Kỳ nghỉ hè đúng hạn liền bắt đầu, năm nay Ngôn Hề không có ngày nghỉ để xuất ngoại đi du lịch, An Chi cũng sợ nóng, vui vẻ ở nhà.
Vừa lười biếng ở nhà vài ngày, liền bị Ngôn Hề kéo đi vận động cùng nàng.
Từ sau khi mất xe đạp An Chi cũng không còn thường đi xe nữa. Bản thân nàng cũng không phải là người thích vận động, kỳ nghỉ có thể nằm cả ngày trên sofa không động đậy.
Buổi sáng ngày nghỉ cũng thích nằm ỳ trên giường, ngủ bù cho những ngày bình thường phải đi học.
Ngôn Hề kéo nàng đi chạy bộ ban đêm, "Đi chạy bộ với ta."
"A..." An Chi bĩu môi không muốn đi.
"Cao trung có cuộc thi thể dục toàn quốc a, phải thi chạy 800m, gập bụng và nhảy xa...Ta còn nhớ a. Bộ dạng này của ngươi có được không?" Ngôn Hề đưa tay búng vào trán của nàng một cái.
"A..." An Chi mang vẻ mặt đau khổ, "Vậy được rồi."
Các nàng chạy bộ gần tiểu khu, mùa hè tiếng ve kêu dày đặc ở bên tai.
An Chi chạy một hồi liền chạy không nổi nữa, trán đổ mồ hôi ẩm ướt, thở hổn hển. Ngôn Hề chạy đến phía trước cách nàng nửa mét, "Hít thở chậm một chút, đều đều, không cần chạy quá nhanh, từ từ thôi..."
An Chi thở hồng hộc theo sát nàng.
"Đưa cánh tay lên, đi theo ta, kiên trì a kiên trì, chúng ta chạy một chút nữa, ân, đến cái cây đằng kia chúng ta liền ngừng lại."
An Chi cắn răng, trừng mắt nhìn cái cây kia, dưới chân một bước cũng không dám ngừng. Chờ đến khi chạy tới, nàng như trút được gánh nặng mà kêu thảm một tiếng, mồ hôi đầm đìa. Đang muốn ngồi xuống, Ngôn Hề kéo nàng một cái: "Không được ngồi xổm, đến, đi từ từ."
An Chi thở phì phò được lôi kéo đi từ từ, đi được một đoạn đường, có gió thổi qua, cảm thấy từ từ thư thái rất nhiều, nàng nhìn Ngôn Hề bên cạnh, người kia chính là có chút đổ mồ hôi, bộ dạng một chút cũng không mệt.
Người kia còn cười nhạo nàng: "Mới chạy có một chút đã mệt thành như vậy..."
An Chi thở phì phò, lồng ngực nóng lên, vẻ mặt đau khổ: "Sau này ta có thể không cần tập thêm nữa không a, ta không thích chạy bộ..."
Ngôn Hề tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Không thể, ngươi còn phải đi cùng ta đến phòng tập thể thao..."
An Chi kêu rên: "Ta không muốn..."
Phòng tập thể thao ở gần tiểu khu, An Chi tò mò sờ sờ bên trái sờ sờ bên phải. Ngôn Hề đi tìm huấn luyện viên dạy quyền anh cá nhân, để nàng đứng ở chỗ máy chạy bộ.
An Chi chạy trong chốc lát thì thể lực chống đỡ hết nổi, liền nhìn Ngôn Hề đang trong lớp.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng được quấn lấy phần vải màu đen, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, đang luyện tập với quả bóng tập.
Trong mắt An Chi, chính là Ngôn Hề đối mặt với một trái bóng nhỏ được treo lên, liên tục lấy hai tay đánh vào.
Nàng mặc áo croptop, trong lúc vận động, vòng eo trắng nhỏ kia hiện lên hai đường cơ rất rõ, rất mạnh mẽ và xinh đẹp.
Luyện qua với quả bóng, nhảy dây hai trăm cái, nàng mang găng tay quyền anh vào tập luyện cùng huấn luyện viên. Dựa theo khẩu lệnh của huấn luyện viên, tay trái đánh quyền, đấm thẳng, đấm móc, đỡ đòn, tránh đòn.
Rất nhanh, trực tiếp, không ngừng lặp lại.
Tóc của nàng được cột cao lên, An Chi từng nhìn thấy ảnh chụp nàng tập quyền anh khi là thiếu nữ, trong tấm ảnh kia nàng mang theo nhuệ khí mười phần, phi thường nóng bỏng. Chỉ là không thể so được với tận mắt nhìn thấy. Khuôn mặt của nàng trưởng thành tinh xảo hơn thời thiếu nữ, bản thân cũng không phải là diện mạo có khí phách, mà là dịu dàng thanh nhã, nhưng mà lúc tập quyền anh, khuôn mặt của nàng không có thay đổi, chẳng qua là khí chất trong ánh mắt, dường như trong bình ngọc thanh nhã kia tỏa ra ánh sáng lành lạnh.
Hét nhẹ một tiếng, hào quang chói mắt.
