Sáng hôm sau, Ngô Tà mặt mày ủ ê bước vào lớp, trên trán là băng dán cá nhân màu hồng nhạt.
Hôm qua, sau khi Ngô Tà để Giải Vũ Thần cùng chiếc xe lao đầu vào hàng cây ven đường, Giải Vũ Thần đã tức giận ném cậu vào bụi cây. Giải Vũ Thần vốn theo Nhị gia hát hí khúc, thân thủ vẫn tốt hơn kẻ luôn làm tổ trong nhà là Ngô Tà, Ngô Tà còn không có cơ hội để phản kháng đã bị y kéo vào bụi cây, trán cậu bị một cành cây nhỏ quệt trúng để lại một vệt máu nhỏ. Nhưng sáng nay lúc Ngô Tà vừa ra khỏi nhà đã bị Giải Vũ Thần dán lên trán một miếng dán màu hồng sến súa.
Ngô Tà muốn gỡ miếng dán xuống, ngay cả quần áo, cặp sách, ly nước, hộp bút hay thậm chí là cây bút của cậu, tất cả đều do Giải Vũ Thần đưa và đều có màu hồng. Không biết Giải Vũ Thần lấy đâu ra can đảm để đi mua mấy thứ đồ của con gái này nữa. Ngô Tà bó tay, không hiểu tại sao Giải Liên Hoàn lại nuông chiều Giải Vũ Thần như vậy. Nếu không phải Ngô Tà và y quen nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tình cảm gắn bó thân thiết, Giải Vũ Thần lại còn giúp cậu giải quyết rất nhiều phiền toái, thì có lẽ Ngô Tà đã đem mấy thứ màu hồng sến súa này vứt hết. Bây giờ Giải Vũ Thần còn bắt cậu mang cái băng cá nhân hường phấn này đến lớp, Ngô Tà bực bội bỏ chạy.
"Ông đây sẽ không bao giờ dùng đâu!!"
"Nếu cậu không dùng, tớ chắc chắn đám nữ sinh sẽ tặng cho cậu một thùng băng cá nhân còn mắc ói hơn."
Ngô Tà ngừng gỡ miếng dán trên trán xuống, suy nghĩ một hồi vẫn là dán lên lại. Cậu ném cặp sách cho Giải Vũ Thần, sau đó leo lên xe đạp. Giải Vũ Thần cười vui vẻ rồi trèo lên yên sau.
Nhờ ơn của Giải Vũ Thần, Ngô Tà đi đến đâu là bị hàng trăm ánh mắt tò mò dõi theo, cho đến khi cậu bước vào phòng học, vẻ mặt của Ngô Tà đã tồi tệ đến cực điểm.
Vứt cặp lên bàn, Ngô Tà trừng mắt với cái bảng đen, không hề có ý định đem sách ra học. Sau một hồi ngẩn người, Ngô Tà với tay lấy ly nước màu hồng, tự dưng cậu thấy một hiện tượng lạ. Vừa mới quay đầu lại, Ngô Tà hoảng hồn khi thấy chỗ bên cạnh mình có một người đang ngồi. Người nọ nằm gục trên bàn như đang ngủ, hơn nữa đống sách vở của Ngô Tà đều đã được đặt ngay ngắn trên bàn cậu đang ngồi.
Ngô Tà đứng dậy nhìn chằm chằm người kia. Ê này, mới sáng sớm đã chạy đến địa bàn của ông đây, có biết cái bàn này thuộc quyền sở hữu của ông không? Cả cái lớp học này đều biết, hôm nay ông đây đách vui.
Ngô Tà đột ngột đứng dậy đã làm giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng chú ý, giáo viên chủ nhiệm đang định mở miệng trách mắng vài câu thì phát hiện trên trán Ngô Tà có một băng cá nhân hồng nhạt. Không ổn! Nếu cậu ông giời này đi đánh nhau bị thương, kiểu gì bố của cậu ta cũng làm ầm ĩ cả lên.
Nghe tiếng của giáo viên chủ nhiệm, các bạn học đều quay lại nhìn Ngô Tà, ai cũng thầm cười trộm. Trên trán Ngô Tà dán băng màu hồng trông rất đáng yêu. Ngô Tà lấy tay che lại miếng dán, nói:
"Là do bị chó cào."
