"Thí nghiệm thuốc thử:...Dung dịch Este Methylparaben, Dung dịch Este Ethyl p-hydroxybenzoat..."
An Chi cũng không có bình tĩnh như nàng thể hiện ra vẻ bề ngoài, thí nghiệm ngày mai nàng vốn đã rất quen thuộc, chỉ cần xem lại ghi nhớ một lần cuối cùng là được, nhưng mà những nôi dụng trong quyển tập ghi chép hoàn toàn không có nằm trong đầu óc nàng.
Nàng không thể không nhỏ giọng mà đọc lên, nhưng mà nàng không có tập trung tinh thần.
Di di của nàng, người nàng yêu thích, mặc áo ngủ, quần lót của nàng, nằm ngủ trên giường của nàng.
Ánh mắt An Chi chuyển qua, hình như Ngôn Hề đã ngủ rồi, kéo cái chăn lên cao, chắn ngay cằm của nàng.
Trước mắt có vết bóng của hàng mi dày, mái tóc tán ra trên gối đầu và trên chăn.
An Chi vừa nhìn thấy liền nhập thần.
Nàng nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Ngôn Hề hoảng hốt nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới một ít chuyện hồi nhỏ, nhớ tới nàng cố ý xa lánh và lãnh đạm với Ngôn Hề, nhớ tới ánh mắt chăm chú của Ngôn Hề trong hôn lễ của tam cữu cữu.
Tình cảm của con người thật sự là rất kỳ quái, nghĩ rằng khi xa cách thì sẽ không còn tưởng niệm như trước tựa hồ tần suất rung động cũng ít đi, nhưng mà tất cả chỉ là ảo giác, một khi đến gần, những nhớ nhung và cảm xúc của tình yêu sẽ mãnh liệt kéo đến.
Nàng rất vui vì rốt cuộc Ngôn Hề đã nói ra tâm sự với nàng, nhưng lại rất đau lòng, bởi vì rõ ràng cảm nhận được sự cô đơn của Ngôn Hề.
Điều làm nàng đau lòng chính là nàng thế nhưng lại không ở bên cạnh Ngôn Hề, nàng vì tư tâm của bản thân mà xa cách Ngôn Hề.
An Chi lặng yên nhìn chăm chú vào vẻ mặt lúc ngủ của Ngôn Hề, nàng tựa hồ cảm thấy cái chăn cọ vào cằm nàng có chút ngứa, nàng đưa tay kéo ra, cọ cọ vào gối đầu, phi thường trẻ con.
An Chi hé miệng cười cười, đứng dậy đi qua kéo lại góc chăn cho nàng. Ngôn Hề hít thở nhẹ nhàng, chỉ có hương sữa tắm nhàn nhạt.
Ánh mắt An Chi đi tới khóe môi Ngôn Hề, nàng khẽ cắn môi dưới, nhịp tim cũng đều rối loạn.
Muốn hôn nàng...
Ma xui quỷ khiến nàng cúi thấp đầu xuống.
Ngôn Hề ngủ rồi, Ngôn Hề sẽ không biết. Nàng trộm hôn một cái là được rồi, một chút thôi là được rồi.
Lúc này, hàng lông mi Ngôn Hề khẽ động, mơ màng mà mở mắt ra, An Chi ngay lập tức liền giật mình, cơ hồ là mặt dán mặt, còn cò thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Gương mặt An Chi lập tức liền đỏ hồng, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng thật ra Ngôn Hề không có chú ý tới quá nhiều chi tiết, nàng xoa nhẹ đôi mắt, "Làm bài tập xong rồi sao? Tới đây ngủ đi."
An Chi cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: "Ta chính là nhìn một chút xem ngươi có đắp chăn kín hay không thôi, ta đến ngủ trên giường của Mông Mông."
Để chứng thực lời nói của mình, An Chi quay người liền đi tới cái giường đối diện.
Ngôn Hề nửa chống người ngồi dậy: "Không phải ngươi nhận giường sao? Tới đây ngủ đi."
Trái tim An Chi run rẩy, cũng không dám quay đầu lại, nói nhỏ: "Không được, ta đã lớn như vậy rồi..."
Từ sau khi Dương Mông Mông bắt đầu yêu đương, có thời gian rảnh liền phổ cập kiến thức này nọ cho nàng, đưa cho nàng xem manga bách hợp.
Vừa rồi ám chỉ của Lâm Hàm rất rõ ràng. Chẳng qua là nàng cố ý bỏ qua mà thôi. Nhưng mà Ngôn Hề rõ ràng không phải là ám chỉ, nàng cũng rất muốn coi lời nói của Ngôn Hề trờ thành ám chỉ.
Ý nghĩ này vừa sinh ra, An Chi liền âm thầm mắng chính mình.
Không biết xấu hổ.
Sắc tình.
Để ngăn cản suy nghĩ vớ vẫn kỳ quái trong đầu, nàng nhanh chóng leo lên giường chui vào trong chăn, động tác làm liền một mạch, "Di di, ngủ ngon."
