Người yêu thẳng nam học cách quan tâm mình, Vỹ Chu Đào không thể làm anh thất vọng, gương mặt xinh xắn của cô tỏ vẻ sửng sốt, "Sao quà to quá vậy?"
Tần Quốc Trường cười cười: "Mau xem đi."
Vỹ Chu Đào nghe lời đặt mông ngồi xuống bên cạnh hộp quà cỡ lớn và bó hồng thơm ngát, tay nhỏ nhanh nhẹn tháo ruy băng khui quà.
Mở nắp ra, Vỹ Chu Đào nhìn thấy đầu tiên là sự ngăn nắp từng món đồ bọc trong hộp.
Cô tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên thêm một lần nữa, "Cái gì vậy?"
"Em xem đi!" Tần Quốc Trường dường như bị cảm giác chinh phục này làm cho mờ mắt, gấp gáp trông chờ Vỹ Chu Đào có nhận xét đặc biệt về quà của anh.
Tần Quốc Trường ngồi xuống sau lưng cô, "Lấy từng món ra! Đều là anh đi chọn đấy."
"Sao anh chọn được đống này? Anh không đi làm hả?"
"..."
"Anh dám nói dối em!" Vỹ Chu Đào chúm chím môi cười, quay sang ôm ngực Tần Quốc Trường ngửa cổ chu môi hôn cằm hôn cổ anh, thân mật cọ nhiệt: "Dễ thương quá đi à!"
Tần Quốc Trường hài lòng cười thoả mãn, "Anh nhớ hết đấy nhé, tròn một năm yêu nhau đấy."
"Oa, giỏi quá đi à." Vỹ Chu Đào miệng không ngừng khen ngợi, hai tay bịt tai Tần Quốc Trường nhướng người hôn khắp gương mặt anh, "Yêu anh quá đi."
"Thế không được đuổi anh ngủ sofa nữa đâu đấy." Tần Quốc Trường làm giá: "Em mà đuổi anh thì sau này đừng ngủ cùng anh nữa."
Chưa cho cô có ý kiến, anh tiếp tục nhấn mạnh: "Gọi anh là ông xã!"
"Ông xã!" Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn gọi một tiếng, cố ý thêm chút điệu đà mềm ngọt.
Tần Quốc Trường siêu lòng, "Mau xem quà đi!"
"Bày ở đây bừa bộn lắm." Miệng thì nói vậy, Vỹ Chu Đào tay thò vào lấy ra chiếc hộp nhỏ gấp mười mấy lần thùng quà.
Cụ thể là một chiếc quạt pin.
Tần Quốc Trường nói: "Em than ngồi ở phòng học nóng, thả viên đá vào khay thổi gió mát lạnh đấy!"
Khác với suy nghĩ của Tần Quốc Trường, Vỹ Chu Đào chỉ cười cười sau đó đặt sang một bên, tiếp tục lấy món đồ khác ra.
Chút đỉnh vặt vãnh này làm anh nao núng khó chịu, rõ ràng là quan tâm cô như thế, song không chút phản ứng nào.
Những món hàng tiếp theo chủ yếu là mĩ phẫm dưỡng da đắc tiền thuộc dạng thư giãn yêu thích của Vỹ Chu Đào, cô đương nhiên đã từng dùng qua nhưng không có cơ hội mua thêm lần nữa, đi xin tiền Tần Quốc Trường chẳng khác gì moi ví của anh.
Từng món đồ lặt vặt đáng yêu tặng cho Vỹ Chu Đào, tựa hồ cô không liếc mắt nhìn một cái, biểu cảm trưng ra nhạt như nước ốc.
Nhưng đến khi cầm chiếc hộp nhung đen nặng trĩu, Vỹ Chu Đào chau chau mày, khó nhăn nhất ra bên ngoài, thầm nghĩ giống như tập tạ, "Cái gì mà nặng quá vậy?"
Tần Quốc Trường dựa lưng, mắt đăm đăm nhìn mảng da gợi cảm của Vỹ Chu Đào, trong mắt toàn lửa, không quá chú ý đến.
Cô cạy nắp, nhìn thấy thứ bên trong là một mảnh màu vàng chói mắt.
"Wow!" Vỹ Chu Đào buộc miệng trợn to mắt kinh ngạc, ngay lập tức định thần ngước mặt lên nhìn xung quanh muốn giấu nhẹm bí mật không cho ai biết, "Vàng thật hả?" Cô thì thầm, đầy ngạc nhiên.
Tần Quốc Trường dựa lưng ở ngay phía sau Vỹ Chu Đào, đăm đăm nhìn mảnh lưng gợi cảm của cô: "Rõ ràng anh chọn lựa quà cho em cực khổ hơn, nhưng em chỉ thích thỏi vàng?"
"Cái nào em cũng thích mà!" Vỹ Chu Đào vuốt ve hộp nhung đen, môi khẽ bĩu ra: "Trước sau gì em cũng dùng, từ từ bất ngờ cũng có sao đâu."
"Hừ, tùy em!" Tần Quốc Trường ôm tay ngay ngực, gương mặt đẹp trai hờn hờn nhìn sang hướng khác.
