lên người Ngô Tà, cậu mở mắt ôm lấy cổ Trương Khởi Linh, để hắn tùy ý tắm rửa cho mình, bây giờ cả một ngón tay cậu cũng không buồn nhấc. Lau sạch sẽ cho cả hai, Trương Khởi Linh bế Ngô Tà lên giường, cậu cứ ôm lấy cổ hắn không chịu buông, hắn đành kéo cậu vào lồng ngực mình. Ngô Tà thỏa mãn cọ cọ cổ Trương Khởi Linh rồi tiếp tục ngủ.
Giải Vũ Thần đau đầu tỉnh dậy trong tiếng ngáy rung trời. Y mở mắt ra nhìn, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ của mình, y không khỏi khâm phục Bàn Tử bằng cách nào đó lại có thể đỡ y về tận đây.
Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Giải Vũ Thần nhìn xuống giường dưới, Bàn Tử vẫn nằm chổng vó trên giường, tiếng ngáy vang dội đến nỗi y cảm thấy mọi người đều nghe được. Giải Vũ Thần không thể ngờ được, Bàn Tử say đến như vậy, thế mà vẫn có thể đỡ y lên tận giường trên á?
Giải Vũ Thần tìm kiếm điện thoại của mình, cuối cùng tìm được di động ở dưới gối đầu. Y mở ra, màn hình vẫn ngừng lại ở tin nhắn y định gửi cho Hắc Nhãn Kính. Thoát khỏi tin nhắn, thời gian đã hơi trễ rồi, Giải Vũ Thần nhớ tối qua Ngô Tà uống cũng nhiều như mình, không biết cậu ra sao, liệu có quay về phòng ngủ chưa. Giải Vũ Thần vội vàng gọi điện cho Ngô Tà, nhưng nhạc chuông vừa vang lên thì bên kia đã tắt máy.
Giải Vũ Thần nghi hoặc nhìn điện thoại mình, y lại gọi thêm lần nữa, lần này vẫn bị cúp máy, có lẽ Ngô Tà còn đang ngủ. Giải Vũ Thần quay về giường nằm, nhưng cơn đau đầu truyền đến khiến y không thể ngủ tiếp, cuối cùng y vẫn phải xuống giường.
"Bàn Tử! Bàn Tử! Dậy mau!"
Giải Vũ Thần lắc lắc Bàn Tử, Bàn Tử trở mình lẩm bẩm:
"Thiên Chân, Hoa nhi gia, uống tiếp đi!"
"Uống mẹ ông! Bàn Tử chết bầm! Mau dậy thôi!"
Giải Vũ Thần đập một phát vào bụng Bàn Tử, Bàn Tử hoảng hốt ngồi bật dậy.
"Ai?! Ai dám uy hiếp đến bụng của ta! Bàn gia sẽ đè bẹp mi luôn!"
"Cái bụng mỡ của ông có cho cũng không ai thèm, dậy đi."
"Hoa nhi gia! Cậu có thể dịu dàng hơn chút không! Hú hồn."
"Nếu không phải tối qua ông đưa tôi về, lại còn đỡ tôi lên giường, tôi sẽ trực tiếp đạp ông luôn đấy! Ngô Tà đâu rồi? Ai đưa Ngô Tà về?"
Bàn Tử nghe Giải Vũ Thần hỏi, hắn liền lập tức kêu lên:
"Thiên Chân? Đúng rồi! Thiên Chân đâu? Tôi không biết! Sau khi thầy Tề đến đưa chúng ta về, hình như tôi không thấy Thiên Chân nữa!"
Giải Vũ Thần giật mình hỏi Bàn Tử:
"Thầy Tề?! Không phải hắn đang đi ra ngoài làm việc à? Sao lại đến chỗ chúng ta? Uống nhiều quá lú hả?"
"Bàn gia tôi đúng là có uống hơi nhiều, nhưng thầy Tề một đường cõng cậu đỡ tôi, đưa hai đứa từ nhà hàng về phòng ngủ, đi xa như vậy, chắc chắn tôi sẽ không nhìn sai chứ? Nhưng mà Thiên Chân đâu?! Tôi nhớ rõ lúc chúng ta rời đi, tôi đâu có nhìn thấy Thiên Chân."
