- Người kia hãy đứng lại!
Một kỵ sĩ giáp đen bước ra khỏi đám người định ngăn thiếu niên đến gần.
Khóe môi thiếu niên cong lên như có như không, nhẹ giật dây cương. Tuấn mã trắng bốn vó nhảy lên như mọc cánh từ trăm thước xẹt qua đầu đám kỵ sĩ giáp đen, ổn định đáp xuống dưới tường thành.
Ngựa trắng thật thần tuấn.
Mọi người kinh thán.
Thiếu niên tuấn túc giật mạnh ngựa, hỏi:
- Vị lão bá trên thành chính là trưởng lão trưởng lão Cao Lâm sao?
Giọng thiếu niên không lớn nhưng ở trong gió tuyết ngưng mà không tán, rõ ràng như tơ nhện rơi vào tai mỗi người. Công lực này khiến đám kỵ sĩ giáp đen thầm giật mình, không dám xem thường thiếu niên.
Trưởng lão Cao Lâm ở trên thành chứng kiến tình hình đó, lòng dấy lên một tia hy vọng, vội vàng lớn tiếng nói:
- Đúng là lão hủ, vị tiểu huynh đệ này là...
- Tại hạ là võ giả thủ hộ gần đây Cao Phong thôn trưởng mời đến, những người dưới thành là ai?
Giọng thiếu niên rõ to vọng từ dưới thành lên khiến trưởng lão Cao Lâm mừng rỡ, nói vậy là mấy người Cao Phong mời được võ giả thủ hộ, nhưng...
Trưởng lão Cao Lâm nhìn thiếu niên dưới thành, lão thấy nghi ngờ.
Một người trẻ như vậy không biết thực lực như thế nào, chắc không phải đối thủ của đám cướp hung dữ này. Tuổi còn trẻ đang ở lứa thanh xuân, có lẽ sau này tiền đồ rộng mở, thiếu niên không nên bỏ mạng tại đây.
Trong phút chốc trưởng lão Cao Lâm không biết nên đáp như thế nào.
Dưới thành.
- Tiểu tử, ngươi là người mới đến?
Nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình chậm rãi đến gần đánh giá Đinh Hạo, một lúc sau vô cùng kiêu ngạo nói:
- Chúng ta là kỵ sĩ. Đến nơi này dĩ nhiên là vì trưng thu. Tiểu trử, ngươi từ đâu đến?
Đinh Hạo nhíu mày.
Đám kỵ sĩ giáp đen ăn mặc và hơi thở tuyệt đối không phải người lương thiện, mấy cái đầu đóng băng treo dưới đầu ngựa nói lên tất cả.
- Tên của ta gọi là Nhất Đao Khải Trình, võ giả thủ hộ mới của Thung Lũng thôn.
Đinh Hạo cười nói:
- Các ngươi sẽ nhớ tên này.
Nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình lạnh lùng cười:
- Nhất Đao Khải Trình? Quá cuồng vọng.
Bỗng nhiên mùi máu từ phía trên bay xuống, Đinh Hạo hít hà, ánh mắt như đao liếc nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình.
Đinh Hạo gằn từng chữ:
- A? Mới rồi các ngươi giết người tại đây?
- Ha ha ha ha ha ha! Đám cỏ đó giết một, hai người có sao?
Một kỵ sĩ giáp đen bên cạnh nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình cười to bảo:
- Thời gian còn chưa đến năm giây, nếu không giao đúng quy định thì bao gồm cả ngươi, tất cả phải chết!
- A! Mạng người ở trong mắt các ngươi như là cắt cỏ?
Đinh Hạo gật gù, nhìn nỗ tiễn đen trên người kỵ sĩ giáp đen chốc lát.
Đinh Hạo nói:
- Vậy là thanh niên trên thành bị ngươi giết?
Kỵ sĩ giáp đen bị ánh mắt đáng sợ của Đinh Hạo chọc giận, hừ lạnh một tiếng:
- Đúng vậy. Là lão tử giết rồi sao? Lão tử chỉ dùng một mũi tên xuyên thủng cổ tiểu tạp chủng đó!
Kỵ sĩ giáp đen không để Đinh Hạo vào mắt.
Nhưng giây sau...
- Nếu vậy thì ngươi hãy chết đi.
Đinh Hạo bỗng giơ tay lên, luồng sáng bạc bay ra.
Đó là một cây phi đao.
