Đế Tuấn cùng Thái Nhất đồng loạt thở một hơi dài nhẹ nhõm, nếu như Thường Hi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng không dễ ăn nói với Hi Hòa.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên thì thầm nghĩ con Hùng Miêu kia xuống tay vẫn là không đủ tàn nhẫn, nếu như bọn họ ra tay, Hi Hòa chắc chắn sẽ không có cơ hội để cứu người.
- Thường Hi, muội cảm giác như thế nào?
Hi Hòa lo lắng sốt ruột, đã bất đắc dĩ lại đau lòng.
Nàng truyền một tia linh lực vào tay Thường Hi, kết quả phát hiện Thường Hi bị thương cũng không nghiêm trọng, lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đế Tuấn cùng Thái Nhất lúc này cũng xông tới. Bọn họ làm sao không nhìn ra, vừa rồi là Miêu Miểu cố ý thu lực đạo, nếu không Thường Hi không phải là bị đánh phi, mà là quỳ rạp trên mặt đất hộc máu. Thậm chí nếu Miêu Miểu nhẫn tâm, Thường Hi chưa chắc có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
- Tỷ tỷ, con Hùng Miêu kia khinh người quá đáng, chúng ta cùng nhau đối phó nàng!
Thường Hi chỉ là thấy thân thể có điểm đau, nàng biết chính mình kỳ thật không bị thương quá nghiêm trọng.
Chính là làm trò trước mặt mọi người lâu như vậy, cuối cùng lại bị đối phương ra một chiêu đánh bay, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt, cho nên không muốn bỏ qua.
Nàng đường đường chính là Nguyệt Cung Tiên Tử, như thế nào có thể thua ở trên tay một con Hùng Miêu hèn kém này?
- Thường Hi, không cần làm ồn nữa!
Đế Tuấn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nếu không phải nể mặt nàng là em gái của Hi Hòa thì hắn đã sớm sai người ném nàng ta đi ra ngoài rồi.
- Nếu không phải Miêu Miểu đạo hữu thủ hạ lưu tình, muội còn có thể đứng ở chỗ này hay sao? Muội không biết cảm ơn cũng thôi, như thế nào còn muốn kéo Hi Hòa vào rắc rối nữa?
- Đế Tuấn ngươi có ý tứ gì? Ngươi không giúp ta cùng tỷ tỷ của ta, ngược lại là còn nói chuyện giúp con Hùng Miêu kia! Ngươi thành thật nói xem có phải ngươi cùng con Hùng Miêu kia có quan hệ bí mật không thể cho ai biết hay không?
Thường Hi ủy khuất lại phẫn nộ, vốn dĩ thua trận khiến cho tâm tình khó chịu, Đế Tuấn còn mắng nàng như vậy.
Đế Tuấn tức đến suýt nữa ngất xỉu đi, Hi Hòa dịu ngoan biết lễ phép làm sao lại có một đứa em gái không rõ lý lẽ như vậy cơ chứ?
- Ngươi câm miệng, thua chính là thua, ngươi còn thua không nổi? Hiểu lầm giữa Miêu Miểu đạo hữu cùng ta đã giải trừ, bất luận kẻ nào về sau đều không được lại lấy việc này làm lý do, nếu không, đừng trách Đế Tuấn ta không khách khí!
Vừa dứt lời, quanh người Đế Tuấn đột nhiên bộc phát ra một luồng uy áp, đó là khí tức của Đại Nhật Kim Diễm, có thể đốt cháy vạn vật.
Thường Hi bị luồng khí tức kia áp bách đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ôm Hi Hòa ủy khuất khóc lên.
Đế Tuấn không hề để ý đến nàng, nhìn về phía Miêu Miểu, hòa khí nói:
- Cảm tạ Miêu Miểu đạo hữu mới vừa rồi đã thủ hạ lưu tình. Chuyện giữa chúng ta chỉ là một hiểu lầm, hiện giờ hiểu lầm tiêu trừ, về sau chính là bằng hữu. Chuyện đánh nhau là Thường Hi không đúng, nếu thắng bại đã phân, việc này không bằng kết thúc như vậy?