"Sao anh hay dỗi quá đi à!" Không chỉ có Tần Quốc Trường, Vỹ Chu Đào cũng thấy tính khí của đối phương thay đổi rất nhiều.
Túi xách, cốc nước, mĩ phẩm.. đều in hết cả ra bên ngoài hộp nhãn hiệu, cô chẳng cần mở ra cũng nhìn thấy kết cấu của nó. Bất quá khi nào cần thì hẳn mở ra, không được sao.
Chỉ như thế thôi cũng bị xem thành không trân trọng quà của anh.
"Ở đây bày ra bừa bộn mà, có phải em không thích đâu!" Vỹ Chu Đào lắc lắc người anh, mất kiên nhẫn với điệu bộ cả ngày hờn hờn giận dỗi của anh: "Ngày mai cả thùng này em đều mang đi học khoe với bạn, được chưa?"
Nói xong câu này, Tần Quốc Trường còn giận dữ dội hơn, dùng ánh mắt toàn lửa lườm cô cháy mắt: "Của anh mua cho em, em mang cho bạn xem làm gì?"
"Chứ anh muốn thế nào? Đừng có giận dỗi nữa! Mặt xấu chết được!" Vỹ Chu Đào ngồi co chân lên ghế, đặt hộp chứa vàng trở lại thùng quà lớn, hai tay quấn vào cánh tay cương mãnh của anh, "Xem mặt anh kìa, toàn là nếp nhăn!"
"Đừng có xằng bậy!" Tần Quốc Trường vuốt vuốt mặt: "Không có!" Đồng thời thả lỏng cơ mặt.
"Giống 20 tuổi rồi này!" Vỹ Chu Đào nhoẽn môi cười khúc khích, ngón tay nhỏ nhắn chọc lên má anh, trêu chọc: "Anh trai nhìn trẻ trung quá ha?"
Tần Quốc Trường dịch người hướng sang chỗ khác.
Vỹ Chu Đào lần nữa mò tay vào thùng quà, tựa hồ chơi random, lúc này không có trông chờ gì thêm.
Nhưng bất ngờ là, điều cô từng nằm mơ đột nhiên xuất hiện.
Cô giật mình ngó đầu vào thùng, ngoại trừ những chiếc hộp chứa condom vây xung quanh ra thì ở giữa còn có một chiếc hộp nhung thứ hai nhỏ nhắn bắt mắt hơn chiếc hộp đựng thỏi vàng bên cạnh.
Vỹ Chu Đào mím chặt môi, chẳng rõ bản thân trông chờ cái gì, nhanh chóng lấy nó khui ra.
Kết quả đúng như giấc mơ của cô vài ngày trước, mặc dù nó mơ hồ. Khi nhớ lại khoảnh khắc này, đầu óc cô trông hệt như nhặt từng mảnh ánh sáng chói loá nhất cuộc đời gom góp lại.
Chiếc nhẫn nhỏ nhắn thiết kế bắt mắt đính trên cùng hạt kim cương màu hồng nhạt - loại kim cương đắt giá nhất trên thị trường mà Kim Nhu từng nhắc đến.
Có lẽ Vỹ Chu Đào phù hợp với màu hồng nhạt, Tần Quốc Trường không ngoại trừ món trang sức dùng để khẳng định chủ quyền của anh.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy anh vẫn cứ không nhìn sang đây, cô đành tự mình đeo nhẫn vào tay.
Không biết vô tình hay cố ý, chiếc nhẫn vừa vặn nằm ở ngón áp út.
Gương mặt của cô bội phần sáng rỡ: "Đẹp quá." Cô đưa bàn tay của mình ra trước mặt anh.
Tần Quốc Trường quay mặt sang, môi Vỹ Chu Đào vừa vặn ịn vào tai anh, "chốc" một tiếng kêu vang: "Cảm ơn ông xã!"
Khoé môi Tần Quốc Trường giật giật cười cười, đưa tay lên gãi gãi vành tai ra ý chê bai: "Không thèm."
"Còn tay thì sao?" Vỹ Chu Đào nhướng vai, lắc lắc tay ra trước mặt anh, sau đó tiếp tục chỉ vào cổ, lỗ tai, cả chân cũng ngoe ngoe lên cao cho anh xem: "Vòng cổ, lắc tay, hoa tai, chân cũng muốn lấp lánh nữa!"
"Tìm mấy tháng nay mới có được một viên đá, em chờ hết đời cũng chẳng đủ!" Tần Quốc Trường liêm minh chính trực, "Trừ khi em bán anh cho bà chủ kim cương, bảo bà ta thầu đá quý trên thế giới về đây."
"Đá này hiếm lắm hả?" Vỹ Chu Đào đôi mắt phát sáng hơn cả viên đá ở trên ngón tay.
"Cũng không hẳn." Tần Quốc Trường gãi gãi đầu, "Chỉ là khó mua thôi."
"Anh không đủ tiền hả?" Cô gái nhỏ ngây thơ hỏi, nghiên đầu ra phía trước mặt anh lộ vẻ quan tâm: "Vậy anh đừng có mua nữa, em không cần lắm đâu."
