Ngày hôm sau, Trương Khởi Linh đúng hẹn đến bến cảng mà Cầu Đức Khảo đã chỉ định, bốn người Mỹ nhìn thấy Trương Khởi Linh, sau đó đưa hắn lên một chiếc ca nô. Đúng như Trương Khởi Linh dự đoán, loại người như Cầu Đức Khảo chắc chắn sẽ không trực tiếp đến đây đón hắn. Trương Khởi Linh đi lên ca nô, hai người ở phía sau muốn giữ hắn lại, tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng nghe theo.
"Ông chủ Trương, thứ lỗi cho sự thất lễ của chúng tôi, đây là quy củ." Trong đó một kẻ có vẻ là cầm đầu nhóm người Mỹ, dùng thứ tiếng phổ thông không tiêu chuẩn lắm nói với Trương Khởi Linh. Thấy Trương Khởi Linh không phối hợp, hắn nói thêm: "Anh đừng làm chúng tôi khó xử, ông chủ Cầu đối với bạn của anh như thế nào chúng tôi cũng không dám đảm bảo."
Quả thật hôm nay hắn đến vì Ngô Tà, không thể xé rách mặt với đám người kia. Vì vậy Trương Khởi Linh đứng thẳng người, sửa sang lại áo khoác của mình rồi lấy một túi văn kiện trong người ra, dang hai tay cho bọn họ kiểm tra.
Người nọ sờ soạng khắp người Trương Khởi Linh một lượt, sau đó định lấy tài liệu trong tay hắn xem xét. Trương Khởi Linh lạnh lùng vươn bàn tay còn lại bẻ cái tay sắp đụng tới tài liệu của tên kia kêu răng rắc. Thế rồi hắn nghiêng đầu nhìn sang người vừa nói chuyện.
Người kia đáp: "Sorry Trương tiên sinh, hắn không hiểu quy củ lắm." Nói xong dùng mắt ra hiệu với gã vừa bị vặn gãy tay rồi đi đến trước ca nô.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi cảng, một hồi lâu sau, đến tận khi cả thành phố dần mơ hồ khuất tầm mắt, xung quanh đại dương rộng lớn chỉ còn lại một chiếc du thuyền cỡ vừa lặng lẽ đậu ở đó.
Đi lên du thuyền, Cầu Đức Khảo từ trong quầy bar bước ra nghênh đón, "Trương tiên sinh, đã lâu không gặp."
Tiếng Trung của Cầu Đức Khảo đương nhiên là tốt hơn nhiều so với đám thủ hạ của gã. Trương Khởi Linh không thèm để tâm đến bàn tay đang giơ ra của Cầu Đức Khảo, hắn chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Ngô Tà ở đâu?"
Trên mặt Cầu Đức Khảo đầy nếp nhăn nhưng vẫn tươi cười như cũ. "Trương tiên sinh, chúng ta hãy ngồi xuống trò chuyện trước." Đáp lại gã là gương mặt vô cảm của Trương Khởi Linh, "Được rồi, cậu đã vội như vậy thì chúng ta bắt đầu đi. Thứ tôi muốn đâu?" Cầu Đức Khảo ngồi xuống nhấm nháp ly rượu mà gã rót.
Trương Khởi Linh khẽ giơ túi văn kiện trong tay mình lên. "Làm sao tôi biết được thứ này có phải là đồ tôi muốn hay không?" Cầu Đức Khảo hạ mắt xuống nhìn ly rượu trong tay. Trương Khởi Linh vẫn không trả lời gã, sắc mặt hắn đã trầm xuống, cả người cũng toát ra sát khí lạnh lẽo. . Truyện Võng Du
"Hahaha, ông chủ Trương đúng là không biết nói đùa." Cầu Đức Khảo mỉm cười, chắc là vì gã đã già rồi, cho dù cười nhẹ thôi cũng khiến cả cơ thể run lên từng đợt.
"Đi." Gã cười xong rồi nói với tên người Mỹ vừa đón Trương Khởi Linh.
Sau khi Ngô Tà bị Cầu Đức Khảo bắt cóc, cậu vẫn luôn nghĩ xem vì sao mình lại bị bắt, cậu đoán có thể là vì thân phận mình bị bại lộ. Nhưng hôm đó Cầu Đức Khảo gọi một cuộc điện thoại ở nơi khoang thuyền giam giữ cậu, Ngô Tà mới biết mình là mồi nhử Trương Khởi Linh. Bản thân cậu không muốn Trương Khởi Linh bị bức ép vì mình, vì thế cậu luôn phủ nhận quan hệ giữa hai người, thậm chí còn nói cho Cầu Đức Khảo biết Trương Khởi Linh sẽ không bao giờ đến đàm phán với gã vì cậu.
Ngô Tà vẫn luôn hi vọng Trương Khởi Linh đừng tới, cậu biết nếu Trương Khởi Linh tới đây thì sẽ ngàn lần nguy hiểm. Nhưng bây giờ có người đến đưa Ngô Tà ra ngoài, khoảnh khắc mà cậu nhìn thấy Trương Khởi Linh ở trong khoang thuyền kia, cậu mới nhận ra kỳ thật trong lòng mình vẫn hi vọng người ấy sẽ đến. Mặc dù rất ích kỷ, nhưng đấy mới chính là ý nghĩ chân thật nhất của Ngô Tà.
