Đế Tuấn không rõ nguyên do, hỏi:
- Thông Thiên chỉ tên muốn gặp ta? Là vì chuyện gì?
Thái Nhất thầm lắc đầu. Hắn vốn còn đang định về đến Thiên Đình thì sẽ ngồi xuống nói rõ ràng chuyện của Miêu Miểu đạo hữu với huynh trưởng, không nghĩ tới đối phương đến nhanh như vậy, đánh bọn họ một cái trở tay không kịp.
Hiện giờ, chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi.
- Huynh trưởng, việc này có quan hệ với vị Miêu Miểu đạo hữu kia. Xin hỏi huynh trưởng, ngàn năm trước, huynh có từng kết đạo lữ với một con Hùng Miêu gọi là Miêu Miểu hay không vậy?
Thái Nhất hỏi thẳng thừng bởi vì thật sự là không có thời gian nói tỉ mỉ.
- Đương nhiên không có, Thái Nhất, huynh trưởng sao có thể là người tùy tiện như vậy?
Đế Tuấn cũng nói thẳng trọng tâm, ngữ khí không khỏi lạnh hơn vài phần:
- Miêu Miểu cái gì cơ chứ? Chỉ sợ là cố ý tới cửa gây khó dễ mà thôi. Đi, đi xem.
Nghe hắn nói như vậy, Thái Nhất cũng thấy tự tin hơn, huynh trưởng nói không có thì nhất định là không có!
Phía trên Linh Tiêu Điện, 99 cây cột hình trụ thật lớn, kim bích huy hoàng chống đỡ khung đỉnh, ở vị trí chủ đạo có thiết trí hai tòa vương tọa, phân biệt là dành cho Đế Tuấn cùng Thái Nhất.
Ở hai bên trái phải phía dưới thì có mười chiếc ghế ngồi, chuyên môn dùng để khoản đãi khách nhân có thân phận tôn quý.
Nhưng Nguyên Thủy, Thông Thiên cùng Miêu Miểu đều không có ngồi xuống, bởi vì nếu như ngồi ở trên những chiếc ghế này thì cũng tương đương với việc triều bái Yêu Hoàng Đông Hoàng. Tam Thanh là tồn tại có thân phận cao quý bậc nào, sao có thể cúi đầu trước Tam Túc Kim Ô được?
Miêu Miểu nhìn thoáng qua bốn phía, thấy sắc mặt của mười đại Yêu Soái đang đứng thẳng hai bên không tốt, vì thế nhỏ giọng nói:
- Chúng ta như vậy có phải quá trương dương hay không? Ngầm gặp Đế Tuấn một lần, đóng cửa thảo luận có phải tốt hơn không? Thiên Đình còn không có chính thức tuyên bố thành lập, nghị sự ở nơi đây có phải không tốt lắm hay không? Vạn nhất Đế Tuấn không phải là Vô Song, chúng ta đây tìm nam cặn bã để diệt không thành lại phải bị vả mặt. Ta bị vả mặt thì cũng không có gì, dù sao không ai nhận biết được ta nhưng Tam Thanh các ngài thanh danh lan xa, truyền ra đi sẽ ảnh hưởng rất xấu, không bằng hiện tại chúng ta liền...
- Dong dài cái gì? Ta còn không lo lắng, cô lo lắng cái gì? Hừ, liền tính Đế Tuấn không phải kẻ phụ lòng kia, Tam Thanh chúng ta nguyện ý tới ăn mừng Thiên Đình thành lập, hắn cũng nên cảm thấy vinh hạnh.
Nguyên Thủy đánh gãy lời dong dài của Miêu Miểu, ngạo nghễ liếc mắt nhìn chung quanh một cái, thân thể lại càng thẳng.
Thông Thiên ôm Thanh Bình Kiếm phụ họa nói:
- Nhị ca nói không sai, Tam Thanh chúng ta hành sự từ trước đến nay đều không quá quan tâm đến đạo lý.
Nói cách khác, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, không có đạo lý bị người khác khi dễ.
Trong lòng của Miêu Miểu thấy cảm động, lại cũng rất là lo lắng, vạn nhất Đế Tuấn thật sự không phải là Vô Song, vậy bọn họ cũng thật sự là sẽ rất mất mặt.
Trong lúc suy tư, bên ngoài đại điện vang lên hai tiếng thông truyền:
- Yêu Hoàng bệ hạ đến! Đông Hoàng bệ hạ đến!
Sau đó, mọi người liền thấy hai bóng người một vàng một trắng từ cửa lớn bên cạnh vương tọa đi vào trong điện, đúng là Đế Tuấn cùng Thái Nhất.
Hai người vừa vào điện, ba người Nguyên Thủy lập tức đình chỉ nói chuyện với nhau, thần sắc khác nhau mà đánh giá hai người.
Đế Tuấn đội kim quan, trường bào màu vàng làm nền khiến cho hắn càng thêm lạnh lùng cao quý, vương giả chi khí hoàn toàn lộ rõ; Thái Nhất thì ưu nhã ôn hòa, tư dung vô song.