"..."
"Trước tới nay em cũng đâu có đeo thứ gì, bây giờ có hay không cũng được."
"Biết vậy thì tốt." Tần Quốc Trường lơ đễnh đáp một câu, dường như rít lên chút tội lỗi.
"Hề hề." Vỹ Chu Đào cười ngốc, chống gối câu cổ Tần Quốc Trường đu lấy anh như con khỉ đu cành cây, môi nhỏ ịn trên má anh, nũng nịu: "Anh không nói gì với em hết hả?"
"Nói cái gì?" Tần Quốc Trường liếc nhìn cô, lề mề nói: "Đừng có đuổi anh! Anh có tự trọng!"
"Chỉ vậy thôi hả?" Gương mặt dễ thương biểu cảm vô cùng thất vọng.
"Anh vĩnh hằng với Chu Đào." Tần Quốc Trường chậm rì rì bổ sung thêm: "Tối nay có thể.. làm gì cho ấm không?"
"..." Vỹ Chu Đào bĩu môi cục hứng: "Cái đồ nhát gan nhà anh, có làm tới cuối đâu mà cứ đòi hỏi."
"Vậy thì em kết hôn với anh đi đã!"
"Khi nào?"
"Cái gì?" Tần Quốc Trường nhìn cô khó hiểu.
"Khi nào kết hôn?"
"..." Khoé môi Tần Quốc Trường giật nhẹ, khẽ nhấc lên cao cong cong ngậm tiếng cười, tận lực đè nén âm thanh: "Bây giờ được không?"
"Cũng được." Vỹ Chu Đào gật gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Nhưng mà phải hỏi gia đình anh đã!"
"Em không suy nghĩ?"
"Suy nghĩ cái gì?"
Tần Quốc Trường có cảm giác Vỹ Chu Đào hết sức qua loa, trong khi anh đang hết sức nghiêm túc: "Em phải suy nghĩ thật kĩ! Nhà họ Tần lấy em về làm dâu, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể lùi lại đâu đấy?"
"Xảy ra chuyện gì mà em phải lùi lại?" Vỹ Chu Đào cũng trở nên nghiêm túc, chỉ thẳng mặt anh: "Anh làm việc gì xấu để em phải lùi lại?"
"Ý của anh.." Tần Quốc Trường xoay người đối diện với Vỹ Chu Đào, gương mặt tuấn mã thẹn thẹn ý cười, vành tai đang dần đỏ lên, "Em phải học rất nhiều chuyện khác, học từ bà nội! Sau đó thực hành. Mặc dù ít khi đối diện truyền thông nhưng mỗi lần xuất hiện sẽ rất khó khăn, giống như thử thách cuộc đời em vậy."
"Em phải tự làm mọi thứ?"
"Cũng không hẳn!" Thấy có chút ánh sáng le lói, Tần Quốc Trường qua ánh mắt hình như đang ngại ngùng: "Học từ từ cũng được, giống như em ở nhà họ Tần nhiều năm em đã quen làm mọi việc. Về nhà họ Tần một lần nữa thì em học với cường độ nhanh hơn một chút."
"Vậy thì được!" Vỹ Chu Đào ôm cổ Tần Quốc Trường ôm anh từ phía sau, hệt như trẻ nhỏ bám lấy ông bố, "Anh làm được thì em cũng làm được."
"Vậy.. vậy em phải làm cái gì đó.. cho chắc chắn chút đi." Tần Quốc Trường ngoái đầu, chóp mũi cao thẳng không cách gương mặt Vỹ Chu Đào bao nhiêu, tựa hồ có thể ngửi được mùi kẹo sữa non thoang thoảng, anh nói: "Ngày mai thì không kết hôn được, nhưng vài ba tháng nữa bận rộn chuẩn bị một chút vẫn có thể tổ chức hôn lễ."
"Hôn lễ hả? Rườm rà lắm á!" Vỹ Chu Đào than vãn: "Không có cách nào kí tên một cái liền thành vợ chồng hả?"
"Không được!" Dù có cách cũng không đồng ý, Tần Quốc Trường lôi cô ra phía trước, nghiêm túc nói: "Nếu không tổ chức hôn lễ thì có ai biết anh và em đã kết hôn?"
"Cần người ta biết để làm gì? Em với anh kết hôn là được rồi!"
"..."
Trầm mặc một lúc.
Nhận thấy Tần Quốc Trường cứ nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt bất lực, cô nhướng mày: "Em nói gì sai hả?"
Vô số lần Tần Quốc Trường bị lôi kéo đến vấn đề kết hôn, hiếm có lần cô nhóc nghiêm túc như lần này, sau đó đến bước cuối lại tiếp tục đánh cho anh một cú.. toàn thân tê liệt.
Suy nghĩ của cô hết sức non nớt, ngây thơ đến độ chỉ là thực tại muốn có, chưa nghĩ đến phía đằng xa sẽ xảy ra chuyện gì.
"Để sau đi." Tần Quốc Trường thở dài thường thượt, ấn đầu Vỹ Chu Đào đẩy cô ra một bên: "Anh cũng không vội."