Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm

Chương 46: Cảm giác thân thuộc



Ca chỉnh khớp thành công tốt đẹp, Hồ Điệp miệng cười nói: “ Xong rồi. Chỉ là trật khớp vai thôi. Nhưng hơi nặng a! Cần thoa thuốc của Lạc Thần huynh thêm. Khoảng vài ngày sẽ khỏi.” Aiz..Cũng may là không bị gãy. Nàng đi lên trước mặt hắn, mắt nhìn..Môi của hắn..cắn chảy máu rồi, có vẻ rất đau a! Nếu đổi lại là mình, chắc mình chịu không nổi mà chết luôn. Gì thế..

Bộ dạng của Hàn Phong mang chút ủy khuất, gương mặt thì lạnh lẽo, mắt chứa hàn băng nhìn nàng. Trong đôi mắt lạnh đó, chứa nhiều cảm xúc không rõ ràng...

Qụa..quạ..ụa..ạ..ạ..Có vài con quạ đen bay xẹt qua đầu nàng..

Một giọt mồ hôi đổ xuống phía sau đầu nàng: Không phải chứ? Hắn..Tự dưng bày bộ dạng của tiểu thư nhà lành..ánh mắt có chút căm phẫn nhìn mình là sao? Bộ muốn mình chịu trách nhiệm sao? Đừng nói là vậy nha..OMG!!!

" Khụ.." Nàng ho khan một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Phong, bộ dạng như một vị công tử ăn chơi trác táng ‘ Vừa mới ăn tươi một người xong, thì mặc áo lại cho người đó.’

“ Không sao chứ?” Aiz..Nàng kéo áo hắn lên, cài nút và dây áo lại cho hắn. Đừng nói là muốn bắt Hồ Điệp ta, phải chịu trách nhiệm nha!!!???

Hàn Phong nhìn Hồ Điệp không chớp mắt, nàng cũng không để ý mà cứ đeo đai thắt lưng lại cho hắn. Nàng lấy tay lau đi vết máu trên môi hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ và mềm mại hơn máu kia.

Bất ngờ, hắn chụp lấy cánh tay của nàng, mắt nhìn cánh tay trắng nõn có vài vết trầy sướt. Không khỏi nhíu mày nói: “ Tay nàng bị thương rồi.”

Hồ Điệp rút tay ra rồi đứng dậy kéo tay áo xuống, nhìn hắn cười nhẹ nói: “ Vết thương nhỏ. Không sao đâu.” Mà hơi rát a! Ta mất cảm giác sao? Tại sao, không nhận ra chứ?

Hắn đứng dậy, chuyển động thử cánh tay. Mắt nhìn nàng: “ Không sợ để lại sẹo sao?” Nàng biết chỉnh khớp xương sao? Giờ hắn mới nhận ra ưu điểm của nàng. Không hề yếu đuối như mấy cô tiểu thư khuê các, họ mà bị như nàng, đa số sẽ la ầm lên chỉ vì một vết sẹo nhỏ.

“ Sẹo? Để lại sẹo thì không lấy..không lấy được phu quân sao?” Hồ Điệp nhìn xung quanh toàn là cây cỏ, trời bắt đầu tối dần rồi, không đèn. Ma!!!

Hắn bóp bóp cái vai của chính mình, giọng nhẹ: “ Ừm..”

Nàng hoảng sợ, chân lùi về phía Hàn Phong đứng bên cạnh hắn, miệng nói: “ Lo chi mấy chuyện đó. Tên nào vì một vết sẹo nhỏ mà không lấy ta, chứng tỏ hắn đâu thật lòng với ta.”

Ai đó khá ngạc nhiên vì câu đó của nàng, một bên miệng nhếch lên đầy mị hoặc.

Đôi mắt mở to nhìn bốn phía, nuốt một ngụm nước bọt: “ Chúng ta, ra khỏi đây đi. Đừng đứng ở đây nói chuyện.” Sao ở đây, lại không thắp lấy một chiếc đèn lồng nào hết vậy?

Hàn Phong nhìn gương mặt có chút hoảng sợ kia: “ Sao vậy?” Đừng nói là đang sợ MA?

Hồ Điệp nhìn nhìn xung quanh thấy khung cảnh vắng vẻ đến phát sợ, da gà bắt đầu nổi lên, toàn thân phát lạnh. Miệng trả lời: “ Ta, sợ..sợ Ma!!!” Tay kéo kéo ống tay áo hắn nói tiếp: “ Đi thôi!” Nàng thề, khi về nhà sẽ không xem phim ma nữa!!! Ám ảnh quá!!!