"Nếu thầy Tề đã đến, có lẽ Ngô Tà đã được Trương Khởi Linh đỡ về trước rồi. Đau đầu chết mất, tôi phải đi mua thuốc giải rượu đây, ông có muốn mua luôn không?"
Bàn Tử quay về giường kéo chăn lên đắp.
"Tôi ngủ thêm một lát là được, tự cậu đi đi. Nói chứ thầy Tề thật đúng là... đã đỡ tôi về đến đây, ngay cả cái chăn cũng không giúp tôi đắp nữa, may mà thân thể Bàn gia khỏe mạnh, nếu không đã bị cảm rồi."
Giải Vũ Thần nhìn cái chăn trên giường mình, lúc y tỉnh lại thì đã được đắp chăn rất kĩ rồi. Khẽ mỉm cười, Giải Vũ Thần đến phòng y tế mua thuốc giải rượu.
Một mình ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng y tế, Giải Vũ Thần đang uống thuốc giải rượu, đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống. Giải Vũ Thần quay lại nhìn, vừa nhìn đã muốn đứng dậy.
"Tại sao mỗi lần gặp tớ cậu đều muốn tránh?"
Hàn Y Hinh gọi Giải Vũ Thần lại, y uống nốt thuốc trong tay rồi nói với cô:
"Có thấy phiền không, bám theo tôi từ năm nhất đến năm ba, tôi đã nói là tôi không thích cô."
"Tớ thích cậu ba năm, cậu không thể thích tớ một chút nào sao?"
"Không thể."
"Cậu cũng đâu thật sự thích Ngô Tà! Không thích con trai! Tại sao lại không thể thích tớ?"
Hàn Y Hinh níu lấy Giải Vũ Thần, sắc mặt y trầm xuống, y gỡ tay cô ra, nói:
"Tôi không thích Ngô Tà, nhưng tôi thích con trai, lý do này được chưa?"
Dứt lời, Giải Vũ Thần quay đầu bước đi, Hàn Y Hinh kinh hãi, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Giải Vũ Thần lại gọi điện cho Ngô Tà nhưng vẫn bị cúp máy, y tức tối nhìn di động, cậu ta ngủ như chết luôn, gọi nhiều như vậy cũng không thèm nghe. Giải Vũ Thần cất điện thoại định bụng đến phòng ngủ Ngô Tà tìm cậu, đột nhiên trên cái cây bên cạnh có người gọi tên y.
"Hoa nhi gia! Em và bạn gái lại cãi nhau hả? Sắc mặt tệ vậy?"
Giải Vũ Thần bị âm thanh thình lình xuất hiện dọa hết hồn, y lùi về sau mấy bước rồi ngẩng đầu nhìn lên cây, khuôn mặt quen thuộc của Hắc Nhãn Kính hiện ra, hắn vuốt cằm cười cười nhìn y.
"Anh bị điên hả! Leo lên cây làm gì?! Liệu anh có thể làm ơn trở thành một giáo viên chuẩn mực để học sinh noi theo không?!"
Hắc Nhãn Kính nhảy từ trên cây xuống, hắn đánh giá y một lượt rồi mới đáp:
"Tôi cũng không phải là giáo viên thực thụ, chẳng qua chỉ là một thủ thư nhỏ bé. Vừa nãy tôi có thấy, em và bạn gái cãi nhau à?"
"Ai cần anh quan tâm."
Hắc Nhãn Kính ôm tay, vươn ngón trỏ chỉ vào Giải Vũ Thần:
"Nam làm nữ khóc là không được."
"Nói cứ như nam làm nam khóc thì được."
Nói xong thì đến lượt Giải Vũ Thần ngây ngẩn cả người, không hiểu sao bản thân mình lại có thể thốt lên một câu như vậy! Hắc Nhãn Kính kề sát người đến bên tai Giải Vũ Thần, hỏi:
"Tôi nghe nói Hoa nhi gia nam nữ đều ăn, sao nào, thật sự có nam sinh nào khóc vì em à?"
"Mẹ nó ai nói tôi nam nữ đều ăn!"
