“Tần Nhiễm, muội sao vậy?”
Mãi một lúc sau, Ngọc Lưu Ly mới bình tâm trở lại. Nhưng lúc này, Tần Nhiễm đang đứng trước mặt nàng cố gắng lấy tay che mắt lại.
“Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, lúc nãy quả thực tỷ rất chói mắt đó. Hại ta…”
Sau khi Ngọc Lưu Ly kêu lên một cách đau đớn, Tần Nhiễm liền muốn đến xem xét tình hình của nàng. Nào ngờ lúc đó, thân thể Ngọc Lưu Ly bỗng dưng phát ra ánh sáng mãnh liệt khiến cho nàng thiếu chút nữa đã bị mù luôn rồi. Tần Nhiễm đang muốn than vãn thì khi nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, nàng ta liền trợn tròn mắt kinh ngạc không thốt nên lời. Phải một lúc lâu sau nàng ta mới bình tĩnh trở lại và nói.
“Lưu Ly tỷ, thực sự là tỷ đó sao?”
“Không phải ta thì còn ai vào đây nữa? Nha đầu muội muốn trêu ta có phải không?”
Ngọc Lưu Ly nhíu mày đáp. Biểu hiện của Tần Nhiễm quả thực quá khoa trương khiến nàng có chút tức giận.
“Tỷ tự mình xem đi.”
Không biết phải giải thích với Ngọc Lưu Ly như thế nào, Tần Nhiễm mới lấy điện thoại mở camera rồi đưa cho Ngọc Lưu Ly.
“Đây là…”
Nhìn bản thân trong màn hình điện thoại, Ngọc Lưu Ly cũng không thể tin vào mắt mình. Nàng đưa mắt sang nhìn Tần Nhiễm, thấy Tần Nhiễm cũng gật đầu với nàng. Lúc này, khi không thể kìm nén được nữa, Tần Nhiễm điên cuồng hét lên.
“Tỷ tỷ, tỷ như vậy là quá yêu nghiệt rồi. Ngay cả ta là nữ nhân cũng khó mà kìm lòng trước nhan sắc này của tỷ.”
Một cô gái với làn da trắng như ngọc, tinh khiết không tì vết. Mái tóc đen mượt buông dài qua bờ vai đến một vòng eo lả lướt mê người. Cho dù lúc này nàng đang mặc đạo bào nhưng cũng không che được những đường cong chết người đó. Lướt mắt lên trên, một khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ. Ánh mắt nàng ma mị như muốn hút hồn người khác.
Vẻ đẹp và khí chất ấy, chỉ có thần tiên mà Tần Nhiễm từng được nghe mới có thể sánh bằng. Cho dù là bông hoa đẹp nhất trên đại lục đứng trước vẻ đẹp này cũng chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
“Muội muội, hay là muội cũng thử xem.”
Ngọc Lưu Ly xem Tần Nhiễm như chị em ruột. Thứ đồ tốt như vậy, nàng không thể giấu làm của riêng được.
“Như vậy có được không? Đây là của công tử tặng cho tỷ đó.”
Mặc dù Tần Nhiễm bề ngoài cứng miệng là vậy nhưng trong thâm tâm nàng đang rất muốn dùng lọ thuốc này. Đối với nữ nhân, cho dù tu vi cao đến đâu cũng không thể cưỡng được sức hút của việc trở nên xinh đẹp hơn.
“Ngài ấy tặng cho ta thì chính là của ta, bây giờ ta tặng lại cho muội không phải là được sao? Hơn nữa ta tin ngài ấy sẽ không trách ta chuyện này.”
Ngọc Lưu Ly cương quyết nói. Mặc dù đồ công tử tặng vô cùng trân quý nhưng cũng không thể so với Tần Nhiễm được. Hơn nữa, nàng chỉ cần biết công tử có lòng tặng quà cho nàng đã là mãn nguyện lắm rồi.
Dưới sự nài ép của Ngọc Lưu Ly, Tần Nhiễm cũng nhận lấy lọ thuốc. Vừa mở ra, cái mùi kinh khủng quen thuộc liền xộc lên mũi khiến các nàng thiếu chút nữa đã nôn ra.
“Cố lên Tần Nhiễm, mày làm được mà.”
Nhìn chỗ chất lỏng màu đen đang không ngừng ngọ nguậy trong lòng bàn tay, Tần Nhiễm có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến công hiệu tuyệt vời của nó thì nàng liền quyết tâm gạt đi nỗi sợ hãi trong lòng.
“A…a…!”