Thấy Đế Tuấn chủ động cúi đầu, Miêu Miểu tự nhiên sẽ không có lý không tha người. Huống chi, trong chuyện hôm nay, bọn họ cũng có lỗi sai, trước khi sự tình không minh bạch đã định tội Đế Tuấn rồi.
- Yêu Hoàng bệ hạ khoan hồng độ lượng làm người kính nể. Trong chuyện hôm nay, ta cũng có sai, hy vọng Yêu Hoàng bệ hạ không lấy làm phiền lòng.
Trong mắt của Đế Tuấn lộ ra biểu cảm tán thưởng, hắn cười nói:
- Miêu Miểu đạo hữu quá khách khí, chỉ là hiểu lầm thôi. Miêu Miểu đạo hữu cùng Nguyên Thủy đạo hữu, Thông Thiên đạo hữu có thể tới ăn mừng Thiên Đình thành lập, là vinh hạnh của ta mới đúng.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên gật nhẹ đầu, xem ra Đế Tuấn vẫn biết cách làm người, đây là biểu đạt thiện ý đối với bọn họ, hy vọng bọn họ tiếp tục lưu lại, tham gia nghi thức mừng Thiên Đình thành lập.
Miêu Miểu nói:
- Đế Tuấn đạo hữu khách khí. Thành lập Thiên Đình không chỉ có là chuyện đại sự của Hồng Hoang, càng là may mắn của Yêu tộc ta, có thể chính mắt nhìn thấy Thiên Đình thành lập là vinh hạnh của ta mới đúng.
Vì thế Miêu Miểu cùng Nguyên Thủy, Thông Thiên liền tạm thời ở lại Thiên Đình. Trình độ nồng đậm của linh khí Thiên Đình cũng không thua kém với Côn Luân Sơn, cho nên cũng sẽ không làm cho bọn họ chậm trễ tu hành.
Chỉ là lúc này bầu không khí giữa ba người Miêu Miểu tương đương xấu hổ.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên tìm tòi nghiên cứu quan sát Miêu Miểu từ trên xuống dưới, Miêu Miểu cười một tiếng, tự giác giao Phượng Linh ra tới.
Hai anh em tiếp nhận Phượng Linh liền bắt đầu nghiên cứu, cuối cùng xác định chính là Phượng Linh của Nguyên Phượng!
- Cô kiếm được thứ này từ nơi nào? Là lấy được trước khi lên trên Côn Luân Sơn phải không?
Thông Thiên vẻ mặt không thể tưởng tượng, một tiểu yêu cảnh giới Kim Tiên sao có thể lấy được Phượng Linh của Nguyên Phượng?
Miêu Miểu lải nhải giải thích:
- Các ngài biết đến đó, ta luôn có duyên cùng bảo bối. Lúc linh mạch của Tây bộ bị hủy, ta bị sóng linh lực đưa tới gò Lạc Phượng, kết quả liền nhìn đến tàn ảnh của Nguyên Phượng. Nàng yêu cầu ta giúp nàng chăm sóc con của nàng, à, chính là hai quả trứng Phượng Hoàng này. Chỉ có điều hai đứa nhỏ này của Nguyên Phượng có chút kỳ quặc, cư nhiên đều không phải là Phượng Hoàng.
Nàng đặt hai quả trứng lên bàn, Nguyên Thủy cùng Thông Thiên cũng cảm thấy hứng thú nên chạy lại đây.
- Các ngài xem, quả này là Khổng Tước, quả này là Kim Sí Đại Bằng, huyết mạch đều thấp hơn Phượng Hoàng không ít. Nguyên Phượng nói Phượng tộc không muốn tiếp nhận hai đứa nhỏ này, cho nên liền phó thác cho ta. Nhưng nàng cũng không có muốn ta phí công nuôi dưỡng, cho nên tặng ta chiếc Phượng Linh này làm thù lao. Nhưng mà sau khi tới Côn Luân Sơn, ta căn bản không có cơ hội thi triển, cho nên cũng không có lấy ra, tuyệt đối không phải cố ý gạt các ngài.
