Bánh ngọt vẫn còn đó.
Ngô Tà trở về phòng ngủ, bánh ngọt còn nguyên trên bàn, cậu tức giận xù lông.
"Tôi không quan tâm nữa! Ăn hay không mặc kệ!"
Ném điện thoại và áo khoác lên giường, Ngô Tà cầm lấy khăn tắm vọt vào phòng vệ sinh.
Trong lòng Ngô Tà không ngừng chửi rủa Trương Khởi Linh, hắn ta ra sao cũng mặc kệ, cậu đách muốn để ý nữa, chờ chú ba về thì cậu sẽ xin về nhà! Cứ để cho hắn ta ở một mình với cái khuôn mặt lạnh lùng đấy đi! Lát nữa vác cặp đến tìm Giải Vũ Thần, không đi học nữa! Về nhà!
Cặp sách!
Vốn Ngô Tà đang bận trách móc trong lòng, đột nhiên cậu ngây ngẩn cả người, cặp của cậu còn để ở phòng học, cặp sách không quan trọng, quan trọng là bút máy và ly nước mà Trương Khởi Linh tặng cậu vẫn còn ở đó! Lỡ nó bị rơi thì làm sao giờ!
Nhanh tay tắt đi vòi nước, Ngô Tà cầm khăn lau qua loa cả người, vội vã mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài.
Bịch.
Ngô Tà cảm thấy dường như mình vừa đụng phải một tấm sắt, cậu cứng đờ ngã ngồi xuống, chờ khi mở mắt ra, cậu phát hiện trước mặt mình là một đôi chân, Ngô Tà vừa ngẩng đầu nhìn đã ngơ ngác.
Tay phải Trương Khởi Linh đang cầm một nửa miếng bánh ngọt đã bẹp dúm, trước ngực hắn dính đầy bơ bánh, Trương Khởi Linh đứng thẳng nhìn thấy Ngô Tà. Cậu mới nhận ra mình vừa đụng vào người Trương Khởi Linh, xem ra hắn đang ăn bánh nhưng cuối cùng lại bị cậu đâm sầm vào, thế là đi toi cái bánh ngọt.
Bánh ngọt! Ngô Tà nhìn miếng bánh tội nghiệp trong tay Trương Khởi Linh rồi lại quay đầu nhìn bàn học của hắn, trên bàn không có bánh. Vậy là Trương Khởi Linh vừa mới về thôi phải không?
Ngô Tà đứng thẳng dậy chỉ vào miếng bánh trong tay Trương Khởi Linh, hỏi:
"Tiểu Ca, cậu ăn rồi?"
"Ừ."
"Có ngon không?"
"Không biết."
"Hả?"
"Tôi vừa định ăn, cậu đã làm nó thành như vậy."
Ngô Tà xấu hổ nhìn Trương Khởi Linh, sau đó chợt nhớ đến chuyện cần làm, cậu bật dậy nói với hắn:
"Tiểu Ca! Tớ phải đến phòng học lấy cặp sách, để mai tớ mua cho cậu cái bánh khác, cậu đi tắm trước đi, đừng để bơ sữa dính trên người."
Ngô Tà vừa định đi, Trương Khởi Linh đã kéo cậu lại:
"Đã mang cặp của cậu về rồi."
Ngô Tà quay lại nhìn thảm trải sàn, cặp của cậu và Trương Khởi Linh đang đặt ở đó.
"Cảm ơn."
"Ừ."
Trương Khởi Linh buông Ngô Tà ra, vứt bánh ngọt vào thùng rác, cầm khăn đi vào phòng tắm.
Ngô Tà đi qua lục cặp của mình, cả bút và ly nước đều có đủ. Cậu cười ngây ngô, Trương Khởi Linh đã ăn bánh rồi, có phải sẽ không tức giận nữa đúng không? Không đúng, bánh ngọt bị mình phá luôn rồi, xem chừng ngày mai phải đi mua cái mới thôi.