Trong khi bọn họ đánh giá hai người Đế Tuấn và Thái Nhất thì đồng thời, hai người cũng đánh giá lại bọn họ, hoặc là nói chủ yếu đánh giá Miêu Miểu.
Thái Nhất thấy dung nhan của Miêu Miểu xuất chúng, hơn xa yêu tinh phổ thông, cảnh giới càng đã tăng lên tới Đại La Kim Tiên sơ kỳ, không khỏi kinh ngạc. Hắn nhớ rõ ngàn năm trước Nữ Oa nói cho hắn, khi đó tu vi của Miêu Miểu mới chỉ là Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ mà thôi.
Đây là trực tiếp vượt qua Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn, tăng lên tới Đại La Kim Tiên đó nha!
Tiến bộ nhanh như vậy quả thực ngoài dự đoán mọi người.
Hơn nữa nàng còn có bản lĩnh tầm bảo nữa... Thái Nhất động lòng quý tài, muốn mời chào Miêu Miểu đến Thiên Đình làm quan.
Đế Tuấn lại không biết chuyện này, chỉ là lạnh nhạt liếc mắt nhìn Miêu Miểu một cái, ý niệm đầu tiên là dung mạo không tồi, ý niệm thứ hai là tu vi không tồi, ý niệm thứ ba là trước đây tuyệt đối không có gặp qua người này.
- Ba vị chính là Nguyên Thủy đạo hữu, Thông Thiên đạo hữu cùng Miêu Miểu đạo hữu đi? Tại hạ là Đế Tuấn, đây là en trai cuả ta Thái Nhất. Hoan nghênh ba vị đến Thiên Đình làm khách.
Đế Tuấn bày ra tư thế của chủ nhân, trên mặt nở nụ cười tươi nhiệt tình.
- Nghe nói ba vị tìm tại hạ có việc thương lượng, không biết là chuyện gì?
- Ngươi chính là Đế Tuấn sao? Chúng ta tìm ngươi xác thật có chuyện rất trọng yếu.
Thông Thiên đưa mắt ra hiệu cho Miêu Miểu, nhỏ giọng hỏi:
- Miểu Miểu, hắn có phải là kẻ phụ lòng kia hay không?
Miêu Miểu lắc lắc đầu, nói:
- Khí tức không giống, dung mạo cũng không giống.
Dung mạo của Đế Tuấn thiên hướng dương cương lạnh lùng, khí tức cực nóng như Thái Dương Tinh; dung mạo của Vô Song thì tinh xảo giống tranh thuỷ mặc, là một loại vẻ đẹp của tạo hóa, trong khí tức dường như còn ẩn chứa sự mị hoặc khó lường.
Nàng lại không biết, lúc ấy Hồng Quân là bởi vì áp chế La Hầu ở trong cơ thể, mị hoặc chi lực đều là La Hầu phát ra.
Thông Thiên nói:
- Khí tức cùng dung mạo cũng dễ dàng thay đổi, dựa vào chuyện này phán đoán khẳng định không chuẩn xác.
- Vậy phải phán đoán như thế nào?
Miêu Miểu cũng không có cách, tổng không thể thâm nhập linh hồn giao lưu một chút đi?
Thông Thiên cắn chặt răng, nói:
- Ta tới hỏi.
Hắn trên dưới đánh giá Đế Tuấn một phen, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Nghe Thái Nhất nói ngàn năm trước thần thức của ngươi đi qua khu vực Tây bộ của Hồng Hoang, còn gặp một nữ tử xinh đẹp, có phải thế không?
Đế Tuấn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thái Nhất, người sau thì xấu hổ cười cười.
- Đúng vậy.
Đế Tuấn thành thật trả lời.
Thông Thiên lại hỏi:
- Ngươi cùng nàng kia gặp mặt chính là ở đoạn thời gian Tây bộ linh mạch bị hủy kia phải không?
Đế Tuấn gật gật đầu, trả lời thực dứt khoát:
- Không sai.
Nghe đến đây, sắc mặt của ba người Thông Thiên lập tức có chút biến hóa, chỉ có điều còn không có đưa ra được kết luận cuối cùng.
Lần này đổi Miêu Miểu hỏi:
- Lúc ấy ngươi chính là bị trọng thương phải không?
- Phải.
Đế Tuấn nói xong mới nghi hoặc hỏi:
- Làm sao cô biết?
- Quả nhiên là ngươi!
Thông Thiên bỗng dưng ngẩn ra, nổi giận nói:
- Ngươi, kẻ phụ lòng này bây giờ còn hỏi Miểu Miểu là làm sao mà biết được? Lúc trước nếu không phải Miểu Miểu chiếu cố ngươi bảy năm, bản thân còn giúp ngươi trị thương, ngươi có thể tốt lên hay sao? Kết quả nàng vừa cùng ngươi kết làm đạo lữ thì ngày hôm sau, ngươi đã vứt bỏ nàng biến mất không còn tung tích, còn ở đó làm bộ không quen biết! Đế Tuấn, ngươi không xứng làm Yêu Hoàng!