Bội thành vào tháng tư, toàn thành phố mưa lạnh triền miên. An Chi xin vào vị trí làm việc ngoài giờ trong trường học dành cho tân sinh viên, cuối tuần đến thư viện của trường giúp các lão sư sắp xếp lại sách cho mượn, An Chi chủ động hoàn thành việc trức lớp cuối tuần.
Sáng cuối tuần ở thư viện, 9:30 mở cửa, ngày mưa dầm thích hợp nằm nướng, hơn một tiếng đồng hồ chỉ có vài người tới. An Chi phụ giúp đẩy xe nhỏ, dựa theo nhãn sách mà đặt sách đến đúng giá sách.
Trong thư viện rất yên tĩnh, nàng mặc áo len cardigan, bước đi từng bước, chậm rãi dạo bước giữa các giá sách, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ chỗ cho đăng ký mượn sách, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng ngáp đang cố đè nén, có lẽ là từ một sinh viên làm thêm nào đó phát ra.
Xếp xong một xe nhỏ, An Chi trở lại chỗ ghi danh đẩy sách ra, mười một giờ, đã có mấy người đang xếp hàng chờ đến lượt đăng ký mượn hoặc là trả lại sách. Nàng vừa muốn đẩy một chiếc xe nhỏ khác đi, thủ thư muốn đi toilet, nói nàng thay thế một lúc.
An Chi ngồi xuống vị trí, cầm thẻ sinh viên phía trước để cho mượn sách, quét mã, lại quét mã từng quyển, đôi mắt đồng thời nhìn máy tính để xác định bộ sách.
'Nhi tử cùng tình nhân', 'Vần cổ quen thuộc', 'Bản ghi cuộc trò chuyện của Goethe' 'Tiểu thuyết chí quái của lịch sử nhà Đường', 'Bức chân dung của Dorian Gray' 'Bài luận về Trận Nhai Đình' cùng với 'Truyện cười bách khoa toàn thư'?
An Chi nhìn màn hình, má lúm đồng tiền hiện lên, người này xem sách cũng quá tạp rồi.
Lúc này người đọc sách kia hỏi nàng: "Sư muội, sách ta mượn đều đã trả hết chưa?"
Tiếng phổ thông rất đúng tiêu chuẩn, giọng nói rất tốt, một chút tùy tính cùng tinh tế, tựa như những giọt mưa rơi trên lá vào buổi sáng.
An Chi liếc nhìn nàng, người tới mặc một cái áo khoác demin cùng váy trắng, tóc dài cột lên, hàng lông mi như quạt lông, cười nhẹ nhàng hỏi nàng.
Có chút quen mặt, chỉ là nhất thời nhớ không ra đã gặp nhau ở đâu.
An Chi tra xét một chút, nói với nàng: "Còn thiếu một quyển 'Thời gian hoa hồng' đảo bắc."
"Ai nha, ta lại quên mất," Người tới gõ gõ đầu, cười nhẹ: "Vậy phải để đến lần sau, cảm ơn, tiểu sư muội."
An Chi gật gật đầu: "Không cần khách khí, sư tỷ."
Lúc này thủ thư trở về rồi, An Chi đứng dậy, cầm vài cuốn sách trên mặt bàn để vào xe đẩy nhỏ của nàng, đẩy vào trong thư viện.
Lúc cầm lấy quyển sách cuối cùng lên, An Chi lật ra, một cái phiếu cơm rớt xuống đất, An Chi nhặt lên nhìn nhìn, "Lâm Hàm." Tựa hồ là của vị sư tỷ kia. An Chi cũng không nghĩ nhiều, để vào chỗ vật bị mất.
Đợi đến buổi sáng lúc tan việc, vị sư tỷ kia vội vàng chạy tới, "Tiểu sư muội, ngươi có nhìn thấy một phiếu cơm hay không?"
"Có, nhưng mà trước tiên ngươi phải báo tên vào khoa, ta mới có thể xác định có phải là của ngươi hay không?" Thần sắc An Chi vô cùng nghiêm túc, cầm lấy cơm phiếu.
Sư tỷ nhướn nhướn đôi mi thanh tú lên, ý cười trong ánh mắt không chỗ che giấu: "Đại tam khoa Nghệ thuật, Lâm Hàm."
