Trong phòng đen kịt, ngoài ban công có tiếng chuông gió bị gió nhẹ thổi vang, cũng có ánh trăng chiếu rọi một mảnh mông lung sáng tỏ.
Quần áo rơi rớt đầy đất, sô pha đã sớm lệch khỏi vị trí vốn có.
Nguyễn Đào bị cầm tù không còn chỗ trốn, cậu mẫn cảm đến mức chỉ chạm vào một cái đã liên tục run lên, cắm vào đã chảy nước, giữa tiếng rên rỉ đứt quãng lại lần nữa kẹp lấy căn dương v*t giống như đang hành hung trong cơ thể, triều xuy phun nước đến rối tinh rối mù.
Nguyễn Đào không ngừng chui vào trong lồng ngực Hàn Mạc, nói năng lộn xộn cầu xin: "Tiên sinh... A! Tiên sinh... Chậm..."
Hàn Mạc cúi người ngậm lấy một đoàn thịt vú mềm mại chịu đủ chà đạp vào trong miệng, hàm răng cắn chặt đầu v* lôi kéo mút vào, khiến cho Nguyễn Đào đáng thương co rụt lại, cậu đẩy đẩy bả vai của nam nhân nhưng lại không dám dùng sức, cũng không dám gãi, tiếng thở dốc êm tai giống như đã nghiện còn ngại.
Hàn Mạc đã giải thèm tạm thời, đâm vào chỗ sâu nhất hưởng thụ thịt mềm từng đợt siết chặt, hắn vùi đầu liếm cắn một đường từ thịt vú đến xương quai xanh, lại hôn đến cái miệng không biết khi nào đã học được nói lời âu yếm mê người, hôn môi không hung ác như lúc nãy, ôn nhu làm cho Nguyễn Đào nổi lên lá gan, cậu một mặt ngoan ngoãn mà rên, một mặt nhẹ nhàng đan ngón tay vào trong mái tóc Hàn Mạc.
"Còn yếu ớt nũng nịu hơn cả lúc trước, thao một lát đã không chịu nổi, em nói xem có đúng không?"
Chỉ một lúc đã bị thao bắn đến hai lần, còn triều xuy không biết bao nhiêu lần.
Còn không phải là tại ngài quá dã man sao.
"Muốn... Muốn ngài..."
Nguyễn Đào chu môi muốn hôn, chất cồn còn quấy phá trong cơ thể, cậu chỉ cảm thấy cái não muốn phồng lên, vô cùng kích thích sao còn rảnh để quan tâm lời nói của mình có bất kính hay không.
Hàn Mạc cười nhẹ, lần nữa đưa đẩy eo mông, đồng thời duỗi tay xuống sờ soạng một phen, ướt át trơn trượt, hắn bôi lên cặp vú đã bị mình xoa nắn đến nóng rực, chê cười nói: "Tiểu Hồng Hồ." (*)
(*): Tui tạm thời vẫn chưa nghĩ ra chỗ này ông Mạc ổng có ý gì nên cứ để nguyên như vậy. Mấy cô đọc xong ngữ cảnh rồi góp ý giúp tui nhé
"A! A ưm... Chậm một chút... Tiên sinh!" Ghế dựa trên sô pha đều rớt xuống đất, đầu Nguyễn Đào dựa vào trong góc, cẳng chân đáp trên bả vai nam nhân bị thao đến run rẩy, cậu bất lực ôm bụng nhỏ, nơi đó bị bắn đầy tinh dịch nhão nhão dính dính cũng tê rần, giống như là đã bị thao xuyên, ngoài sướng ra thì không còn cảm giác gì khác, lỗ nhỏ mềm mại nhiều nước bọc lấy dương v*t, bộ dạng mê mẩn giống như chỉ muốn bị thao to bụng.
Quá sâu, cậu chịu không nổi mà khóc kêu: "Muốn... sắp hỏng rồi... A!..."