Vừa bôi thuốc lên cánh tay, một cảm giác đau nhức xương cốt lập tức truyền đến cơ thể của Tần Nhiễm. Cho dù là lúc trước tu luyện khiến tay chân bị gãy nàng cũng không cảm thấy đau đớn như vậy. Nhưng chỉ một vài giây sau đó, cảm giác vô cùng thoải mái lại lan truyền khắp cơ thể nàng. Xương cốt tưởng như vỡ nát kia bỗng chốc lành lại, nàng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng cứ như đang ở trên mây vậy.
Ánh sáng lại một lần nữa chiếu rọi khắp căn phòng của Ngọc Lưu Ly. Mặc dù nàng đã được Tần Nhiễm nhắc nhở nhưng vẫn cảm thấy lóa mắt.
Ánh sáng qua đi, một cơ thể mềm mại uyển chuyển dần dần xuất hiện. Khác với vẻ lạnh lùng hút hồn của Ngọc Lưu Ly, Tần Nhiễm lại mang dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu. Đôi mắt to tròn cùng nụ cười dịu dàng như mùa xuân ấm áp. Nếu ví Ngọc Lưu Ly giống như một nữ vương cao sang khiến mọi người phải cúi đầu thì Tần Nhiễm lại là một vị công chúa khiến mọi người chỉ muốn che chở.
“Đây thực sự là mình sao?”
Tận mắt nhìn thấy bản thân bên trong camera điện thoại càng khiến Tần Nhiễm không tin vào mắt mình. Nếu so với trước kia, nàng lúc này quả thực là đã thoát thai hoán cốt.
“Thuốc của công tử sợ rằng thượng phẩm đan dược cũng không thể sánh bằng. Không đúng, cho dù là tiên dược trong truyền thuyết cũng không thể có công hiệu như vậy được.”
Trong đầu của cả hai đều có chung suy nghĩ về loại thuốc này của công tử. Cả hai người đều trực tiếp sử dụng nên biết rất rõ công hiệu của nó. Loại thuốc này không chỉ giúp các nàng trở nên xinh đẹp mà cả xương cốt lẫn cơ thể đều mạnh mẽ hơn trước rất nhiều lần. Thậm chí các nàng còn cảm giác được lượng linh khí mà bản thân hấp thu được còn lớn hơn trước kia gấp trăm lần.
Trong khi cả hai còn đang suýt xoa về sự thay đổi của bản thân thì cửa phòng của Ngọc Lưu Ly liền bị mở ra.
“Lưu Ly, Tần Nhiễm. Hai đứa không có chuyện gì chứ?”
Vừa rồi, Ngọc Kỳ Lân trong lúc tu luyện đã nghe thấy một mùi kinh khủng liên tiếp bốc lên từ hướng này nên liền đến xem xét. Sau khi nhìn thấy một luồng ánh sáng từ phòng cháu gái phát ra chiếu thẳng lên trời xanh, Ngọc Kỳ Lân cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng vì đó là phòng cháu gái nên cuối cùng ông chỉ đành chọn cách im lặng quan sát. Đến khi luồng ánh sáng thứ hai phát ra thì Ngọc Kỳ Lân cũng không giữ bình tĩnh nữa mà lập tức đi đến. Nhưng khi mở cửa ra, ông liền ngẩng người ra bởi hai người lạ mặt trong phòng cháu gái mình.
“Các ngươi là ai, tại sao lại vào phòng của cháu ta? Các ngươi dấu các nàng đi đâu rồi?”
Ngọc Kỳ Lân nhìn khắp phòng nhưng vẫn không thấy tung tích của Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm. Lúc này, ông liền cẩn thận đề phòng đối phương.
“Ông nội, người đến cháu gái của mình còn không nhận ra hay sao?”
Ngọc Lưu Ly hờn dỗi nói. Mặc dù nàng xác thực có thay đổi so với chút kia, nhưng chỉ là một chút mà thôi, đâu đến mức ngay cả ông nội thương yêu mình nhất cũng không nhận ra kia chứ?
“Cháu thực sự là Lưu Ly sao?”
Sau khi quan sát đối phương, Ngọc Kỳ Lân quả thực thấy rất giống cháu gái mình. Ngay cả khi ông dùng linh thức để kiểm tra đối phương, ông vẫn không dám tin vào mắt của mình.
“Thực ra bọn cháu trở nên thế này là do dùng thuốc của công tử.”
Tần Nhiễm cầm cái lọ sứ đưa cho Ngọc Kỳ Lân rồi giải thích.