Ở năm 3 lớp 3, Giải Vũ Thần đang cầm gương sửa sang lại đầu tóc đột nhiên hắt xì một cái thật to, y xoa xoa mũi không biết vì sao, khẽ nhún vai rồi tiếp tục chỉnh lại tóc. Trên bục giảng, giáo viên tức tối nhìn Giải Vũ Thần mải mê soi gương, viên phấn trong tay đứt làm đôi.
Ngô Tà chỉ vào người đang nằm úp sấp trên bàn bên cạnh.
"Thưa thầy? Thế này là sao ạ?"
"À, đó là học sinh mới chuyển đến, Trương Khởi Linh, trước mắt sẽ ngồi bên cạnh em. Đúng rồi, quên mất chưa giới thiệu với các em. Bạn học Trương Khởi Linh! Trương Khởi Linh! Trương Khởi Linh!!"
Giáo viên phải gọi đến vài lần, Ngô Tà mới thấy tên kia mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đứng dậy.
Đôi mắt đen láy ẩn sau mái tóc lòa xòa, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mím lại như cánh hoa anh đào (:D????), chỉ là cả khuôn mặt đều lạnh lùng, thờ ơ tựa như thế giới này không có chút liên hệ gì với hắn. Hắn giống một kẻ ngoài cuộc hờ hững đứng xem.
Thầy giáo lúng túng nhìn Ngô Tà và Trương Khởi Linh đang đứng cạnh nhau, một người thì mặt mày âm u, người còn lại lạnh lùng không nói. Cả lớp đều xì xào bàn tán về bạn học mới, nhưng Trương Khởi Linh chỉ đứng đó cho mọi người nhìn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó hắn lôi ra một quyển sách, tiện tay giở một trang rồi ngồi ngây ra đó.
Ngô Tà nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh rồi cũng ngồi lại vị trí, cậu lấy quyển sách bài tập mà lúc sáng Giải Vũ Thần đưa cho, bắt đầu làm bài tập giúp Giải Vũ Thần. Y sẽ qua lấy nó sau khi kết thúc giờ tự học buổi sáng, đổi lại sáng nay y sẽ không đến quấy rầy Ngô Tà.
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp lại nói tiếp.
"Đúng rồi, còn một việc phải thông báo cho các em biết. Các em bây giờ đã là học sinh năm ba, theo quy định của trường, tất cả các em đều phải chuyển đến khu ký túc xá dành riêng cho học sinh năm ba, hơn nữa ai cũng phải trọ ở trường. Ký túc xá phân theo từng lớp, mỗi lớp là một tầng. Ký túc xá dành riêng cho học sinh năm ba sẽ không cắt điện, nhưng đến giờ sẽ có giám thị đi trực đêm kiểm tra, lúc đó học sinh không được làm ồn, phải tắt đèn phòng, chỉ được dùng đèn bàn. Mỗi tầng cũng sẽ có một cô phụ trách, mấy đứa dẹp cái suy nghĩ đến lúc đó được chạy qua tầng khác chơi đi, sau khi chuông nhắc nhở vang lên mà chưa quay về ký túc xá hay còn ở lại phòng khác thì sẽ bị phạt đấy. Việc xếp phòng là ngẫu nhiên, một phòng hai người, thứ sáu các em sẽ có danh sách phân vào ký túc xá, cuối tuần này bắt đầu dọn đến chỗ mới đi."
Giáo viên chủ nhiệm vừa dứt lời, lớp học đã sôi nổi, học sinh nội trú hưng phấn mơ đến ký túc xá mới khang trang hơn, học sinh ngoại trú thì hăng hái muốn được thử cuộc sống trọ ở trường, tất cả mọi người đều ồn ào thảo luận với nhau, bọn họ nghe các đàn anh đàn chị nói, khu nhà trọ dành cho năm ba rất tuyệt vời. Mỗi phòng chỉ có hai người, lại còn có phòng vệ sinh riêng, tuy thời gian có nước nóng rất hạn chế nhưng vậy cũng tốt rồi. Hơn nữa ở cuối mỗi tầng có cả khu nghỉ ngơi riêng để buổi tối học sinh lại cùng nhau tụ tập thảo luận về các vấn đề học tập, nhưng thật ra chỗ đó dùng để liên hoan tập thể và tám chuyện với nhau.