Kỵ sĩ giáp đen ung dung cười nhạt, thuật ám khí trình độ này cũng dám khoe ra?
Kỵ sĩ giáp đen nắm chặt chuôi đao định rút ra đánh tan tía sáng kia.
Nhưng chớp mắt phi đao bỗng tăng tốc khó tin, như luồng sáng rực rỡ nhất trong bóng đến, nhiếp hồn người.
Kỵ sĩ giáp đen thấy hoa mắt rồi cổ họng lạnh lẽo, cứng ngắc trên lưng ngựa. Sức lực của kỵ sĩ giáp đen tan biến như luồng khói trong gió, trường đao đánh đâu thắng đó chỉ kịp rút ra khỏi vỏ một tấc rồi ngừng.
- Khặc khặc...
Cổ họng kỵ sĩ giáp đen phát ra thanh âm dã thú trước khi chết, biểu tình khó tin...
- Sao có thể như vậy? Đột nhiên... Nhanh quá.
Kỵ sĩ giáp đen té xuống lưng ngựa, tắt thở.
Một cây phi đao, chuôi đao tinh xảo lộ ra từ cổ họng kỵ sĩ giáp đen, đâm thủng cổ họng và cần cổ gã, giống y như cái chết của thiếu niên Cao Kiếm lúc trước bị kỵ sĩ giáp đen giết.
Cả quả trình nhanh như chớp.
Kỵ sĩ giáp đen khác, bao gồm nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình nằm mơ cũng không ngờ trong tình huống số người đông thế mạnh bất lợi vậy mà thiếu niên một lời không hợp liền ra tay, thế nên bọn họ không kịp cứu viện đồng bạn.
Chờ khi các kỵ sĩ giáp đen phản ứng lại thì kỵ sĩ giáp đen kia đã chết.
Đám kỵ sĩ giáp đen trợn tròn mắt.
- Thật to gan!
Mắt nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình chớp lóe ánh sáng xanh, tức giận quát:
- Ngươi dám giết kỵ sĩ của ta? Tiểu tạp chủng, ngươi xong đời, ngươi chết chắc rồi. Lên trời xuống đất không ai cứu được ngươi, ta muốn lột da rút gân ngươi ra, phơi thây hoang dã!
Kỵ sĩ giáp đen lấy lại tinh thần quê quá hóa khùng vây quanh Đinh Hạo vào giữa, đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng.
Không khí căng thẳng nghẹt thở.
Các thôn dân Thung Lũng thôn trên tường thành ngẩn ngơ.
Đinh Hạo ra vẻ làm một chuyện không quan trọng gì, mặt không biểu tình nói:
- Giết loại tạp chủng này làm bẩn tay ta, các ngươi chỉ là một đám cướp không biết trời cao đất rộng, dám giương oai trước mặt ta? Nếu các ngươi đã không phải là thứ tốt lành gì thì ta giết người không thấy tội lỗi. Hưm, quyết định vậy đi, hôm nay các ngươi đều ở lại đây đi!
Đinh Hạo hoàn toàn không để hơn ba mươi kỵ sĩ giáp đen mạnh mẽ vào mắt.
Thái độ khinh thường ra mặt chọc nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình giận điên lên.
Trước giờ là đám kỵ sĩ giáp đen khi dễ người ta, từ khi nào có kẻ dám coi thường bọn họ?
Vốn thấy Đinh Hạo ăn mặc bất phàm nên hơi e ngại giờ bị lửa giận đốt cháy sạch, mặc kệ hắn là truyền nhân địa môn phái hay đệ tử thế gia gì, hôm nay đồ sát chỗ này rồi còn ai biết?
- Lên, giết tiểu tạp chủng này trước, gà chó không tha!
Mặt mũi nam nhân vạm vỡ trọc đầu xăm hình bặm trợn, rút đao to bên hông ra:
- Coi chừng ám khí của tạp chủng này!
Đầu chân mày Đinh Hạo đậm đặc sát ý:
- Đã đánh nhau rồi còn nói nhiều làm gì?
Vù vù vù vù vù!
Cùng với Đinh Hạo giơ tay, bốn luồng sáng lạnh không chia trước sau hóa thành tia chớp bạc bắn hướng bốn kỵ sĩ giáp đen lao đến.
- A!
- Phụt.
- Không...
- A...
Bốn tiếng rên rỉ vang lên cùng lúc.