"Không phải ngươi đang đi xe đạp sao? Rèn luyện như vậy ta cảm thấy là được rồi, chờ sau này nếu như bản thân ngươi thích thì đi học a." Ngôn Hề bổ sung.
"Được rồi." Đối với chuyện này An Chi cũng không có ý kiến, "Về sau ngươi còn đi luyện quyền anh không?"
"Bây giờ không có thời gian rồi."
"Ân...Ta cảm thấy ngươi rất soái rất oai phong." An Chi nói xong có chút ngượng ngùng, theo bản năng mà che mặt lại.
Thanh âm của Ngôn Hề ý cười lan tràn. Nàng nói: "Còn oai phong hơn nhị cữu cữu và tam cữu cữu sao?"
"Ân!!!" An Chi gật đầu hơi mạnh. Bây giờ nàng đã biết rồi, vì sao Ngôn Hề có thể mỗi tay ôm lấy Đại Bàn và Tiểu Bàn.
"Đúng rồi, ngươi mua giúp ta một miếng dán cường lực a, hôm nay ta làm rơi di động, bị nứt một đường."
"A?! Ta vừa mới mua cho ngươi!" An Chi nói: "Nghiêm trọng không!"
"...Cũng không nghiêm trọng, chỉ là gấu trắng? Là gấu trắng đúng không? Đầu bị nứt ra rồi..."
Gần đây An Chi rất mê các sinh vật hoạt hình. Đây là các loại sinh vật hoạt hình do nhà thiết kế SAN-X của Nhật Bản tạo ra. Đặc điểm là một đám động vật hướng nội, khi không làm gì thì thích chui vào những nơi hẻo lánh. Có rất nhiều thứ bao gồm hình vẽ, thú nhồi bông, đồ chơi, bóp viết đủ loại.
An Chi mua rất nhiều thú nhồi bông, các dụng cụ văn phòng phẩm dán đầy hình các con vật này. Ngôn Hề thì có chút không nhận ra được con nào là con nào. Theo ý nàng, đều là một đám tròn trịa đáng yêu như quả cầu.
"Gì đây? Sườn heo rán sao?"
"Đó là tôm đuôi nổ, không phải sườn heo rán."
"Có cái gì khác nhau sao?"
"Rõ ràng là rất khác! Nó có cái đuôi tôm nổ ở đây a!"
"Ồ..."
"Đây là chim cánh cụt hay là gấu trắng a?"
"...Đó là mèo!!!!"
"Cái này ta biết, là cơm nắm sao?"
"Giống như vậy ngươi còn nhìn không ra, vậy ngươi cũng quá..."
An Chi còn phi thường "Bá đạo" thay ốp điện thoại của Ngôn Hề, hình nền điện thoại cũng là nguyên bộ này.
Lúc đầu trong lòng Ngôn Hề có chút không thể tiếp thu được: "Cái này...dùng ở nơi làm việc có phải không thích hợp hay không a?"
An Chi vô tội nhìn chằm chằm vào nàng: "Sao lại không thích hợp, ngươi rất già sao?"
Ngôn Hề: "..."
An Chi tiếp tục dán mắt vào nàng, đôi má trắng nõn như quả táo tươi, phúng phính, đưa di động lên trước mặt nàng: "Lẽ nào chúng không đáng yêu sao?"
Ngôn Hề chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
An Chi nhìn chằm chằm vào nàng cười rộ lên, má lúm đồng tiền lõm xuống thật sâu, giống như rót mật vào.
Ngôn Hề bất đắc dĩ thừa nhận: "Được rồi, thật là đáng yêu."
Ở đầu kia điện thoại thanh âm của An Chi nhu mềm: "Mới mua bao lâu, liền rớt...Của ta còn rất tốt đây này!"
Ngôn Hề cong cong đôi mắt: "Đúng rồi, đều là ta không cẩn thận."
Tên là Liêu Thừa Vũ sao? Người đụng vào nàng ở cửa thang máy.
"Ngôn Hề?" Hắn cũng nhận ra nàng.
Hắn mở miệng nói xin lỗi, nói muốn đền cho nàng. Ngôn Hề cười nói không cần.
Hai người nói chuyện vài câu, nói là đồng nghiệp, kỳ thật hầu như cũng chưa từng nói chuyện, chỉ khách khí nói một chút chuyện thời tiết không tốt lắm, thức ăn ở nhà ăn như thế nào, ăn cơm chưa các thứ linh tinh. Ngôn Hề rời đi trước, cảm giác hắn vẫn còn đứng ở sau lưng nhìn nàng.
Có lẽ là do những lời trước đó Chu tỷ đã nói với nàng, đáy lòng Ngôn Hề ít nhiều có chút là lạ.
"Được rồi a, ta sẽ mua thêm mấy cái." Thanh âm của An Chi đem suy nghĩ của nàng kéo trở về.