An Chi nhìn đến ánh mắt sững sờ.
Trên đài Ngôn Hề lui về phía sau, luyện tập thân pháp và bộ pháp, phối hợp với động tác tay. Cái áo trước ngực nàng bị mồ hôi thấm ướt một mảnh, da thịt lộ ra ngoài thấm một tầng mồ hôi lóng lánh.
Nghỉ ngơi, An Chi như giống như một tiểu tùy tùng trong đôi mắt tràn ngập sùng bái đưa nước ấm đến cho người kia. Ngôn Hề vặn mở uống vài ngụm, cười cười với nàng.
An Chi lộ má lúm đồng tiền cười lại, đang muốn nịnh nọt nói di di soái các loại, liền bị búng vào trán một cái, Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào nàng: "Qua máy bên kia chạy bộ nửa tiếng rồi hãy tới tìm ta!"
An Chi: "Ô..."
Khi về nhà mệt mỏi đến không chịu nổi, vẫn bị Ngôn Hề kéo đi, còn bị nàng cười: "Phải chú ý rèn luyện a, không thể trở thành một tiểu đồ ngốc chỉ biết đọc sách."
Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài a, Ngôn Hề lại có sở thích tập quyền anh, còn có một sở thích khác tương đối yên tĩnh —— chụp hình.
Trên lầu ba trong nhà có một căn phòng chuyên dùng để lưu giữ hình ảnh nàng chụp, và những quyển sách chuyên môn. Còn có hàng năm mỗi tháng đều đặt tạp chí. An Chi biết Ngôn Hề thích chụp hình người trong nhà, cũng sẽ chụp những thứ khác, nhưng mà cảm thấy Ngôn Hề che dấu niềm đam mê này tương đối sâu.
"Lúc thi Đại học tại sao ngươi không thi vào chuyên ngành chụp ảnh?"
"Ân...Kỳ thật ta không có thiên phú về phương diện này, chính là yêu thích mà thôi."
"Ồ, làm sao ngươi biết không có? Ta có thể xem một tấm ảnh ngươi chụp không? Tuy rằng ta không hiểu nhiều lắm." An Chi từng thấy nàng chụp hình mình, còn có người trong nhà, thần sắc tướng mạo của mỗi người đều được nắm bắt rất chuẩn, ánh sáng pháo hoa mang đến cảm giác ấm áp.
Nhưng mà ngoại trừ những tấm hình này còn những thứ khác Ngôn Hề sẽ không cho nàng xem.
Ngôn Hề hắng giọng, "...Không có gì đẹp hết."
An Chi tựa hồ nhìn thấy thần sắc xấu hổ trên gương mặt nàng, càng thêm cảm thấy thú vị.
"Di di, ngươi có đem những tấm hình ngươi chụp gởi cho một vài tạp chí sao?"
"Khụ, chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm." Ngôn Hề nhìn trái nhìn phải mà nói, xoay mặt đi.
"Ồ, di di..." An Chi cười truy vấn, "Ngươi đang thẹn thùng sao?"
"Không phải là ngươi âm thầm gởi cho tạp chí, sau đó không có..."
Ngôn Hề đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn nàng một cái: "Trẻ em nói nhiều như vậy làm gì! Làm bài tập của ngươi đi!"
An Chi hiếm khi nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Ngôn Hề, hé miệng cười hì hì, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.
Trước kia quá nhỏ, cũng không đủ nhận thức để tìm hiểu Ngôn Hề, nàng bây giờ, cảm thấy Ngôn Hề càng ngày càng tốt, càng ngày càng đáng yêu. Một người tốt như vậy, nàng sẽ yêu đường cùng một người như thế nào? Bộ dáng của nàng khi yêu lại như thế nào? Người có thể cùng một chỗ với Ngôn Hề nhất định là kiếp trước đã cứu cả thế giới a.
An Chi nhìn nàng, có khi sẽ không hiểu mà cười rộ lên, có khi sẽ không hiểu mà thất lạc, thẫn thờ, khổ sở.
Trong kỳ nghỉ hè, An Chi đến lão trạch ở một thời gian ngắn. Bé trai Ngôn đại tẩu vừa sinh đã hơn một tuổi, đặc biệt nghe lời, lớn lên môi hồng răng trắng giống như một bé gái, tên là Ngôn Tuấn. An Chi gọi hắn là "Tuấn Tuấn", mọi người cũng gọi theo như vậy.
Ngôn đại tẩu cười nói: "Thói quen dùng từ láy của An Chi thật sự là không đổi được, vừa lạ vừa dễ nghe."
Tuấn Tuấn phi thường yêu thích An Chi, hắn vừa chậm chững biết đi, nói được mấy câu, hai ca ca của hắn đối với hắn luôn rất thô bạo, thường xuyên xách hắn lên, nếu không thì khiêng lên, nếu không sẽ kẹp hắn dưới nách chạy đi. Chỉ có tỷ tỷ, sẽ nắm tay của hắn, đút đồ ăn cho hắn, nói chuyện với hắn, hát cho hắn nghe.