Trương Khởi Linh nhìn thấy cậu thì kêu lên một tiếng "Ngô Tà", Ngô Tà nghe ra được vui sướng xen lẫn lo lắng và dịu dàng trong tiếng kêu ấy. Cậu cũng cực kỳ mừng rỡ, lo lắng mà đáp lại "Tiểu Ca".
Sau đó hai người không nhiều lời nữa, Trương Khởi Linh trực tiếp ném tài liệu qua cho Cầu Đức Khảo, tài liệu chuẩn xác đáp xuống cái bàn trước mặt gã.
"Thả cậu ấy ra." Trương Khởi Linh nói.
Cầu Đức Khảo cầm túi tài liệu lên, lấy những thứ bên trong ra xem kỹ một lượt. Sau đó gã tấm tắc: "Cậu thật sự có bản lĩnh đấy, thu thập được những chứng cứ không thể khinh thường được." Nói xong liền lấy bật lửa ra đốt hết tất cả tài liệu rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó Cầu Đức Khảo ngẩng đầu lên nói, "Nhưng mà tôi còn phải mời cậu giúp tôi một việc đã." Gã sai người bên cạnh lấy ra một phần văn kiện, rồi lại để cho một người khác đưa đến Trương Khởi Linh. "Giấy tờ chuyển nhượng quyền khai phá khu vực biển này còn làm phiền cậu phải ký giúp tôi."
Trương Khởi Linh cầm lấy văn kiện kia, nhìn cũng không nhìn đã ném xuống đất, nói: "Đàm phán thất bại." Không đợi người xung quanh phản ứng lại, hắn đã quật ngã một tên vệ sĩ đứng gần mình nhất. Nhanh tay cướp đi khẩu súng bên hông rồi đập chết tên người Mỹ đang canh giữ Ngô Tà, sau đó hắn giải quyết nốt mấy kẻ định chạy đến chế trụ mình.
Thật ra lúc đầu Trương Khởi Linh đã biết rõ Cầu Đức Khảo sẽ không khinh địch đến mức thả hai người đi, ngay từ đầu hắn đã quan sát kĩ tình thế, tính cả bốn người đưa hắn lên thuyền thì chỉ có bảy tên vệ sĩ. Khi Ngô Tà đi ra, hắn đã dự định nhanh chóng ra tay, phần văn kiện của Cầu Đức Khảo khiến cho mấy người trên thuyền chậm phản ứng vài giây, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì vài giây đã có thể quyết định được sống chết của một người, thậm chí là thắng bại của cả một cuộc chiến.
Vào lúc Trương Khởi Linh giết chết tên vệ sĩ bên cạnh Ngô Tà, cậu lập tức thoát khỏi đó mà chạy đến hướng của hắn. Nhưng đúng lúc Ngô Tà sắp vọt tới bên cạnh hắn, tên vệ sĩ tưởng đâu đã bị Trương Khởi Linh giết chết đột nhiên gom chút hơi tàn bắn một phát đạn cuối cùng về phía Ngô Tà. Hai tay Ngô Tà vẫn còn bị trói chặt nên không thể linh hoạt tránh né, cuối cùng Trương Khởi Linh chạy đến bên Ngô Tà rồi đẩy cậu ra, viên đạn cứ như vậy xuyên thẳng vào ngực trái của Trương Khởi Linh.
Tình huống xảy ra quá đỗi đột ngột, lúc Ngô Tà phản ứng lại thì bên ngực trái của hắn đã chảy máu đầm đìa. Trương Khởi Linh trúng đạn, người hắn nửa quỳ trên boong tàu.
"Tiểu Ca! Tiểu Ca! Anh có sao không?" Ngô Tà không có cách nào để đỡ Trương Khởi Linh, chỉ có thể quỳ gối trên boong tàu lo lắng hỏi hắn.
Trương Khởi Linh vội vàng cởi trói cho Ngô Tà, đáp: "Tôi không sao, cậu thế nào? Bị thương không?"
Ngô Tà chỉ liên tục lắc đầu, nói: "Tiểu Ca, tôi không bị gì cả." Sau khi cởi hết dây thừng thì lập tức đỡ lấy Trương Khởi Linh. "Tiểu Ca, anh chảy máu nhiều quá." Trương Khởi Linh đành vỗ vỗ tay Ngô Tà trấn an, đứng lên chỉ súng vào Cầu Đức Khảo.
Vệ sĩ bên cạnh Cầu Đức Khảo chỉ còn lại một kẻ đã bị thương đang quỳ rạp phía sau gã, Cầu Đức Khảo cũng không màng tới mà thản nhiên nói: "Cậu cho là hai người sẽ chạy thoát được sao? Tàu ngầm được phái tới đều là của tôi cả, hơn nữa nếu cậu giết tôi, tôi sẽ cho nổ trái bom được gài trong quần áo của Ngô Tà." Dứt lời, Cầu Đức Khảo cầm trong tay một cái điều khiển từ xa chậm rãi đi tới chỗ Trương Khởi Linh.