"Được rồi."
Các nàng vẫn luôn mở điện thoại, bất tri bất giác đã nói rất lâu.
"Điện thoại của ta sắp hết pin rồi, ta phải sạc một chút, còn phải làm việc một lúc nữa."
"Được rồi." An Chi có chút miễn cưỡng không muốn cúp điện thoại.
Trên thực tế các nàng rất ít khi nói chuyện điện thoại lâu như vậy. An Chi tiếp tục xem ảnh chụp, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại chụp lại mấy tấm ảnh đẹp để lưu giữ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đem album xuống lầu trả về chỗ cũ.
Lão trạch quá lớn, vốn có cặp song sinh ở đây, Ngôn gia gia nãi nãi ở đây, còn rất náo nhiệt. Hôm nay như vậy, ngược lại yên tĩnh có chút đáng sợ, Tâm di lại đang ở lầu một.
Có nên nghe theo lời Ngôn Hề hay không, hôm nay nhờ Tâm bà cùng ngủ với nàng.
An Chi lập tức bỏ ý nghĩ này qua một bên. Bản thân mình cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy...Nàng quen ngủ một mình. Hoặc là nói quen ngủ cùng Ngôn Hề. Chỉ quen ngủ cùng người kia thôi.
An Chi suy nghĩ xuất thần, có chút ý niệm vi diệu, mơ hồ chưa thành hình rõ trong đầu, giống như cơn gió buổi sáng mơn trớn những cánh hoa mới nở, bay bổng. Không đợi cho nàng nắm được, đã tiêu tán mất.
Tiếng gõ cửa vang lên.
An Chi đi ra mở cửa. Tâm di đưa cho nàng một ly sữa tươi nóng. Còn đem theo một bình nước ấm. Bánh đậu đỏ, bánh quy pho mát các loại đồ ăn vặt.
Tâm di dặn dò mấy câu, nói nàng đi ngủ sớm một chút, liền xuống lầu.
An Chi đóng cửa lại, nhìn điện thoại, mới hơn tám giờ...
Đêm dài đằng đẳng.
May mắn có đem máy tính bảng từ nhà tới, nàng hí mắt cười trộm.
Lúc nàng học tiểu học, Ngôn Hề có quy định thời gian nàng được xem TV máy tính, mỗi ngày không thể xem quá một giờ.
"Nhưng mà bạn học của ta..." Có lần An Chi nho nhỏ mà kháng nghị. Giống như tất cả những đứa trẻ khác, nàng cũng nóng lòng chờ mong lớn lên, cũng không muốn bị nói cái này không được cái kia không được.
"Bạn học của ngươi đều lớn hơn ngươi nha, hơn nữa trước 12 tuổi đôi mắt vẫn còn đang phát tiển, không chú ý rất dễ bị cận thị."
An Chi vẫn còn đang không vui, Ngôn Hề sờ sờ đầu nàng nói một câu "Nghe lời", An Chi chỉ có thể nghe lời.
Đợi nàng lên sơ nhất, mới cho nàng dùng điện thoại, để thuận tiện liên lạc.
Suy cho cùng An Chi còn nhỏ, đối với những thứ mới lạ phi thường nhiệt tình. Dùng di động sẽ lén lấy chơi game, xem phim, nghỉ hè càng say mê xem Thám tử lừng danh Conan, cho nên mới cầm quyển sách Đại Bàn đưa cho nàng xem.
Lại nói buổi sáng nàng vốn muốn tìm quyển sách kia trả lại cho Đại Bàn. Không biết vì sao, tìm không được.
Có chút kỳ quái a...
An Chi uống sữa tươi. Tắm rửa xong, ăn bánh quy, lấy máy tính bảng xem Conan. Càng xem càng cảm thấy kinh khủng, sau đó nàng leo lên giường chui vào trong chăn.
Gởi nhắn tin cho Ngôn Hề: "Chúng ta gọi video call được không?"
Ngôn Hề: "???"
Ngôn Hề: "Có phải ngươi lại đang đọc truyện hay không? Đại Bàn lại đưa truyện cho ngươi sao?"
An Chi còn đến chưa kịp trả lời, Ngôn Hề lại gọi điện thoại tới.
An Chi hé miệng cười: "Điện thoại di động của ngươi sạc xong rồi sao?"
Ngôn Hề: "Ta đi mượn đồ sạc nhanh. Ngươi đang làm cái gì?"
An Chi: "Xem Conan. Có chút dọa người, hung thủ kia nhìn không thấy hình dáng, chỉ thấy đôi mắt..."
Ngôn Hề có chút bất đắc dĩ nói: "Sợ thì đừng xem, chút nữa lại không dám ngủ..." Sau lưng nàng truyền đến tiếng âm nhạc.
An Chi nghe xong bài hát đầu tiên.