An Chi nhìn nhìn phiếu cơm, thật đúng rồi.
Lâm Hàm sư tỷ cầm lấy, ý cười trên khuôn mặt đã muốn che đậy không được, An Chi càng nhìn nàng càng cảm thấy quen mắt.
Ra khỏi thư viện, trời đất vẫn còn dày đặc mưa bụi, An Chi căng dù lên, bên cạnh là Lâm Hàm sư tỷ, nàng cao hơn An Chi một chút, đường nét sườn mặt tinh xảo, tựa hồ rất hay cười: "Tiểu sư muội, ngươi đến nhà ăn nào?"
"Ta hẹn bạn cùng phòng đến Nhất vị hiên."
"Ân, đó không phải là khu của nghiên cứu sinh sao? Xa như vậy?"
"Ân." An Chi chưa nói mình ở trong khu nhà của nghiên cứu sinh, học kỳ đầu của đại nhất vừa bắt đầu chưa lâu, liền đã nghe được một chút tin đồn, An Chi mới biết là cho dù có đưa thêm tiền, khu nhà của nghiên cứu sinh cũng là cấm sinh viên các khoa khác ở, thậm chí việc nàng xin làm việc ngoài giờ trong trường phải mất thời gian lâu hơn người khác mới được xét duyệt.
"Ngươi học khoa nào?" Sư tỷ mỉm cười hỏi nàng.
"Hóa học. Sư tỷ ta đi trước." An Chi nhanh chóng bước đến phía bên kia trường, cùng nói tạm biệt.
Thẳng đến khi nàng cùng Dương Mông Mông cơm nước xong xuôi trở về ký túc xá, An Chi mới nhớ ra Lâm Hàm chính là người hát bài 'Chậm lại quá khứ' trong bữa tiệc đón tân sinh viên hôm đó.
Tưởng rằng bất quá chỉ là gặp mặt một lần, một tháng tiếp theo An Chi phát hiện ra hình như thường xuyên đụng phải vị sư tỷ này ở trong sân trường.
Lúc nàng dựa vào hồ nước ngâm nga học tiếng Anh, tự học trong thư viện, thậm chí trên đường nàng đi đến phòng thí nghiệm, còn có lúc xếp hàng ở nhà ăn nữa.
Sân trường lớn như vậy, cho dù là tình cờ gặp mặt, số lần cũng quá nhiều rồi.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, Lâm Hàm đều là mang vẻ mặt tràn đầy ý cười, nàng có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, khi cười rộ lên xán lạn như ánh sao.
Dẫn tới sự chú ý của Dương Mông Mông, khi lần thứ hai nàng cùng An Chi vô tình gặp được Lâm Hàm, đêm đó trở về ký túc xá liền nói với An Chi: "An An, ta cảm thấy Lâm sư tỷ đang muốn theo đuổi ngươi!"
Lúc đầu An Chi còn không có để ở trong lòng, có lẽ chẳng qua là trùng hợp, các nàng có trò chuyện qua mấy lần, An Chi cảm thấy nàng là người rất tốt, rất hay nói, nói chuyện cũng rất thú vị, sẽ không sợ nhạt nhẽo.
"Tuy nói Lâm sư tỷ đã từng yêu đương cùng nam sinh, chỉ là ta thăm dò được tựa hồ nàng cũng từng kết giao với bạn gái, không đơn giản!" Dương Mông Mông sờ sờ cái cằm.
"Chính là gặp qua mấy lần mà thôi, có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?"
"Chỉ lạ là, khoa hóa học và khoa nghệ thuật một ở khu Đông một ở Bắc khu, cách nhau khá xa, làm sao lại trùng hợp như vậy, hừ hừ."
"Ai, ngươi đối với nàng có cảm giác hay không?" Dương Mông Mông hỏi.
An Chi buồn cười: "Chỉ là mới quen biết thôi có được không? Bất quá..." Nàng đúng là không ghét Lâm sư tỷ, nói chuyện phiếm cùng Lâm sư tỷ cũng rất thoải mái. Đối phương cũng mang đến cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, hơn nữa bộ dạng của sư tỷ khi mặc áo sơmi cười rộ lên...