Chỉ có Ngô Tà u ám trừng mắt nhìn chủ nhiệm lớp, nếu giáo viên không nhắc, cậu cũng quên mất chuyện này rồi. Không thèm để ý lớp học đang bàn tán sôi nổi, Ngô Tà đẩy ghế đứng lên rồi vụt chạy ra ngoài.
Trong văn phòng, Ngô Nhất Cùng đang xem tỉ lệ tốt nghiệp cấp ba năm nay và điểm trúng tuyển của các trường đại học trọng điểm, đột nhiên cửa bị đẩy ra, ông đang muốn mắng ai mà lại không có phép tắc như vậy, ngẩng đầu lên lại thấy đứa con trai cưng của mình mang vẻ mặt buồn bã đi tới.
Ngô Tà ngồi vào chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của cha mình, Ngô Nhất Cùng sắp xếp lại tài liệu, nghiêm khắc nói với Ngô Tà.
"Lúc này con phải ở phòng học chứ, chạy tới đây làm gì?"
"Con không muốn trọ ở trường."
"Không được, đây là quy định của trường, học sinh năm ba phải ở ký túc xá trường."
"Vậy cha bảo chú ba sắp xếp cho con với Tiểu Hoa ở chung một phòng đi."
"Hai đứa cũng không cùng lớp, làm sao ở cùng một phòng! Cha đã cố ý bảo chú ba không cho hai đứa học cùng lớp, vậy mà con còn muốn chung phòng với nó! Cả cái trường này đều bị hai đứa quậy ầm ĩ rồi! Hai đứa ngang ngược từ năm nhất đến năm ba cũng đủ rồi đấy! Đến lúc chuẩn bị ôn thi đại học rồi, thi xong thì con có phá luôn cái cổng trường cha cũng chả quan tâm nữa! Chú Giải của con, Giải Liên Hoàn cũng nói rồi, nếu Giải Vũ Thần còn dám quậy tiếp sẽ tống nó ra nước ngoài luôn! Con cũng vậy đó! Cẩn thận cha cho con một vé đi cùng nó luôn!"
"........."
Ngô Tà câm lặng, phụ huynh hai nhà đúng là bạn tâm giao, đến cách uy hiếp con trẻ cũng giống y hệt nhau. Ngô Tà lao vụt ra khỏi văn phòng, cửa đóng lại rồi mà Ngô Tà còn nghe được tiếng Ngô Nhất Cùng oán trách thằng con mình càng ngày càng vô lễ.
"Ha ha ha!"
Ngô Tà đứng ngoài văn phòng, chuẩn bị quay trở lại lớp học thì phía sau vang lên một trận cười, Ngô Tà quay đầu lại, Vương Bàn Tử đang cầm quyển sách tiếng Anh, miệng thì cười toe toét trên nỗi đau của người khác.
"Bàn Tử, sao ông ở đây?"
"Không thấy à? Bàn gia bị phạt đứng! Ha! Thiên Chân này, sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm!"
"Ông nghe hết rồi còn nói!"
""Không phải chỉ là trọ ở trường thôi sao, có vấn đề gì đâu nhỉ? Trọ ở trường còn tự do hơn ở nhà! Buổi tối cậu muốn cùng Tiểu Hoa ra ngoài hẹn hò không về, chẳng lẽ có ai dám phạt hai người sao?"
"Thôi ông im đi! Hẹn hò đách gì! Ông có tin tôi xẻo mồm ông không!"
"Ha ha! Đừng thẹn quá hóa giận! Cả trường này ai cũng biết cậu với Tiểu Hoa tình cảm thắm thiết, cậu còn phủ nhận làm gì!"
"Ông......"
Ngô Tà bị chọc tức đến xanh mặt, hung hăng lườm nguýt Bàn Tử rồi chạy đi.