Quả nhiên khi nhắc đến công tử, hàng lông mày của Ngọc Kỳ Lân liền giãn ra. Cái lọ sứ này ông cũng từng thấy qua, đích thực là Tần Hạc thay công tử chuyển cho Ngọc Lưu Ly. Ông cũng không lo lắng công tử sẽ làm hại cháu gái mình. Điều khiến ông cảm thấy tiếc nuối chính là, cái bình thuốc khiến cho Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm trở nên như vậy lúc này đã rỗng không.
“Đúng rồi ông nội, ở đây còn có một lọ thuốc bổ của công tử. Cháu gái xin hiếu kính ông.”
Thấy ánh mắt hụt hẫng của Ngọc Kỳ Lân, Ngọc Lưu Ly liền biết ông đang nghĩ gì. Lúc này, nàng liền lấy lọ sứ còn lại đưa cho ông ấy.
“Thứ này là của công tử tặng cho cháu. Ta không thể mặt dày lấy được.”
Ngọc Kỳ Lân lập tức lắc đầu từ chối. Mặc dù thuốc của công tử vô cùng hấp dẫn nhưng ông cũng không thể mặt dày lấy đồ của cháu gái mình được. Nhưng khi ông vừa từ chối, Ngọc Lưu Ly lại đẩy lọ sứ vào tay ông, giọng đầy nũng nịu.
“Ông nội, người thương cháu gái như vậy, cháu gái có đồ tốt tất nhiên phải hiếu kính ông rồi. Nếu ông không nhận cháu sẽ vứt đi đó.”
Ngọc Kỳ Lân là người cứng đầu, nhưng ông lại không thể từ chối lời yêu cầu của đứa cháu gái này. Nhìn ánh mắt van nài của đối phương, ông bất đắc dĩ cũng đành nhận lấy lọ sứ.
“Lọ thuốc này ta nhận, nhưng ta sẽ cũng sẽ chia cho cha mẹ ngươi.”
“Cháu đã đưa cho cha mẹ rồi. Bên trong vẫn còn một viên, ông cứ an tâm mà dùng đi.”
Ngọc Kỳ Lân biết Ngọc Lưu Ly chắc chắn sẽ không nói dối ông chuyện này. Lúc này ông cũng vui vẻ mà nhận lấy viện thuốc. Khi ông muốn rời đi thì lúc này Ngọc Lưu Ly lại kéo ông lại rồi đưa cho ông một hộp gỗ.
“Viên thuốc cuối cùng này phiền ông đem cho Lưu Linh giúp cháu. Nhưng đừng bảo là do cháu tặng nếu không con bé lại vứt đi mất.”
Nhắc đến Ngọc Lưu Linh, ánh mắt Ngọc Lưu Ly có chút đau buồn.
“Được rồi, ta sẽ lưu ý chuyện này.”
Ngọc Kỳ Lân xoa đầu Ngọc Lưu Ly nói. Mặc dù Ngọc Lưu Linh rất căm ghét Ngọc Lưu Ly, nhưng đứa cháu gái này của ông lại không hề oán trách nữa lời mà luôn âm thầm giúp đỡ nó. Ông biết tính cách này của Ngọc Lưu Linh một phần là do ảnh hưởng từ người cha của nó, nhưng ông tin một ngày nào đó con bé sẽ hiểu ra và không còn căm ghét Ngọc Lưu Ly nữa.
Sau khi Ngọc Kỳ Lân rời đi, Tần Nhiễm mới dám lên tiếng.
“Tỷ tỷ, tỷ điên rồi hay sao? Nàng ta đối xử với tỷ như thế nào tỷ chẳng phải rõ hơn ai hết sao? Thuốc của công tử trân quý như vậy, tỷ không dùng cũng không thể đem cho nàng ta dùng được.”
Trước sự chất vấn của Tần Nhiễm, Ngọc Lưu Ly chỉ mỉm cười đáp.
“Ta chỉ hy vọng nó có thể sống tốt hơn mà thôi.”
Từ khi còn bé, Ngọc Lưu Ly đã hiểu rõ bản chất nhị thúc của mình. Có một người cha như vậy, Ngọc Lưu Linh mới thực sự là người đáng thương.
Tần Nhiễm biết, có khuyên ngăn cũng không thể khiến Ngọc Lưu Ly thay đổi quyết định của mình. Đôi khi Ngọc Lưu Ly lại gặp phải rắc rối từ chính bản tính lương thiện đó của mình. Nhưng cho dù là vậy, Tần Nhiễm cũng sẽ luôn tôn trọng quyết định của nàng.