Hàn Mạc từ trên cao nhìn xuống, bóp lấy cặp đùi trắng nõn, hung hăng đâm sâu vào bên trong phá vỡ tầng tầng thịt non, hắn quỳ một gối trên sô pha, một cái chân khác chống trên mặt đất, lực đạo gọn gàng dứt khoát làm cho sô pha bị đâm đến nhúc nhích. Hắn nghe vậy quay đầu hung hăng cắn một ngụm lên thịt mềm chỗ bắp đùi đang run rẩy, để lại một loạt dấu răng đỏ tươi, chắc chắn ngày mai sẽ bị sưng lên, hắn sung sướng nói: "Lại sắp hỏng rồi sao?"
"Sắp, sắp hỏng rồi...Ưm! Muốn... tan thành từng mảnh..."
"Tan thành từng mảnh sao? Vậy em với cái sô pha này thì ai tan thành từng mảnh trước đây?"
"Em trước...A! Quá to... Huhu... Em trước mà..." Nguyễn Đào bị cắn, bắp đùi như có dòng điện đang chạy loạn, mũi chân tê dại cuộn tròn, cậu phát giác mình rõ ràng không phải là người có khuynh hướng chịu ngược, thế nhưng tràn đầy cõi lòng đều là chờ mong, một đôi mắt tràn đầy hơi nước cầu xin: "Lại, lại cắn cắn em nữa đi, tiên sinh... Thật sướng! A! Chậm một chút... A..."
Hàn Mạc bị cậu dâm đến máu nóng dâng lên, dương v*t lại phồng lên một vòng, chôn sâu vào trong lối đi trơn trượt, không ngừng cọ xát nghiền ép điểm dâm bên trong, khiến cho đôi cẳng chân kia đá loạn lung tung. Hàn Mạc nhẹ nhàng giữ chặt cậu, há miệng liên tục cắn xuống một loạt dấu răng không sâu.
Nguyễn Đào bị cắn đến cao trào, eo nhỏ căng chặt dựng thẳng về phía trước, Hàn Mạc bị cậu cắn chặt đến sung sướng, ác độc nắm chặt hai cục bột đang dâm đãng run rẩy trước ngực cậu, thao vào chỗ sâu nhất, hận không thể khiến cho hai viên trứng no đủ cũng thao vào trong cái lỗ nhỏ này, trong lúc nhất thời phòng khách đều là tiếng vang dâm mĩ, che đậy tiếng chuông gió cùng với tiếng khóc kêu êm tai muốn hỏng mất.
Nguyễn Đào choáng váng, côn th*t bắn không ra mềm oặt chảy ra một ít nước sốt trong suốt, lúc triều xuy linh hồn của cậu cũng muốn bay mất, phía dưới lòng bàn tay là cái bụng đã bị luân phiên đâm đến phồng lên, làm cậu có một loại ảo giác khủng bố sẽ bị căn dương v*t này thao cho đến chết mà không thể tránh thoát, cậu khóc lóc duỗi tay đòi ôm, khóe môi ướt át dính nước miếng thổ lộ lời khẩn cầu đến chính cậu cũng không biết.
Hàn Mạc đặt hai cái đùi vô lực của cậu quấn quanh eo mình, lúc này mới cúi xuống ôm lấy cậu: "Có phải bị thao hư mất rồi không?"
Nguyễn Đào còn đang đắm chìm trong khoái cảm quá độ dư vị chưa tan, lỗ tai còn chưa tìm về thính giác, dựa vào bản năng chui vào trong lòng ngực hắn, rõ ràng là vô cùng hưởng thụ lại còn bày ra bộ dạng nhỏ vô cùng tủi thân.
Hàn Mạc bị sự đáng yêu của cậu làm cho bật cười, không cho cậu chui nữa, hơi rời ra một chút thưởng thức khuôn mặt ửng hồng lại ướt át của cậu, càng nhìn càng cảm thấy thích, lại nghe được tiếng nức nở hỗn loạn, thế là kiên nhẫn hôn lên lỗ tai cậu dỗ dành: "Nói thầm gì thế hả?"