Giải Vũ Thần giận dữ xanh mặt, Hắc Nhãn Kính đứng thẳng dậy nghiêm túc trả lời:
"Nữ sinh đến thư viện mượn sách đều nói như vậy. Bảo rằng trước đây em và bạn học Ngô Tà là một đôi, khi ấy em còn là nữ, rất nhiều nam sinh thích em. Sau này, không biết là em hay là cậu ta hết yêu, phần lớn mọi người đều nói là bạn học Ngô Tà đá em, rồi em bị kích thích nên trở lại làm nam sinh, sau đó lại thêm một đống nữ sinh thầm mến em, chỉ là dường như vẫn còn vài nam sinh trộm thích em như cũ. Nhưng mà nghe nói em từ chối tất cả lời tỏ tình của nữ sinh, mọi người đồn rằng, đó là bởi vì em vẫn chưa quên được tình cũ với bạn học Ngô Tà, cho nên mới không chấp nhận người mới. Hoa nhi gia, những gì tôi vừa nói là thật sao?"
"Vớ vẩn! Mẹ nó là đứa nào đồn thổi ra! Ông đây và Ngô Tà giả làm người yêu chính là vì sợ đám nữ sinh kia quấy rầy! Ông đây không muốn giả trang nữa! Người bị đá là Ngô Tà mới đúng! Tôi cần phải đi tìm chú ba xem thử ai là người tạo ra tin đồn nhảm nhí này! Ông đây nhất định sẽ khâu mồm nó lại!"
Giải Vũ Thần giận tím người, y siết chặt điện thoại trong tay, quyết định đi đến văn phòng Ngô Tam Tỉnh, Hắc Nhãn Kính vội vã giơ tay kéo y lại.
"Ơ kìa, Hoa nhi gia, đừng kích động quá, dù sao lời đồn này cũng có lâu rồi, bây giờ em.... Á!"
Giải Vũ Thần đang nổi nóng mà lại bị Hắc Nhãn Kính kéo lại, theo phản xạ có điều kiện, y túm cánh tay quật hắn ngã vật xuống.
Giải Vũ Thần hơi xấu hổ nhìn Hắc Nhãn Kính nằm ngay đơ trên mặt đất, không biết có nên đến đỡ hắn dậy không. Hắc Nhãn Kính dang tay dang chân nhìn Giải Vũ Thần, nói:
"Em đánh tôi làm gì?"
Giải Vũ Thần thấy hắn đứt luôn dây thần kinh xấu hổ rồi. Hắc Nhãn Kính híp mắt nhìn y:
"Làm ơn lại đây đỡ tôi một chút."
"Ờ."
Giải Vũ Thần vươn một bàn tay ra trước mặt hắn, Hắc Nhãn Kính vịn vào tay y đứng lên. Khuôn mặt Giải Vũ Thần hơi ửng đỏ, Hắc Nhãn Kính vừa đứng thẳng dậy, y đã vội vã buông tay ra. Hắn phủi phủi hết bụi đất trên người, mở miệng hỏi người bên cạnh đang vô cùng mất tự nhiên:
"Em tỉnh rượu chưa?"
"Tỉnh rồi, cảm ơn anh tối qua đã đưa tôi về phòng ngủ. Có phải Ngô Tà đã được Trương Khởi Linh đưa về rồi đúng không?"
"Không có gì. Bạn học Ngô Tà được câm điếc nhà tôi đỡ về rồi, còn về an toàn hay không thì tôi không biết."
"Ý anh là sao? Không phải Trương Khởi Linh đã đưa cậu ta về phòng rồi sao?"
"Hầy, khó nói lắm, câm điếc nhà tôi rất là ngang ngược quyết đoán, nói không chừng chuyện kia... thôi được rồi, dù sao cũng không liên quan đến tôi."
Giải Vũ Thần nhíu mày nhìn Hắc Nhãn Kính đang lầm bầm cái quỷ gì đấy, y xoay người đi ra ngoài trường học, hắn vội vàng đi theo.
"Hoa nhi gia, em đi đâu đấy?"
"Đi ăn, tôi còn chưa ăn cơm."
"Đi chung đi! Vừa lúc tôi cũng đang đói!"
"Tại sao lần nào anh cũng trùng hợp như vậy?"
"Làm sao tôi biết được. Em muốn ăn cái gì? Tôi mời em."
"Gì cũng được."
Giải Vũ Thần cúi đầu nghịch điện thoại, Hắc Nhãn Kính đi bên cạnh y, hai người chậm rãi đi ra khỏi trường học.