Tâm trạng của Ngô Tà cực tốt cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa, cậu lại đờ đẫn ra, thôi toang, hình như điện thoại của mình bị mình làm hư luôn rồi! Tại sao tất cả các ứng dụng trên màn hình đều biến mất hết vậy!
Ngô Tà tùy tiện lướt lướt, cái gì cũng không có, bao gồm cả hình ảnh, bài hát đều trống không. Cậu lại mở danh bạ ra, sau đó Ngô Tà hoàn toàn choáng váng, vì sao trong danh bạ lại chỉ có mỗi một số điện thoại của mình!
Mở tin nhắn, Ngô Tà càng thêm mù mịt, bên trong cũng toàn là tin nhắn do mình gửi tới, tất cả đều là tin nhắn cậu từng gửi cho Trương Khởi Linh. Trong khoảnh khắc, Ngô Tà đột nhiên nhận ra, cậu đang cầm điện thoại của Trương Khởi Linh!
Ngô Tà vội vàng buông điện thoại của Trương Khởi Linh ra, nhưng ngay sau đó lại cầm lên, không đúng, cậu đã mở khóa bằng mật khẩu của mình, vậy thì làm sao có thể mở được di động của Trương Khởi Linh! Ngô Tà thử lại lần nữa, vẫn mở được!
Ngô Tà cảm thấy giờ phút này bản thân đang đi tàu lượn siêu tốc, cả trái tim đều muốn đập văng ra ngoài. Trương Khởi Linh chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm muốn chung phòng ngủ với mình, trong điện thoại chỉ có số của mình, chỉ có tin nhắn của mình, mật khẩu điện thoại đều giống hệt mình. Chỉ là lần trước mật khẩu của cậu bị Hoắc Tú Tú đổi thành ngày sinh nhật của mình, sau đó cũng không sửa lại nữa, vì vậy pass điện thoại của Trương Khởi Linh chính là sinh nhật của Ngô Tà!
Sau đó Ngô Tà cố gắng nhớ lại, dường như sau khi cậu hỏi số điện thoại của Trương Khởi Linh thì hắn mới đi mua di động, hơn nữa còn mua một cái di động giống y chang mình. Ngoài ra, bút và ly nước của cậu đều bị Trương Khởi Linh làm hư, sau đó hắn mua cho cậu một cái mới, mà đồ mới mua cũng cùng kiểu dáng với cái của Trương Khởi Linh.
Ngô Tà từ trước đến nay vẫn luôn ngây thơ ngốc nghếch đột nhiên nhận ra, Trương Khởi Linh sẽ không thích cậu đấy chứ?!
Thích cậu!
Nhưng cậu là con trai mà!
Trong lúc nhất thời, đầu óc của Ngô Tà lại rối như đống bùi nhùi, cậu thật sự muốn hỏi có phải Trương Khởi Linh thích cậu không? Lỡ như Trương Khởi Linh bảo không phải, cậu nhất định sẽ nhục muốn đội quần, hơn nữa còn bị nghi ngờ là có bệnh.
Nhưng mà, lỡ như Trương Khởi Linh nói phải, thì cậu nên trả lời thế nào?
Ngô Tà cầm điện thoại Trương Khởi Linh ngồi trên thảm bắt đầu lâm vào trầm tư.
Quả thật Trương Khởi Linh đối xử với cậu rất đặc biệt, nói chuyện với cậu, giúp cậu bôi thuốc, cho cậu ngủ chung giường, lại còn giận dỗi lúc Tiểu Hoa ăn bánh mà cậu mua cho hắn. Rõ ràng trong lòng tức giận muốn chết, nhưng bên ngoài vẫn phải duy trì bộ mặt than, đúng là đồ ngạo kiều đáng yêu!
"Haha."
Ngô Tà cười ra tiếng, ủa khoan, cậu đang nghĩ nên làm sao nếu Trương Khởi Linh nói thích mình, thế quái nào lại nghĩ đến đây rồi?
Chỉ là, dường như cậu cũng đặc biệt để ý đến Trương Khởi Linh thì phải? Ngày đầu tiên hắn chuyển trường tới, cậu đã ngẩn người nhìn hắn cả một buổi học, lại còn muốn chủ động bắt chuyện với hắn, vô cùng để ý đến việc Trương Khởi Linh tặng bút và ly nước cho mình, sợ người khác sẽ làm hư hoặc vô tình đánh mất.
Còn nữa.... Sớm hôm ấy, Trương Khởi Linh cõng cậu, và nụ hôn ngoài ý muốn.
Nhận ra điều gì đó, Ngô Tà đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng cậu vừa mới trở người đã đụng phải Trương Khởi Linh không biết đứng phía sau từ lúc nào. Ngô Tà không đứng vững, bị ngã lại xuống thảm, Trương Khởi Linh vội vươn tay kéo cậu, cuối cùng cả hai cùng nhau ngã xuống.
Trương Khởi Linh đè Ngô Tà ở dưới, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng nhìn Trương Khởi Linh ở trên, tim đập mạnh đến mức muốn nổ tung ra. Hai người cứ mãi duy trì tư thế đó, đột nhiên Trương Khởi Linh cúi đầu hôn lên môi Ngô Tà, cậu sợ tới nỗi trợn tròn mắt, cả người cứng đờ.
Đôi môi mềm mại lành lạnh của Trương Khởi Linh chạm lên đôi môi ấm áp của Ngô Tà, sau đó còn khẽ liếm mút môi cậu. Trương Khởi Linh buông Ngô Tà ra, cậu còn trợn mắt ngây ngô hỏi hắn:
"Tiểu Ca, cậu đang làm gì vậy?"
"Hôn em. Nhắm mắt lại đi."
Ngô Tà nhắm mắt theo bản năng, chờ khi cậu nhận ra, muốn mở mắt lại thì Trương Khởi Linh đã đè lên người cậu, lại hôn lên đôi môi cậu. Sau đó Ngô Tà tiếp tục chết não, cũng quên luôn việc mở mắt.
Ngô Tà bắt đầu lo sợ mình sẽ ngất tại chỗ vì bị thiếu dưỡng khí, đầu óc cậu càng ngày càng mơ hồ. Đúng vào lúc Ngô Tà thật sự nghĩ mình chuẩn bị bất tỉnh nhân sự thì Trương Khởi Linh cũng buông cậu ra. Hắn đưa ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lên vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Ngô Tà, đột nhiên nói với cậu:
"Sau này, tôi sẽ không bao giờ nói lời nào khiến em buồn nữa."
Aaaaa mẹ nó! Trời ơi! Trời đất ơi! Đây là đang tỏ tình với tôi sao?!
Đột ngột bị thổ lộ, Ngô Tà quên luôn những phản ứng mà cậu đã tự tưởng tượng trong đầu, cậu cười hạnh phúc rồi nhào lên ôm chặt lấy Trương Khởi Linh.
Hóa ra thứ gọi là vừa gặp đã yêu thật sự tồn tại, khi nó gieo mầm từ hai phía, rồi bắt đầu đơm hoa kết trái để cho ra quả ngọt tình yêu, hạnh phúc đến nhường nào.
Ngô Tà nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu vẫn không ngủ được, không chỉ vì cảm mạo vẫn chưa khỏi mà còn do chuyện lúc nãy làm cậu quá kích động, hoặc có thể nói là cậu không ngờ đến. Ngô Tà cảm thấy biểu hiện lúc nãy của mình hơi quá lố, không biết Trương Khởi Linh có thấy mình không chút e thẹn nào không.
Ngô Tà lại trở mình, cuối cùng cậu phải thừa nhận là mình mất ngủ rồi. Ngô Tà nhìn giường trên, cẩn thận mở miệng nói:
"Tiểu Ca, tớ không ngủ được."
Bịch.
Trương Khởi Linh đột nhiên nhảy từ giường trên xuống, trong bóng đêm, Ngô Tà chỉ nhìn thấy hắn khom người chui vào trong chăn mình. Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà vào lòng rồi nhắm mắt lại. Một lát sau, Ngô Tà chợt nói tiếp:
"Tiểu Ca, cậu như vậy càng khiến tớ mất ngủ. Cậu nghe tim tớ đập nè."