Nguyễn Đào bám vào bả vai hắn, hô hấp nóng rực thổi qua bên tai: "Đừng đi... Đừng đi..."
Hàn Mạc bật cười, không trả lời cậu, trực tiếp ôm lấy eo cậu, một tay khác đỡ cái mông nhỏ bế lên, sau đó xoay người ngồi xuống sô pha, để cho cậu khóa ngồi trong lòng ngực mình.
"Như vậy đã được chưa?" Hàn Mạc bị lỗ nhỏ bỗng nhiên chặt lại mút đau hắn hít một hơi, giơ tay không khách khí đánh một cái lên cánh mông thịt kia một cái, thấy không đủ, lại đánh xuống vài cái nữa mới đã thèm. Hắn tiếp tục phát lực, từ dưới hướng lên trên tiến hành lần thứ hai đoạt lấy.
Nguyễn Đào sắp bị thao đến mất khống chế.
Khoái cảm giống như là không có điểm cuối, mỗi một lần Nguyễn Đào cho rằng sẽ không còn có gì sướng hơn nữa thì cây dương v*t đang thọc trong cơ thể kia sẽ mang đến cho cậu thể nghiệm cực hạn làm cho cậu điên đảo, cậu giang rộng hai chân, côn th*t cứng không dứng dậy nổi vội vàng muốn tìm kiếm cơn sảng khoái đã từng được hưởng thụ - - muốn bị thao đến tè ra quần.
"Tiên sinh... Em... A a! Không..." Nguyễn Đào nước mắt lưng tròng ôm bụng, cậu cũng không biết tại sao mình lại có thể thừa nhận được chiều sâu như thế này, quả thật là đã bị thao hư, cửa huyệt và mã mắt không ngừng phun nước mỗi một lần dương v*t lớn ngang ngược thọc vào rút ra đều sẽ làm cho nước dâm bắn tung tóe khắp nơi, chỗ giao hợp ướt đẫm dính nhớp.
Hàn Mạc sắp bị hai luồng thịt vú đang không ngừng lay động kia làm cho hoa mắt, hắn khàn giọng ra lệnh: "Tự sờ ngực mình."
Nguyễn Đào không dám từ chối, bị thao thành như vậy rồi thì làm gì còn biết xấu hổ và phản kháng nữa, cậu dùng một tay ôm chặt một bên vú, đầu v* rất ngứa, bị cậu vừa niết vừa xoa cầu xin: "Tiên sinh.. Ưm! Ngứa quá... Tiên sinh..."
Kêu thật là dễ nghe, mỗi lần kêu 'Tiên sinh' đều dễ nghe như vậy.
Hàn Mạc bị trêu chọc tình dục phun trào, hắn nhìn đứa nhóc đã sa vào trong tình dục, ánh mắt lướt xuống phía dưới bụng nhỏ không còn đôi tay che lấp bị đâm đến liên tục phồng lên rồi xẹp xuống, quả thực mỗi một chỗ đều có thể dụ dỗ hắn tùy ý ngược đãi.
Hàn Mạc ngồi dậy, vươn đầu lưỡi liếm lên đầu v* đã bị niết đến cứng lên, nhất thời đổi lấy một tiếng ngâm nga: "A!!... Chịu không nổi..."
Hàn Mạc càng không bỏ qua cho cậu, hắn mút vào đầu v*, dùng đầu lưỡi cựa quậy đùa bỡn, lại dùng sức hận không thể cắn đứt viên đầu v* nhỏ này.
Nguyễn Đào bị kích thích triều phun lần thứ hai, rên rỉ nắm vú, một bên bị thao một bên cao trào, sướng đến đáng thương vô cùng, cả người tràn đầy mùi vị quyến rũ, siết mông tiết xong rồi mới giống như một bãi nước mà ùa vào trong ngực Hàn Mạc, nằm trong ngực hắn bắt đầu khụt khịt khóc.