Hôm nay Liễu Y Y đến lão trạch nghỉ hè, ngồi uống trà với Ngôn Hề ở một chỗ ngã rẽ hành lang bên ngoài phòng khách trên lầu một.
Bên ngoài đình viện tiếng ve vang lên, hoa cỏ thanh thịnh, trong phòng điều hòa mát mẻ, phi thường mãn nguyện. Liễu Y Y câu được câu không trò chuyện cùng Ngôn Hề.
"Ai, lần trước ta đến đài truyền hình tìm ngươi, soái đạo diễn kia có hứng thú với ngươi phải không?"
Ngôn Hề không có phủ nhận.
"Được lắm, Ngôn Tiểu Ngũ, ngươi giấu giếm cũng đủ sâu a..." Liễu Y Y chọt nàng một cái, "Sao lại không thích người ta chứ?"
Ngôn Hề bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái.
"OK, ta không nói nữa...A không, ta vẫn còn muốn nói một câu, ân, không thích cũng có thể ngủ cùng nha!" Liễu Y Y cười hì hì nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngôn Hề "Phốc" một tiếng bật cười, nghĩ đến chuyện Liễu Y Y nói muốn ngủ cùng với nhị ca của nàng.
Các nàng câu có câu không mà trò chuyện. Trong phòng khách, từ góc nhìn này của các nàng, có thể nhìn thấy An Chi đang chỉ bài cho Ngôn Tiểu Bàn.
"Ngươi nhìn chỗ này, AC=BC, cho nên góc A= góc B đúng không? Bởi vì tam giác ABC là tam giác vuông cân, cho nên góc ACB là 90 độ a? AD=DB..."
Tiểu Bàn: "A?...A. Ngươi không cần lượt bỏ trình tự có được không?"
An Chi: "...Nhưng không phải câu hỏi là như vậy sao?"
Tiểu Bàn: "Ồ a a."
An Chi: "...Ngươi có thể tập trung một chút không a!"
Tiểu Bàn: "Hắc hắc hắc."
Từ xa xa Liễu Y Y cũng nghe được, cười ra tiếng, "Có lúc ta cảm thấy Đại Bàn Tiểu Bàn quả thực là kéo chỉ số thông minh của đứa nhỏ Ngôn gia xuống, Tiểu An Chi mới giống đứa nhỏ nhà các ngươi."
Ngôn Hề ấn cái trán, rõ ràng là nói không nên lời với Tiểu Bàn.
Trong phòng khách này có hai người thiếu niên, Tiểu Bàn đã trưởng thành một tiểu tử cao 1m7, mày rậm mắt to khờ đầu khờ não, ngồi ở chỗ kia, thân thể là gấp đôi An Chi. Mà An Chi vừa qua mười bốn tuổi, nàng có chút thấp tròn của trẻ con, cái cằm nhọn một chút, đôi mắt đen láy lóng lánh, búi tóc thành một đoàn, mặc váy thủy thủ rộng thùng thình, quy củ mà ngồi ở chỗ kia cầm bút viết, cặp chân dài thẳng tắp trắng nõn dưới gầm bàn thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm lắc lắc.
Liễu Y Y tán thưởng nói: "Tiểu An Chi thật là một đứa bé xinh đẹp đáng yêu." Nàng làm công việc liên quan đến thời trang, từng gặp rất nhiều minh tinh cùng người mẫu xinh đẹp, thậm chí là những nhà thiết kế rất có khí chất. Có một quan điểm riêng về cái đẹp.
Nàng nói: "Mấy năm gần đây ta phát hiện, cũng không biết là do chất lượng dinh dưỡng của cuộc sống bây giờ hay là do nguyên nhân gì khác, bây giờ phần lớn những đứa nhỏ đều trưởng thành sớm, giai đoạn 14-16 tuổi, xuất hiện nét trưởng thành quá sớm, không phải là không đẹp a, trái lại nhìn rất tốt, nhưng mà loại xinh đẹp này là thuộc về ngươi sau khi thành niên, thậm chí là khi hơn 20 tuổi, 14-16 tuổi, thậm chí 17, 18 tuổi, nên có một loại nét trẻ trung, trong cả cuộc đời chỉ có một lần, thấm thoát liền trôi qua, làm cho nét đẹp chín chắn trưởng thành, mất đi nét trẻ trung mềm manh khờ khạo non nớt, nhưng mà rất nhiều trẻ em liền quá háo hức thúc đẩy quá trình này. Ai quá vội vàng rồi..."
"Nhưng mà tiểu An Chi bây giờ chính là loại xinh đẹp như ta nói đến, cực kỳ đáng yêu, a! Thật rất đẹp a..."
Liễu Y Y cảm khái vài câu, sau đó ý thức được nói rất tốt, nàng đắc ý nhìn về phía Ngôn Hề, "Ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Ngôn Hề nhìn nhìn cô gái đang chăm chú chỉ dẫn trong phòng khách kia, ánh mắt chăm chú mà dịu dàng, nhếch môi lên, khẽ cười, là ý cười ôn nhu lưu luyến.
Nàng nói: "Đúng vậy."