“Chẳng lẽ cô không biết anh ấy đã từng có một vị hôn thê là đại tiểu thư Bạch gia sao? Như vậy mà cô vẫn có thể trèo lên giường anh ấy, xem ra cô không chỉ rẻ tiền còn vô cùng đê tiện.”
Từng lời nói như kim chích đâm vào tim Bạch Giai Kỳ làm cô vô cùng khó chịu. Cô đê tiện, rẻ tiền sao? Nếu không phải vì Sở Hạo Vũ lúc này cô vẫn sẽ vui vẻ bên gia đình chứ không phải hèn mọn dùng thân phận khác ở bên cạnh anh ta.
"Vị tiểu thư này, cô đừng quá đáng!"
"Quá đáng! Cô biết rõ người ta không thích cô, cô vẫn sấn tới mà cô bảo tôi quá đáng." Châu Mạn Thuần bóp chặt cằm Bạch Giai Kỳ khiến cô đau đớn. Rất nhanh trên làn da trắng nõn hiện lên vết ngón tay đỏ lừ.
Châu Mạn Thuần càng nhìn gương mặt của Bạch Giai Kỳ càng tức giận, cô ta chỉ muốn xé rách bộ mặt này.
Rõ ràng… rõ ràng vị trí này là của cô ta, tại sao một người phụ nữ không đâu xuất hiện lại có thể chiếm vị trí mà cô ta mưu tính từ lâu như thế. Không phải chỉ dựa vào gương mặt này sao? Đồ chết tiệt! Cô nhất định phải khiến cô ta tự động rời khỏi Sở Hạo Vũ. Châu Mạn Thuần chửi thầm trong lòng.
Bạch Giai Kỳ hất mạnh tay Châu Mạn Thuần ra. Bắt đầu khó hiểu mối quan hệ của cô ta và Sở Hạo Vũ. Người này rốt cuộc là ai mà có vẻ quen thuộc Sở gia như thế, người hầu trong nhà cũng như biết cô ta. Chẳng lẽ cô ta thật sự là một trong những tình nhân của Sở Hạo Vũ.
Bởi vì Bạch gia bao bọc quá kỹ càng, tỉ mỉ nên Bạch Giai Kỳ rất ít giao lưu với những người khác của giới thượng lưu. Cũng chính vì thế mà Sở Hạo Vũ có thể thản nhiên để cô dùng thân phận khác kết hôn với anh mà không sợ bị phát hiện.
"Tôi thắc mắc cô là ai mà ngay từ khi bước vào cửa luôn mắng chửi tôi.”
“Cô muốn biết tôi là ai? Vậy để tôi nói cho cô biết. Tôi chính là Châu Mạn Thuần - con gái út của tập đoàn nhà họ Châu. Cũng chính là con dâu được mẹ Hạo Vũ công nhận trên sóng ti vi.” Châu Mạn Thuần đắc ý nói.
A! Hóa ra cô ta chính là con khổng tước mà Châu Vũ Đồng nhắc tới.
“Con dâu được chỉ định thì sao? Cô chẳng qua là vật nhắc tới còn tôi chính là người ngồi trên cái ghế thiếu phu nhân nhà họ Sở được pháp luật công nhận. Như vậy rốt cuộc ai mới là đồ rẻ tiền." Bạch Giai Kỳ cô, sợ Sở Hạo Vũ là thật nhưng không có nghĩa con chó, con mèo nào cũng có thể bắt nạt cô. Còn nếu cô ta có khả năng khiến Sở Hạo Vũ buông ta cô, cô nhất định chúc phúc hai người họ.
“Cô…” Châu Mạn Thuần siết chặt nắm tay, giận đến mức cả người phát run, nhưng cô ta cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ưu nhã của mình, cũng chẳng thèm để ý mà cười nhạt một cái: “Không ngờ mồm miệng của cô lanh lợi như vậy.”
Châu Mạn Thuần định nói tiếp thì lúc này dì Mai mang nước cam lên, cô ta đành dừng lại. Tất cả người hầu ở đâu đều là tai mắt của Sở phu nhân, cô ta không thể hủy hoại hình tượng của mình được.
“Cảm ơn dì, không biết anh Hạo Vũ đi đâu ạ?” Châu Mạn Thuần cố nén cơn giận, mỉm cười với dì Mai.
“Cậu chủ ra ngoài từ sáng sớm, chắc lại nữa sẽ trở lại. Nếu cậu ấy biết cô trở về chắc sẽ vui lắm.” Dì Mai cười nói.
“Vậy sao? Vậy tôi sẽ ở đây đợi anh ấy, dì đi làm việc đi.”
“Vâng.”
Đợi cho bà ta đi khuất, Châu Mạn Thuần mới quay lại nhìn Bạch Giai Kỳ lại thấy cô chuẩn bị lên lầu, cô ta vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Muốn chạy? Đâu có dễ như thế!. Đam Mỹ Hài
“Cô đứng lại cho tôi!” Châu Mạn Thuần hét, nếu vừa rồi không nhìn nhầm thì cô ta nhìn thấy xe của Sở Hạo Vũ đang tiến vào. Trong đầu lóe lên tia sáng, một ý nghĩ xấu xa xuất hiện, cô ta đã tìm ra cớ để cướp Sở Hạo Vũ về tay mình.
Bạch Giai Kỳ nghe tiếng Châu Mạn Thuần gọi cũng không dừng lại, cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này. Nói chuyện với cô ta khiến cô rất khó chịu, bực bội nhưng sự giáo dục hơn hai mươi năm qua không cho phép cô chửi bậy.
Châu Mạn Thuần thấy Bạch Giai Kỳ vẫn đi tiếp liền chạy nhanh lên nắm lấy tay cô. Sau đó nở nụ cười quỷ dị, cô ta liếc mắt thấy Sở Hạo Vũ bước vào cửa liền vội nói: “Chị, chị đừng hiểu lầm! Thực sự em và anh Hạo Vũ chỉ là anh em. Bọn em thân thiết với nhau từ nhỏ nên em mới nói như vậy. Chị đừng tức giận được không?” Âm thanh cố gắng kìm nén không để bản thân khóc thành tiếng đều khiến người khác hiểu nhầm cô ta bị bắt nạt.
“Cô bị điên sao?” Từ trước đến nay, Bạch Giai Kỳ luôn không thích người khác chạm vào người mình nên vội giật tay lại. Nhưng không ngờ Châu Mạn Thuần lại không đứng vững, Chỉ nhìn thấy cô ta dùng một góc độ xảo quyệt ngã ra phía sau, Bạch Giai Kỳ ngơ ngác muốn vươn tay đỡ cô ta lại bị khẩu hình miệng của Châu Mạn Thuần làm cho chết đứng.
“Ngu ngốc!”
Nói xong cô ta liền hét lớn: “A… Cứu tôi với!”