Tâm tình An Chi khẽ động, giật mình.
Bầu trời ảm đạm, một trận mưa lớn sắp kéo đến, Ngôn Hề từ văn phòng luật sư đi ra, hôm nay ký xong xuôi những tài liệu đã bị kéo dài chậm trễ.
Ngôn Hề quyết định không nói việc này cho An Chi, cũng không nói với bất kỳ người nào trong nhà. Văn phòng luật sư ở bên cạnh một khu thương mại, nàng còn chưa xuống đến gara thì trời đã đổ mưa to, gió thổi lạnh rung. Ngôn Hề quyết định đi uống một ly nước.
Một ly cafe, một miếng bánh táo nhỏ trang trí xinh xắn.
Ngôn Hề ngồi trong một tiệm bánh ngọt yên tĩnh ở lầu ba trung tâm thương mại, ngồi cạnh cửa sổ sát đất, vừa nhìn qua màn mưa mà ăn bánh ngọt.
Lúc đi ra nàng cầm điện thoại di động lên chụp một tấm hình cảnh màn trời đầy mưa, gió lạnh vén lên áo khoác dài của nàng, lộ ra mép váy màu xanh nhạt ở bên trong, Ngôn Hề cột lại tóc, bỗng nhiên một chiếc Aventador màu đỏ không hề có chút báo trước mà chạy như bay tới, bắn tung nước mưa vào chân nàng.
Ngôn Hề nhíu mày "Ai" một tiếng, người trên xe ló đầu ra, liếc nhìn thấy nàng, cũng không để ý xem có thể dừng xe hay không, chạy xuống: "Xin lỗi, xin lỗi."
Người bước tới đầu tóc lộn xộn, mặc T-shirt quần dài, cách ăn mặc rất tùy ý, nhưng lại giống như nam người mẫu trong tạp chí thời trang bước ra.
"Xin cho ta một tấm danh thiếp, ta nhất định sẽ thanh toán chi phí giặt ủi..." Hình như là con lai, đôi mắt màu xanh nhạt rất đẹp.
"Không cần, ngoài ý muốn mà thôi." Ngôn Hề vội chạy về đài truyền hình, vội vàng rời đi.
Cách vài ngày, Ngôn Hề theo Liễu Y Y đi tham gia một party từ thiện, trong bữa tiệc cũng gặp phải hắn.
Ngôn Hề đối với đôi mắt màu xanh nhạt này có vài phần ấn tượng, Liễu Y Y nói nhỏ bên tai nàng: "Tiếng Trung tên là Ngô Diệc Dương, ba của hắn là chủ đầu tư của nhóm đầu tư XX, đây là đứa con của ông ấy cùng người vợ trước là một siêu mẫu nước ngoài. Hắn là người mẫu, thẳng, tất cả mọi người đều gọi hắn là Evan, "
Liễu Y Y cầm ly rượu, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào nam nhân phía trước: "Ta đã thấy hắn chụp ảnh, dáng người kia chậc chậc chậc, nói cho ngươi biết ba chữ —— có thể ngủ."
"Vừa nhìn liền biết nhỏ hơn ta."
"Chưa đến 25 đi, đoán chừng là hắn sống ở nước ngoài lâu rồi, cũng không thường xem chương trình truyền hình trong nước, kỳ thật không biết ngươi, nhưng mà mấy ngày trước có hỏi ta về ngươi. Tin tức rất linh thông a, biết rõ chúng ta có quan hệ em chồng chị dâu."
Ngôn Hề có chút đau đầu: "Ngươi đừng làm bậy, ta lớn hơn hắn rất nhiều."
"Không bảo ngươi kết hôn, sợ cái gì, vời lại người nhìn còn trẻ, người ta có thể liền thích tỷ tỷ."
Ngôn Hề lắc đầu, đúng lúc Evan đi đến, thói quen của người làm người mẫu, sẽ rất biết cách tận dụng ưu thế của bản thân, mi nhãn giống như phóng điện, mở miệng liền trực tiếp hẹn gặp nàng, Ngôn Hề đành phải chối từ. Evan không phiền muộn chút nào, cùng hai vị nữ sĩ tán gẫu mấy câu, cũng không làm người khác phiền chán, cuối cùng, còn giống như nhân viên tạp vụ mặc áo trắng quần đen cầm khăn giấy và cây bút, viết xuống dãy số của hắn, cười tủm tỉm đưa cho Ngôn Hề.