- Nếu không phải Thường Hi kia khinh người quá đáng, ta cũng sẽ không lấy ra. Rốt cuộc là thứ tốt bực này sẽ quá dễ khiến cho người có tâm chú ý, không biết có bao nhiêu người muốn cướp Phượng Linh, đặc biệt là Phượng tộc.
Nói tới đây, Miêu Miểu hơi chau mày, sờ sờ cằm nói:
- Vẫn luôn cảm thấy, ta về sau sẽ có chút nguy hiểm, Nguyên Thủy đạo hữu, Thông Thiên đạo hữu, về sau xin hãy chiếu cố nhiều hơn!
Nguyên Thủy, Thông Thiên:
- ...
Không có người nào có thể càng dong dài hơn so với ngươi.
Ngươi căn bản không cần người chiếu cố, ai tới tìm ngươi phiền toái, ngươi có thể kể dong dài làm đối phương mệt chết.
Chỉ có điều Thông Thiên vẫn vỗ bộ ngực đảm bảo:
- Miểu Miểu, cô cứ việc yên tâm, chỉ cần cô còn đi theo bên người Tam Thanh chúng ta thì ta đảm bảo không ai có thể thương tổn đến cô.
- Ta tuyệt đối tin tưởng!
Miêu Miểu đã hạ quyết tâm, vẫn luôn đi theo bên người Tam Thanh.
Nguyên Thủy đưa Phượng Linh cho nàng, lãnh đạm dặn dò:
- Cô cất kỹ thứ này đi. Nếu như có người dám động thủ với cô, Tam Thanh sẽ không bỏ qua cho hắn.
Miêu Miểu cười, Nguyên Thủy đạo hữu thuyết minh cái gì kêu là mặt lạnh tâm nóng.
Thông Thiên âm thầm nói thầm nhị ca nhà mình có đôi khi cũng rất thích nói lời trái tâm.
- Đúng rồi, chuyện hôm nay thật làm người ngoài ý muốn, Đế Tuấn cùng Thái Nhất cư nhiên đều không phải kẻ phụ lòng kia. Ta đây thật nghĩ không ra tới còn có thể có ai. Miểu Miểu, cô muốn tìm được hắn chỉ sợ không dễ dàng.
Thông Thiên một tay chống cằm, có chút mê mang nói.
- Vậy chậm rãi tìm, một ngày nào đó sẽ tìm được.
Tuy rằng Miêu Miểu cũng có chút thất vọng, nhưng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên nàng cũng nhanh điều chỉnh lại đây.
Nguyên Thủy muốn nói lại thôi, như là nghĩ tới cái gì lại không bằng lòng nói, rốt cuộc khiến cho Thông Thiên cùng Miêu Miểu chú ý.
- Nhị ca, huynh muốn nói cái gì thì cứ nói đi, làm gì ấp a ấp úng như vậy?
- Nguyên Thủy đạo hữu, ngài chính là nghĩ tới cái gì?
Nguyên Thủy liếc mắt nhìn hai người một cái, mới không tình nguyện nói:
- Đế Tuấn có một kiện cộng sinh linh bảo, gọi là Hà Đồ Lạc Thư, nghe nói có thể thôi diễn bất luận chuyện gì trong thiên hạ.
Hai mắt của Miêu Miểu sáng ngời! Đúng vậy, trên tay Đế Tuấn chính là có Hà Đồ Lạc Thư! Chẳng sợ chỉ có một phân hy vọng, nàng cũng muốn thử một lần!
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miểu: Nguyên Thủy đạo hữu, Thông Thiên đạo hữu, bổn Hùng Miêu trở nên lợi hại như vậy, kẻ phụ lòng kia nhất định không phải đối thủ của ta!
Nguyên Thủy: Chút tài mọn thôi, ngươi vẫn là cố gắng tu luyện thêm mấy năm đi.
Thông Thiên: Nhưng hiện tại vấn đề là chúng ta không tìm thấy kẻ phụ lòng kia.
Đế Tuấn: Hùng Miêu đạo hữu, ta có Hà Đồ Lạc Thư, có thể giúp ngươi nha ~
Miêu Miểu, Nguyên Thủy, Thông Thiên: Vô sự hiến ân cần, không phải ăn trộm thì cũng là ăn cướp!
Đế Tuấn:
Hồng Quân: