“Khốn kiếp! Không ngờ tiểu tử này giấu thật kỹ.”
Minh Tiên nắm chặt bàn tay đến mức chảy máu. Vốn hắn còn tưởng rằng Minh Thần vì một cơ duyên nào đó mà tu vi tăng mạnh, không ngờ đối phương lại mang trong minh tiên thiên độc thể hiếm có, hơn nữa còn tu luyện đến mức này. Điều này khiến trong lòng hắn nảy lên cái ý nghĩ muốn giết Minh Thần ngay khi tranh đoạt truyền thừa kết thúc. Bởi vì cho dù thắng hay thua, địa vị của hắn sau này chắc chắn sẽ thuộc về đối phương.
Ngọc Lưu Ly chưa từng thấy qua tiên thiên độc thể nhưng cũng có đọc qua vài ghi chép về loại thể chất này. Người mang độc thể vì chịu phản phệ cực lớn nên vẻ bề ngoài thường thiếu sức sống, đặc biệt linh khí của họ có một màu tím. Những điểm này hoàn toàn khớp với bộ dạng của Minh Thần lúc bấy giờ.
Lúc này nàng phải cực kỳ thận trọng. Bởi nếu sơ sẩy chỉ một giây thôi cũng sẽ khiến cho bản thân rơi vào thế nguy hiểm.
Nhưng điều đáng sợ của Minh Thần không chỉ ở độc thể mà cả thân pháp quỷ dị của hắn. Cứ mỗi lần Ngọc Lưu Ly muốn tấn công thì hắn lại vô thanh vô tức biến mất, hơn nữa lại lập tức xuất hiện bên cạnh nàng để tấn công.
“Đây rốt cuộc là loại thân pháp gì? Tại sao tốc độ lại biến thái đến như vậy?”
Thân pháp của tu tiên giả có hàng trăm loại khác nhau, tùy vào tu vi và mức độ thuần thục của người sử dụng mà có thể thi triển ra ảo diệu của nó. Nhưng để một người có tu vi Nguyên Anh Cảnh như Minh Thần có tốc độ như vậy, loại thân pháp này tất cả dường như chưa từng nghe nói đến.
“Xoẹt…xoẹt… xoẹt…”
Những nét bút của Ngọc Lưu Ly như mây trôi nước chảy. Lấy bản thân mình làm trung tâm, xung quanh Ngọc Lưu Ly lúc này xuất hiện bốn ngọn núi cao tầm 5m bao bọc bảo vệ lấy nàng.
“Nha đầu này quả thực thông minh.”
Tần Hạc vỗ tay tấm tắc khen ngợi. Xung quanh Ngọc Lưu Ly lúc này được bao bọc bởi núi cao, Minh Thần muốn tiếp cận nàng chỉ có thể tiến vào từ phía trên. Ngọc Lưu Ly chỉ cần chú ý ở đó thì cho dù thân pháp của Minh Thần có nhanh như thế nào cũng phải chào thua mà thôi.
Bày binh bố trận xong xuôi, Ngọc Lưu Ly tập trung nhìn về phía trên đầu mình. Chỉ cần Minh Thần xuất hiện, nàng nhất định sẽ dồn toàn lực để tấn công đối phương. Tập trung một hồi lâu nhưng không thể tìm ra tung tích của đối phương, Ngọc Lưu Ly bất ngờ lại cảm thấy nguy hiểm, nàng nhanh chóng ngã người ra đằng sau. Mặc dù nàng né được công kích đầu tiên nhưng lại không thể tránh được một cước tiếp theo của Minh Thần. Trong phút chốc, thân thể của Ngọc Lưu Ly bị đá bay đập mạnh vào vách núi do chính nàng tạo ra.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Kế hoạch của Ngọc Lưu Ly vô cùng hoàn hảo, rất nhiều người tin rằng Minh Thần ít nhiều cũng sẽ bị hạn chế. Nhưng khi thấy đối phương vẫn như cũ, không một chút tiếng động xuất hiện bên cạnh Ngọc Lưu Ly và ra đòn, tất cả đều không kìm được sự kinh ngạc. Thậm chí các khoa học giả đã dùng chế độ tua chậm gấp 1000 lần nhưng vẫn không thể bắt kịp được tốc độ của Minh Thần.
“Hệ thống, ngươi có cách nào để phá cục diện này không?”
Trước tình thế nan giải, Nguyễn Nam đành phải cầu cứu hệ thống. Nhưng câu trả lời của đối phương lập tức khiến hắn phải suy ngẫm lại.
“Ký chủ, nếu ngươi muốn tốt cho nàng thì tốt nhất là nên để nàng tự giải quyết. Nếu mỗi nàng gặp nguy ngươi đều ra tay trợ giúp thì sau này không có mặt ngươi ở đó, liệu nàng có thể tự mình giải quyết hay không?”
Đúng như lời hệ thống nói, Nguyễn Nam đã quên mất một điều cơ bản của đại lục này. Con đường tu luyện mỗi bước đi đều là nguy hiểm, chỉ có người có bản lĩnh thực sự mới có thể đứng trên đỉnh cao đại lục. Nếu hắn lần nào cũng ra tay giúp đỡ Ngọc Lưu Ly thì cũng chỉ là hại nàng mà thôi.
Có lời nhắc nhở của hệ thống, Nguyễn Nam lúc này chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho Ngọc Lưu Ly có thể phá giải được tốc độ của đối phương, chuyển bại thành thắng mà thôi.
Càng giao chiến, Ngọc Lưu Ly càng rơi vào thế hạ phong. Cho dù nàng làm bất cứ mọi cách nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của đối phương.
“Leng keng.”
Bất ngờ, một âm thanh kim loại vang lên bên cạnh Ngọc Lưu Ly, đây chính là thanh đoản đao mà Minh Thần dùng để tấn công nàng. Đưa mắt nhìn xung quanh, Ngọc Lưu Ly bất ngờ khi thấy xung quanh mình đều là chủy thủ của đối phương.
“Lẽ nào…”
Một ý nghĩ ngay lập tức lóe lên trong đầu Ngọc Lưu Ly. Nàng nhanh chóng lại vẽ thành vài nét trên không trung, những nét bút đó ngay lập tức hóa thành bốn ngọn núi bao bọc lấy nàng.
“Ngươi vẫn chưa chịu bỏ cuộc hay sao?”
Nhìn Ngọc Lưu Ly chỉ có thể trốn ở bên trong bốn ngọn núi, Minh Thần nhếch môi tỏ vẻ khinh thường. Chẳng lẽ nàng ta không biết rút kinh nghiệm sau khi thất bại hay sao?
Không cần nhìn tất cả cũng có thể đoán được kết quả, Ngọc Lưu Ly cho dù cố gắng đến mấy e rằng cũng sẽ là người bại trận.
“Ầm… ầm…”
m thanh va đập lại vang lên. Tất cả lúc này đều không nhẫn tâm nhìn thấy cảnh một đại mỹ nhân như Ngọc Lưu Ly bị vùi dập như vậy. Nhưng khi cát bụi qua đi, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc khi người bị đánh bay lại chính là Minh Thần.
“Ngươi rốt cuộc làm sao có thể nhìn thấu được bí mật của ta!”
Lồm cồm bò dậy từ đống đất đá, Minh Thần tức giận hét lên. Hắn không tin Ngọc Lưu Ly chỉ dựa vào may mắn liền có thể đánh trúng hắn. Bởi khi hắn vừa áp sát Ngọc Lưu Ly liền tấn công vào đúng nơi hắn xuất hiện, giống như nàng đã chờ sẵn hắn ở đó vậy.
Trong khi tất cả còn đang ngơ ngác thì Ngọc Lưu Ly lại ném một thanh đoản đao về phía Minh Thần. Tất cả đều nhận ra đây là đoản đao của Minh Thần, nhưng chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến loại thân pháp kia của Minh Thần?
“Nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn đây là một loại đạo thuật giúp ngươi dịch chuyển chứ không phải thân pháp.”
Câu nói của Ngọc Lưu Ly khiến tất cả phải ồ lên kinh ngạc. Khác với những loại thân pháp thông thường sẽ gặp chút ít trở ngại khi bị thứ gì đó cản trở thì loại đạo thuật dịch chuyển này lại không hề gặp sự trở ngại này.
“Ngươi giả vờ dùng đoản đao tấn công từ xa để khiến ta phân tâm nhưng thực chất lại là dùng nó để thi triển đạo thuật này. Ta nói không sai chứ?”
Ngay từ khi thấy các thanh đoản đao rải rác khắp nơi, Ngọc Lưu Ly đã có suy nghĩ này trong đầu. Nàng thi triển bốn ngọn núi không phải để che chắn mà là cô lập tầm nhìn của Minh Thần. Bên trong bốn vách núi lúc này Ngọc Lưu Ly chỉ lưu lại một thanh đoản đao để dụ dỗ đối phương thi triển loại đạo thuật này. Cuối cùng nàng chỉ cần chú ý đến nơi đó để ra chiêu phản kích lại mà thôi.
“Khả năng quan sát của Ngọc đại tiểu thư quả thực đáng kinh ngạc, tại hạ xin bái phục.”
Bị đối phương nhìn thấu thủ đoạn của mình, Minh Thần không hề tỏ ra có chút lo lắng nào mà còn vỗ tay tán thưởng Ngọc Lưu Ly. Loại đạo thuật này chính là do Hắc lão truyền dạy cho hắn. Dùng chính linh khí của bản thân để đánh dấu trên đoản đao. Thông qua sự chuyển dịch linh khí, hắn có thể dễ dàng đổi chỗ bản thân với các thanh đoản đao. Có thể ung dung chiến thắng các trận đấu trước, Minh Thần cũng đều dựa vào loại đạo thuật này. Nhưng người duy nhất phát hiện ra bí mật của nó cũng chỉ có Ngọc Lưu Ly mà thôi.
Minh Thần thừa nhận đạo thuật của bản thân khiến tất cả lúc này đều bắt đầu động tâm. Cách tu luyện thiên thiên độc thể, đạo thuật dịch chuyển đều là loại chí bảo trấn phái, không ngờ lại rơi vào tay của một người. Hơn nữa dường như đó vẫn chưa phải là toàn bộ bí mật của hắn. Tất cả lúc này đều vô cùng mong chờ Minh Thần sẽ đem đến cho bọn họ thêm nhiều điều bất ngờ hơn nữa.
“Ngọc đại tiểu thư có thể nhìn ra đạo thuật của ta, không biết ngươi có nhận ra điểm khác thường nào nữa hay không?”
Minh Thần bộ dạng vẫn vô cùng ung dung như thể việc đối phương có thể phá giải được đạo thuật của hắn là chuyện vô cùng nhỏ nhặt vậy.
Trong thoáng chốc Ngọc Lưu Ly đã không kịp hiểu lời nói của Minh Thần, nhưng khi nàng nhận ra thì đã quá muộn.
“Hự… phụt…”
Ngọc Lưu Ly bất ngờ ngã quỵ xuống đất, tay ôm lấy ngực, miệng phun ra một ngụm máu.
“Chẳng lẽ trong này có độc?”
Nhìn chỗ máu nàng phun ra đang dần hóa thành màu đen, Ngọc Lưu Ly lập tức hiểu ra vấn đề. Hóa ra đối phương có thể ung dung như vậy vì biết chắc rằng nàng đã hoàn toàn bị trúng độc.
“Ngươi tưởng rằng màn đêm này ta tạo ra chỉ để giúp ta thi triển đạo thuật kia thôi sao?”
Để có thể dễ dàng thi triển loại đạo thuật dịch chuyển này, tầm nhìn chính là thứ quan trọng nhất. Chính vì vậy mà tất cả đều cho rằng Minh Thần tạo ra màn đêm này để có thể dễ dàng thi triển nó. Nhưng dường như tất cả đã lầm, bởi vì theo lời nói của Minh Thần, màn đêm kia dường như được tạo ra với mục đích hoàn toàn khác.
“Ngươi đoán không sai, màn đêm này thực chất là một loại độc do chính ta tạo ra. Một khi loại độc này thâm nhập vào trong máu sẽ khiến cho mọi giác quan của ngươi hoàn toàn bị phong bế.”
Đối phương đã trúng độc, Minh Thần cũng không cần thiết phải che giấu nữa. Loại độc này cho dù là Hợp Thể Cảnh trúng phải cũng không thể chống đỡ được. Nhưng nhược điểm của nó là rất dễ bị thanh tẩy nếu như không hoàn toàn hòa tan vào máu của đối phương. Chính vì vậy mà Minh Thần đã sử dụng một lượng độc vô cùng nhỏ để khiến đối thủ không phát hiện ra.
Từ việc ẩn nhẫn không cho người khác biết thủ đoạn của mình cho đến việc dùng độc từ từ công kích đối phương. Tất cả đều cho thấy Minh Thần là một người vô cùng thông minh và thủ đoạn.
“Hắn có thật sự là tên phế vật chỉ biết ăn chơi đàng điếm của Minh gia hay không?”
Đây chính là câu hỏi chung của tất cả mọi người khi thấy biểu hiện của Minh Thần ngày hôm nay.