"Tiên sinh... Muốn tiểu..." Uống ba chai bia, cái bụng cậu giờ đã căng đến đau. Nguyễn Đào giống như con mèo nhỏ mà gãi gãi đầu vai Hàn Mạc, cầu xin hắn đến phòng tắm, cầu hắn nghỉ một chút: "Tiên sinh... Không nín được... Huhu..."
Hàn Mạc cũng không kiên trì được, hắn thọc vào sâu bên trong con suối nóng hầm hập, bị hầu hạ đến sảng khoái mất hồn tuy vậy nhưng vẫn không làm cho hắn từ bỏ việc bắt nạt cậu. Hắn tạm thời nghỉ một lát, ôm người từng chút từng chút xoa xoa lưng cậu an ủi, động tác ôn nhu ngọt ngào, lời nói ra lại vô cùng đáng giận: "Bé cưng."
Nguyễn Đào nghe xong vui vẻ đến hừ hừ, liên tục 'vâng vâng' đáp lại hắn.
"Kim thoa* để chỗ nào?"
(*): Này là cái để đút vào quy đầu á mấy cô =))) Tạm thời vẫn chưa tìm được từ nào khác để cho nó sát nghĩa hơn.
Nguyễn Đào nghe xong sợ đến liên tục dùng mặt cọ cọ ngực hắn, chu môi hôn lên cơ ngực Hàn Mạc, không chịu đáp.
Hàn Mạc cười nhẹ: "Ngốc, em không nói tôi cũng biết."
Nguyễn Đào bị dọa sợ, thậm chí vận dụng cái đầu đã bị thao đến quay cuồng giống như say xe mà tự hỏi, bây giờ nên quản nước tiểu của mình cho tốt, hay là bị cắm kim thoa nghẹn đến kêu trời khóc đất tốt hơn?
Cậu do dự vài giây, cuối cùng nhớ đến bài học đã dạy làm như thế nào lấy lòng để được tha thứ, thế là Nguyễn Đào ngồi dậy, ra sức cọ cọ lên trên, nhìn nam nhân mà cậu tự nguyện thần phục trước mặt, kêu: "Tiên sinh?"
Hàn Mạc 'Ừ' một tiếng: "Cầu tôi như thế nào đây?"
Bia rượu làm cho người ta tăng thêm can đảm, tình dục cũng có công hiệu như vậy, Nguyễn Đào vươn tay ôm chặt khuôn mặt Hàn Mạc, trước đây đã từng chủ động hôn lên cằm và khóe môi, bây giờ cậu muốn hôn lên môi.
Trái tim Hàn Mạc ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn mở miệng để lộ đầu lưỡi, động tác ôn nhu dung túng này làm cho Nguyễn Đào càng thêm to gan, dùng cánh môi ngậm lấy đầu lưỡi, lại hơi hơi quay đầu tránh đi cái mũi, bắt đầu nụ hôn triền miên ướt át say mê.
Trong lòng Nguyễn Đào chua xót, vui vẻ đến liên tục chảy nước mắt, cậu bị đoạt đi quyền chủ động, đầu quả tim cũng bị hôn đến mềm, bàn tay từ gương mặt của kim chủ chậm rãi sờ đến bả vai, ôm vào rồi liền không chịu buông ra, cảm thấy mỹ mãn mà hừ ra giọng mũi.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng chuông gió nhẹ nhàng dễ nghe.
Hàn Mạc chậm rãi kết thúc nụ hôn này, hắn mổ một ngụm lên khóe môi ướt át của cậu, trong mắt đong đầy ý cười, so với ánh trăng thì càng ôn nhu động lòng người hơn.
Nguyễn Đào phát giác mình nên sửa tên thành Thanh Đào thì hơn, cậu nhớ tới ghen tuông và lo lắng mấy ngày nay, nhớ tới buổi chiều ngồi yên trên ghế bập bênh nghẹn khuất, không biết tên nhóc nào được kim chủ cưng chiều dẫn đi ăn bạch tuộc viên.