Ngôn Hề bị động tác liên tục đó của cô bé chọc cười, nàng vừa định nói thêm một câu, liền nhìn thấy An Chi trùm kín đầu lại.
Ngôn Hề vừa ngủ một giấc, người còn có chút mông lung, chăn giường ấm áp, một mình khó tránh khỏi cảm thấy không gian trống rỗng, chỉ là...
Ngôn Hề nhớ tới những hành động không thích hợp chôn sâu trong đầu, những hành động đáng khinh...
Không thể tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Nàng không muốn thì thôi vậy.
Nàng nhìn qua phía bên kia, lại nằm xuống, "Ngủ ngon."
An Chi không có thói quen ngủ trên giường người khác, giường của Dương Mông Mông không có cùng mùi hương, có thể là do dầu gội đầu của nàng, cảm xúc mềm mại cũng không giống nhau, cũng không có gấu bông thỏ để ôm.
An Chi âm thầm trở mình, tận lực để không phát ra âm thanh, nhắm mắt lại, liền tưởng tượng là đang ở trên giường của mình. Nhưng mà nàng lại nghĩ tới một khía cạnh khác, ban ngày ký túc xá của nghiên cứu sinh cho phép nam sinh vào, Trần Ngụy cũng tới mấy lần, nói không chừng bọn họ ở trên chiếc giường lớn này...
Vừa nghĩ như vậy, cả người nàng liền cảm thấy không tốt, cái giường này dường như là có gai nhọn mọc ra, lại như có vô số bàn tay, nâng nàng lên. An Chi thở ra một hơi thật dài, những thứ này đều là không có thật, đều là do tâm lý quấy phá.
Đêm lạnh yên tĩnh, Ngôn Hề sát bên giường hẳn là lại ngủ rồi. Vốn nàng có thể dựa vào trong lòng của người kia, bàn tay của nàng sẽ đặt lên phía sau lưng của người kia.
Stop! Nội tâm An Chi kêu to, không thể khuất phục sự hấp dẫn này.
An Chi lại đấu tranh tới đấu tranh lui, cũng không biết có ngủ hay không, ý thức mơ mơ màng màng.
Không biết qua bao lâu, lúc rạng sáng, sắc trời còn u ám, An Chi mơ màng rời giường đi vào phòng vệ sinh một chuyến. Thân thể là có trí nhớ, nàng đi trở về giường của mình, nhấc chăn lên nằm vào, cái này thoải mái.
Hít sâu, dường như có mùi hương của đóa hoa trắng thấm vào phổi. Trong chăn còn có một người khác đang hít thở, khí tức quen thuộc, sợi tóc khe khẽ lướt nhẹ qua gò má nàng, giống như là nụ hôn mềm nhỏ.
An Chi chìm vào trong đó, lúc này mới thật sự ngủ say.
Lúc Ngôn Hề chậm rãi tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng đi đi lại lại trên cầu thang truyền đến, xa xa còn có tiếng chuông mơ hồ.
Một giây sau, nàng lập tức thanh tỉnh. Thiếu nữ trong ngực đang ngủ say, còn có tiếng ngáy nhỏ nhỏ, một bàn tay còn nắm lấy áo bên eo nàng.
Ngôn Hề chớp mắt mấy cái, gấu bông thỏ trong lòng nàng đâu?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, con gấu bông thỏ đáng thương kia nằm trên sàn nhà.
Mà trong ngực là một khuôn mặt hồng hồng say giấc, thập phần hương vị ngọt ngào.
Khí trời bên ngoài vẫn là có nhiều mây, không biết là mưa đã ngừng chưa.
Ngôn Hề có chút bối rối, cũng là vào một ngày mưa, tựa hồ trước kia cũng là một ngày mưa như vậy, thức dậy An Chi đã ở trong lòng nàng.
Tựa hồ...Động tác như vậy chính là thiên kinh địa nghĩa nên làm.
Ngôn Hề cảm nhận được một chút càm giác nói không rõ, chỉ là nàng không bài xích loại cảm giác này.
Âm ấm, chua chua, mềm mềm.
Ngôn Hề không biết buổi sáng An Chi có lớp hay không, trước kia lúc học trung học thì dễ biết, ngoại trừ cuối tuần mỗi ngày đều có lớp. Sau khi An Chi lên Đại học thì rất ít gọi điện thoại và nhăn tin cho nàng, mà nàng cũng không có hỏi.
Hoàn toàn không biết tình hình của nàng.
Ngôn Hề cảm thấy có chút khó chịu, cũng trách bản thân, cho dù nàng trưởng thành, cũng phải quan tâm đến nàng nhiều hơn.
Bây giờ Ngôn Hề mới ý thức tới, trong khoảng thời gian An Chi không có liên lạc với nàng, bản thân nàng là sợ hãi, thất lạc, chẳng qua là nàng dùng những lý do "Đứa nhỏ trưởng thành cần không gian của mình", "Đại học rất đặc sắc cô bé lại còn bận rộn việc học", "Cô bé thích ở cùng với bạn đồng lứa hơn" làm cái cớ để thuyết phục chính mình.