Ngôn Hề chối từ không được, chỉ có thể cầm lấy.
Trở lại trên xe nàng đem tờ khăn giấy kín đáo đưa cho Liễu Y Y, Liễu Y Y cười mắng một câu: "Ta sẽ không ngoại tình sau lưng ca ca của ngươi!"
"Gần đây An Chi có đến chỗ của ngươi không?" Ngôn Hề đổi đề tài.
"Không có a...Hình như đang làm việc ngoài giờ." Liễu Y Y lấy một cái gương ra đánh lại son môi.
"Tại sao phải làm việc ngoài giờ? Nàng...Không đủ tiền dùng sao?" Ngôn Hề nhíu mày.
"Ngươi không biết đi? Làm việc ngoài giờ không có gì, có thể là muốn trải nghiệm xã hội thực tế."
Ngôn Hề mím môi, lặng tiếng lái xe.
Liễu Y Y: "Bây giờ ngươi về đâu?"
"Ta về đài, trong khoảng thời gian này ta đều ở bên đó."
Liễu Y Y liếc nhìn nàng, cười nhạo nàng:
"Sợ trở về nhà liền biến thành tổ rỗng đi?"
"Ta rốt cuộc...Cảm thấy Đào Đào đang tránh ta..." Ngôn Hề không để ý tới lời nói của nàng, suy nghĩ sâu xa.
Liễu Y Y nhướn mày, giọng điệu như thường ngày: "Ân? Lần trước gặp mặt là lúc nào?"
Ngôn Hề có chút khó chịu nói: "...Lễ mừng năm mới." Năm trước là năm nàng bận rộn nhất, chỉ có mấy ngày nghỉ lễ các nàng mới cùng nhau ở lão trạch, bất quá thời gian ở cùng một chỗ khi một mình rất ít, An Chi hướng dẫn bài cho Đại Bàn Tiểu Bàn, giúp chăm Tuấn Tuấn, lại còn ở cùng Ngôn nãi nãi.
Chưa được mấy ngày, nàng liền trở về trường học.
"Ta đã nói với ngươi rồi, đứa nhỏ lên Đại học ai còn muốn dính lấy ngươi, vốn là có một khoảng cách thế hệ với ngươi a, hết sức bình thường." Khóe môi Liễu Y Y âm thầm nhếch lên.
Ngôn Hề lại mím chặt môi không nói tiếng nào.
"Dương Mông Mông tiểu nói lao này nhân duyên tốt, bên cạnh các nàng nhất định có rất nhiều bằng hữu để vui chơi, a, gần đây còn kết giao với một học tỷ đại tam của khoa Nghệ thuật nữa."
Ngôn Hề lái xe đi ngang qua một giao lộ, nhẹ "ân" một tiếng tựa hồ muốn tiếp tục nghe tiếp.
"Bất quá gần đây hình như Dương Mông Mông đang yêu đương, cho nên phần lớn thời gian người sư tỷ kia đều ở cùng một chỗ với tiểu An Chi."
"Sư tỷ? Chỉ là sư tỷ sao?" Ngôn Hề hỏi.
Liễu Y Y lộ ra ánh mắt nghi hoặc: "Đúng vậy, nghe nói là sư tỷ, làm sao vậy?"
Ngôn Hề bờ môi động đậy, nói: "Không có gì."
Liễu Y Y nén cười: "A, cũng không phải là sư huynh, không cần lo lắng các nàng sẽ yêu đương."
Ngôn Hề chậm rãi chớp mắt một cái, muốn mở miệng nói gì đó lại không thể nói được.
"Nếu như là sư huynh thì được rồi, lớn hơn vài tuổi cũng sẽ yêu thương tiểu An Chi, rất tốt. Ta cảm thấy tiểu An Chi cũng sẽ thích người lớn hơn nàng một chút."
Liễu Y Y nén cười đến mức quai hàm đều cứng đờ, nàng liếc nhìn Ngôn Hề, thấy người kia mặt không đổi sắc, khóe môi đều mím thành một đường thẳng rồi.