"Chậc."
Giọng nói uất ức ngượng ngùng của Ngô Tà làm cho Trương Khởi Linh phải bất đắc dĩ tặc lưỡi, sau đó hắn quay lại hôn thật mạnh lên môi cậu. Hồi lâu sau hắn mới buông ra khi Ngô Tà đẩy hắn.
"Bây giờ ngủ được chưa?"
"Không phải là ngủ nữa, là muốn ngất luôn."
Sát gần lại cơ thể ấm áp của Trương Khởi Linh, Ngô Tà nằm thêm một lát rồi bất giác ngủ mất.
Sáng hôm sau, lúc Ngô Tà tỉnh dậy, cậu thấy mình vẫn nằm trong lòng Trương Khởi Linh, cậu xấu hổ nhích nhích một chút, sau đó Trương Khởi Linh mở mắt bình tĩnh nhìn Ngô Tà. Mặt cậu đỏ bừng lên, cậu vùi đầu xuống không dám đối diện với ánh mắt của hắn. Khi dựa vào lồng ngực của Trương Khởi Linh, Ngô Tà phát hiện áo trong của hắn mở rộng, nơi làn da vốn trắng nõn đột nhiên chậm rãi hiện lên một ít sắc xanh đen. Cậu trừng mắt, sắc xanh đen từ từ tạo thành mấy hoa văn, Ngô Tà lấy tay chọt chọt vào hoa văn vừa mới xuất hiện.
"Tiểu Ca, đây là gì vậy?! Sao nó đột nhiên xuất hiện được?"
Trương Khởi Linh cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
"Hình xăm."
"Tại sao hình xăm của cậu biến hóa được?"
Ngô Tà tò mò nhìn hắn, Trương Khởi Linh thản nhiên đáp lại:
"Đây là dùng nước thuốc đặc thù xăm lên, bình thường không hiện ra, chỉ khi nhiệt độ cơ thể cao mới xuất hiện."
"Chỉ xuất hiện khi nhiệt độ cơ thể lên cao á?"
Ngô Tà lại cúi đầu quan sát hình xăm của Trương Khởi Linh, đột nhiên cậu nhớ lại, lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình xăm của hắn hiện ra là lúc hắn vừa tắm xong, khi ấy nhiệt độ cơ thể cao vì tắm nước ấm.
Thật thần kì, Ngô Tà lấy tay chọt hình xăm đã gần như hiện lên hoàn toàn của Trương Khởi Linh, sau đó cậu rụt tay về, bây giờ hắn đâu có tắm rửa, tại sao nhiệt độ cơ thể lại cao? Nghĩ nghĩ, khuôn mặt của Ngô Tà đã đỏ như máu. Cậu lúng túng không dám nhìn Trương Khởi Linh, không biết có phải ảo giác hay không, Ngô Tà cảm nhận được thân thể Trương Khởi Linh càng lúc càng nóng, cậu vội vã xốc chăn nhảy xuống giường.
"Tiểu Ca, tớ đi rửa mặt đây, muộn rồi."
Trương Khởi Linh vẫn ung dung nhìn Ngô Tà lúng túng chạy vào phòng vệ sinh, hắn khẽ nở nụ cười nhẹ.
Chờ đến khi Trương Khởi Linh cũng vệ sinh cá nhân xong xuôi thì Ngô Tà đã soạn đồ hết rồi, Trương Khởi Linh cầm lấy hai cái cặp trong tay cậu rồi đi ra ngoài, Ngô Tà không kìm được nụ cười đi theo sau hắn.
Trong phòng học, Ngô Tà đưa một hộp sữa cho Trương Khởi Linh, đột nhiên hắn hắt xì một cái rõ to, cậu quay lại nhìn. Trương Khởi Linh bất đắc dĩ ngó cậu, Ngô Tà cũng chịu, dường như cậu đã lây bệnh cảm cho hắn rồi.