Điều nàng càng thêm sợ hãi chính là, An Chi không còn cần nàng nữa, không còn quan tâm đến nàng.
Mà tối hôm qua cô bé săn sóc quan tâm, bao gồm cả chi tiết quen thuộc là cô bé len lén leo lên giường của nàng, làm cho Ngôn Hề yên tâm, thậm chí có chút vui sướng khi mất đi mà tìm lại được.
Tuy rằng đã trưởng thành, vẫn là tiểu Đào Đào của nàng.
Nàng đang nghĩ có nên gọi An Chi dậy hay không, điện thoại liền rung rung, là Liễu Y Y, "Tiểu Ngũ, hôm nay có rảnh không? Ngày hôm qua đã bị sợ hãi đi, ta mời ngươi ăn cơm."
Ngôn Hề đang muốn trả lời, An Chi nằm trong ngực giống như bị làm ồn đến, cô bé bất mãn A...A...hai tiếng, lại chui vào trong lòng nàng cọ cọ.
Nhất thời Ngôn Hề đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Ở bên kia điện thoại thanh âm của Liễu Y Y truyền đến: "Tiểu Ngũ? Ân? Tín hiệu không tốt sao?"
Không phải tín hiệu không tốt, thanh âm của Liễu Y Y truyền đến rất rõ ràng, An Chi rất bất mãn, nàng đang xoay tới xoay lui trong lòng Ngôn Hề, một tay Ngôn Hề nửa chống thân thể lên, tay kia cầm điện thoại.
Cổ áo của nàng bị An Chi cọ cọ mà mở rộng ra, bờ ngực như kem bơ như ẩn như hiện.
Ngay cả là Ngôn Hề, không thể không thừa nhận bộ dáng của thiếu nữ là cực kỳ động lòng người, thật làm cho người ta muốn phạm tội.
Ngôn Hề cảm thấy suy nghĩ của mình lại bắt đầu lệch hướng, mà trên thực tế tất cả tâm tư của nàng dường như cũng xoắn lại thành một khối.
Nàng muốn nói cái gì chứ?
Liễu Y Y: "...Ngôn Tiểu Ngũ! Có nghe thấy hay không?!"
An Chi nhăn mặt kêu rên, muốn mở mắt nhưng lại mở không ra, nói lầm bầm: "Ai nha..."
Nàng nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Ngôn Hề: "...Ta ở chỗ của Đào Đào."
"Cái gì?! Các ngươi ngủ cùng một đêm?"
Ở trong lòng Ngôn Hề An Chi mãnh liệt mắt mở ra, tầm mắt của nàng đối diện với khối mềm mại của Ngôn Hề, nàng chớp mắt mấy cái, rốt cuộc mới ý thức được nàng đang ở đâu.
"...Suỵt, ngươi nhỏ giọng một chút, An Chi còn đang ngủ..."
An Chi tiếp tục chớp mắt mấy cái, vẫn không nhúc nhích.
"Ta biết rồi...Giữa trưa chúng ta đến, được rồi, cúp máy."
Ngôn Hề cúp máy rồi bỏ sang một bên. Trái tim An Chi đông đông đông nhảy dựng lên, nàng nhớ hình như nàng dậy đi vệ sinh rồi theo thói quen leo lên giườngngủ, cho nên bọn họ ôm nhau ngủ một giấc thật sao?
Ngôn Hề cúp máy rồi cũng không lên tiếng, tại sao nàng không nói lời nào vậy? Bây giờ mình nên tỉnh dậy hay là nên giả vờ ngủ?
Bỏ lỡ thời cơ để tự nhiên tỉnh lại, bây giờ không biết làm sao đây?
Điểm mấu chốt nhất là, mặt của nàng cách ngực của Ngôn Hề...Chỉ có một chút thôi.
Vô tình liền vùi vào ngực a...
Thật, sắc tình a, tốt kích thích a...
An Chi khẩn trương đến mức má lúm đồng tiền cũng muốn run rẩy.
"Đã dậy chưa?" Gương mặt An Chi được ngón tay Ngôn Hề sờ sờ, ngón tay nàng ấm áp nhẵn mịn.
Gương mặt của An Chi mất kiểm soát mà nóng lên, động tác này cũng quá câu người a.
Không thể nghĩ lung tung, không thể nghĩ lung tung.
"Ân? Buổi sáng có lớp không?"
"...Không có, buổi chiều có lớp thí nghiệm." An Chi lấy hết can đảm, âm thầm lùi ra phía sau, rời xa nguồn hấp dẫn này, cẩn thận từng li từng tí nâng mặt lên nhìn về phía nàng.
Ngôn Hề nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu dịu dàng.
An Chi lặng lẽ mà đối mặt với nàng.
"Vậy...Nếu không lại ngủ một chút nữa đi? Còn sớm."
Một khắc này An Chi ngừng thở, nàng bỗng nhiên từ bỏ mọi sự chống cự, ôm lấy cổ của người kia: "Ân!"