Nguyễn Đào không ngăn được nước mắt, cậu khụt khịt nói: "Tiên sinh... Bắn cho em đi... Đều cho em, tất cả đều cho em..."
Hàn Mạc không nghe ra ý ngoài lời của cậu, chỉ cho là cậu lại bị thao đến mất khống chế xin tha, hắn vỗ vỗ mông cậu: "Ôm chặt."
Nói xong lập tức bế người đến phòng tắm, vừa đi vừa thao, còn không quên chê cười lần nữa: "Tiểu Hồng Hồ." (*)
Nước dâm từ chỗ giao hợp nhỏ xuống kéo dài một đường, lúc đi ngang qua phòng bếp, Hàn Mạc bị cậu liên tục cao trào làm cho sắp bắn, thế là đứng yên vào giây nghỉ một chút, khiến cho sàn nhà dưới chân tích đầy nướt sốt trong suốt.
Hàn Mạc cắn lỗ tai cậu: "Hử? Có phải đã trộm tiểu rồi không?"
Nguyễn Đào chôn chỗ cổ hắn run lên, cũng cắn hắn, trừ bỏ nước miếng thì không lưu lại gì cả: "Nước tiểu... Huhu... Cầu xin ngài..."
Đến trong phòng tắm, có kinh nghiệm, Nguyễn Đào vừa được thả xuống đã tự giác duỗi tay mở vòi hoa sen, lúc nước ấm xối xuống, cậu cũng đã ghé lên mặt kính pha lê phun nước tiểu, phun đến linh hồn nhỏ bé cũng sắp bay mất.
Hàn Mạc nhìn da thịt mềm mại trắng nõn của cậu bị xoa bóp đến vệt đỏ khắp nơi đặt biệt là trên cánh mông còn có vài vết bàn tay đan xen, thật là, trời sinh nên bị thao.
Hắn hung hăng đâm vào, ôm chặt vòng eo mảnh mai dốc hết sức lực thao vào thật sâu, còn ngại không đủ, cúi đầu cắn chặt đầu vai đang run rẩy trong ngực mới miễn cưỡng phát tiết tâm trạng ngứa ngáy thấy được mà không ăn được mấy ngày nay.
"Bắn cho em." Hàn Mạc gắt gao đè trên lưng Nguyễn Đào, dùng tay siết chặt cổ tay cậu đặt trên đỉnh đầu: "Muốn tôi bắn cho em hay không?"
Nguyễn Đào nhắm hai mắt khóc lớn, cậu giống như thật sự đã hỏng rồi, vẫn chưa tiểu xong, bị thao nên vẫn luôn chảy ra, cậu hỏng mất thất thanh khóc kêu: "Muốn!... Cầu ngài... Cho em..."
Hàn Mạc liếm môi dưới, trước kia lúc làm tình hắn không thích nói nhiều, nhưng quả đào này thật sự quá ngoan ngoãn, cho dù là chỗ nào cũng làm cho hắn thích đến mức không cách nào miêu tả, hắn cúi đầu hôn lên tóc cậu, lại hỏi: "Cầu tôi cái gì?"
Nguyễn Đào đã không còn rảnh lo chuyện khác, quy định, bổn phận, phép tắc đều theo nước tiểu mà bắn ra, cậu lại lần nữa rên rỉ thổ lộ trong cơn cao trào: "Cầu xin ngài... A! A ưm... Chỉ, chỉ cho em... Chỉ bắn cho em... Đừng bắn cho người khác mà..."
Hàn Mạc buông đôi tay cậu ra, chuyển thành bóp chặt khuôn mặt nóng rực của cậu, hôn môi không hề ôn nhu, giống như động tác hung thần ác sát phía nửa người dưới, dùng lực đâm tới, cho đến khi từng luồng tinh dịch trộn lẫn nước dâm căng đầy lỗ nhỏ mềm mại, lần tiểu biệt thắng tân hôn kịch liệt này cuối cùng mới tạm dừng.
- --
Editor: Edit truyện ngược cũng tức mà soft quá cũng tức á =)))