"Ta không xem video cũng không biết làm cái gì...Không có người nói chuyện với ta, Tâm bà cũng đi ngủ rồi." An Chi bĩu môi, "Lại không mang sách tới đây, sách của ngươi bên này có loại ta có thể xem không." Vốn An Chi không cảm thấy gì, nói xong hình như bỗng nhiên liền cảm thấy ấm ức.
Ngôn Hề an tĩnh vài giây, hơi thở dài, mang theo chút ít xin lỗi nói: "Đào Đào, ta cùng ngươi xem phim?"
An Chi vểnh lỗ tai lên: "Xem phim, là bộ phim điện ảnh ngươi thích sao?"
"Ân, đúng vậy." Trong máy tính bảng của Ngôn Hề có một folder chứa phim điện ảnh yêu thích của mình. An Chi rất ngạc nhiên, Ngôn Hề nói đợi nàng lớn lên mới có thể xem.
An Chi phấn khởi, dựa theo chỉ thị của Ngôn Hề, tìm được folder kia, ấn mở bộ phim điện ảnh đó, "Little Miss Sunshine" (ánh mặt trời tiểu mỹ nữ).
Nàng đem máy tính bảng cố định ở bên giường, lấy gối đầu lót ở sau lưng, mở loa ngoài điện thoại.
Trên mặt đường đầy nước, cả thành phố sáng ánh đèn vắng lặng, tiếng mưa rơi sàn sạt. Các nàng cùng nhau xem phim, tuy rằng Ngôn Hề không có ở bên cạnh nàng, nhưng mà cũng không có gì khác biệt. Cũng giống như đang ở cùng nàng.
Mở đầu là một đám nhân vật lên sân khấu, nhạc phim chính là bài hát vừa rồi An Chi nghe được từ phía Ngôn Hề truyền tới. Lúc cô bé mập mạp đeo cặp mắt kính cực to xuất hiện, An Chi nở nụ cười: "Thật đáng yêu."
Ngôn Hề cười khe khẽ, đúng là rất đáng yêu. Nhưng mà, An Chi lúc còn nhỏ còn đáng yêu hơn nàng.
Người chú tự sát thẳng thắng nói với cô bé tại sao hắn lại tự sát. Là bởi vì hắn yêu mến người học trò cùng giới của hắn, nhưng người hắn yêu chẳng những không thích hắn, lại còn yêu mến đối thủ của hắn, như thế vẫn chưa đủ, người kia đã có được người hắn thích, còn thắng được sự nghiện của hắn, hắn mất đi công việc mất đi người yêu, muốn tự sát còn không thể toại nguyện. Lồng ngực An Chi có chút phập phồng, xuất hiện cảm giác bi thương. Ngôn Hề vẫn luôn yên tĩnh không có nêu ý kiến.
Thẳng đến khi một người đàn ông nói với đứa cháu trai 15 tuổi đang ở độ tuổi vị thành niên của mình rằng hắn nên nhanh chóng ngủ với những thiếu nữ đi, càng nhiều thiếu nữ càng tốt. Qua vài năm nữa hắn đã trưởng thành nếu như ngủ với thiếu nữ nhỏ hơn hắn sẽ là phạm pháp. Dùng từ cực kỳ thô lỗ hạ lưu, Ngôn Hề mới nhịn không được nói: "Không cần nghe những lời này..."
"Ân." An Chi gật đầu, chỉ là sau đó tò mò hỏi: "15 tuổi liền phải cùng người khác have sex sao?"
"Khụ khụ!" Ngôn Hề vội vàng nói: "Cũng không phải! Vấn đề này phải thành niên mới có thể, đương nhiên đầu tiên ngươi phải hiểu đây không phải là chuyện nhất định phải làm ở tuổi 15, đây là chuyện phải ở cùng với người mình yêu thích mới có thể xảy ra, với lại nếu như có người nói với ngươi như vậy, trước tiên ngươi nhất định phải nói cho ta biết, hoặc là lão sư. Biết không?"
An Chi gật gật đầu, gãi gãi mặt, cái hiểu cái không.
Nàng cũng không biết, Ngôn Hề ở bên kia thở dài ra một hơi. Đây là chỗ nàng lo lắng, trưởng thành có rất nhiều chỗ xấu hổ, nhưng mà những thứ này đều là chuyện nhất định phải biết rõ.
An Chi: "Người đàn ông này hình như có chút kém cỏi a, sao lại có thể nói với cháu trai mình nhưng lời này." Còn rất háo sắc, còn xem tạp chí sắc tình, còn hút thuốc phiên.
Ngôn Hề không nói lời nào, bây giờ ở độ tuổi này đoán chừng An Chi còn không biết con người là phức tạp, không thể dựa vào biểu hiện bên ngoài của hắn mà phán đoán cách làm người của hắn, yêu cũng giống như vậy.
Nàng chẳng qua là khẽ cười, để cho cô bé tiếp tục xem.