Hắn cúi đầu nhìn nàng nói: “ Đúng là nhát gan.” Rồi quay đầu nhìn về phía trước mà đi, tay áo thì lôi theo cục nợ nặng nề kia.

“ Đây không phải là nhát gan. Mà là sợ!!!” Coi phim ma và kinh dị nhiều quá, giờ ở chốn vắng vẻ như nơi đây mà không thấy sợ mới là lạ. Nàng đứng hình khi tên đang đi bên cạnh tự dưng biến mất tiêu, không giấu vết..

“ Á...” Miệng không ngừng gọi tên hắn: “ Hàn Phong..Hàn Phong..” Ma bắt hắn đi rồi! Làm sao đây???

“ Hàn Phong..Huynh đâu rồi..Hàn Phong..Hàn..” Gương mặt đầy hoảng sợ, sắc mặt nàng tái xanh khi không nghe hắn trả lời. Tim bắt đầu đập loạn lên, hồi hợp, sợ hãi, cảm giác ngạc thở rồi, hơi thở yếu dần như sắp ngừng, đầu óc choáng váng, mắt tối dần không nhìn thấy rõ mọi vật nữa. Cả người nàng ngã xuống, nằm trên bãi cỏ bất động không nhúc nhích.

Hàn Phong thấy người kia bị doạ quá mà ngất đi, hắn liền quay lại chỗ nàng, tay ôm nàng lên, gọi: “ Tiểu Điệp..Tiểu Điệp..Tỉnh lại đi..” Người kia, mặt trắng bệch và không có chút cử động gì.

“ Tỉnh lại đi..Ta xin lỗi. Ta không cố ý doạ nàng..Tỉnh lại đi..Tiểu Điệp..” Hắn gọi không ngừng.

Gương mặt Hồ Điệp trắng bệch, mắt từ từ mở ra, lờ đờ nhìn hắn. Không biết tại sao, nước mắt không cầm được, mà tuôn xuống khi nhìn gương mặt đầy thân thuộc đó đang nhìn mình hỏi: “ Tại sao..lại..doạ..doạ..” Đôi mắt to tròn đẫm lệ nhìn hắn.

Khi nghe nàng nói thế, thì hắn có một cảm giác lạ: Sao có cảm giác thân thuộc thế này? Một cảm giác..Làm hắn tưởng đã gặp và quen biết nàng từ rất lâu rồi! Một cảm giác thật lạ..Tại sao, có cảm giác thân thuộc đó chứ?

Hàn Phong vội ôm người đang khóc vào ngực, khẽ nói: “ Xin lỗi!!!” Một hành động cứ làm hắn ngỡ rằng, mình đã làm rất nhiều..rất nhiều lần rồi!!!

“ Không thích..trò đùa..đó..Đừng..đùa như vậy nữa..” Hồ Điệp vừa khóc vừa nói. Dù ai nhát ma, hay hù doạ thì nàng cũng không vì quá sợ mà khóc. Nhưng, chỉ có duy nhất một người, nếu hắn doạ là nàng khóc không ngừng, cũng không biết tại sao như thế? Hiện giờ, muốn gặp hắn lại không thể..Lúc ở bên cạnh, thì ghét vô cùng!!! Bây giờ, thì lại...Không ngờ, có lúc nàng lại nhớ hắn vô cùng..Nhớ nhà..Muốn về gặp hắn..

Hồ Điệp nghĩ vậy nên nước mắt cứ tuôn, làm ướt cả y phục của hắn. Nàng cũng không để ý rằng, Hàn Phong đang nói xin lỗi mình và hành động của hắn đang có chiều hướng dịu dàng. Ngay chính hắn cũng không nhận ra, có lúc hắn cũng có thể dịu dàng như vậy.

“ Ừm..” Hàn Phong thấy nàng khóc mãi, hắn đẩy nhẹ người nàng ra, lấy tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho nàng. Tại sao, hắn không muốn nhìn thấy người này khóc??? Nàng khóc, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng..

Nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của người kia, Hồ Điệp cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, miệng cười lạnh: Tại sao, lại giống nhau đến như vậy chứ??? Tại Sao..Tại Sao Chứ???

“ Giận ta sao?”

Ngẩng đầu nhìn tên đang lau khô nước mắt cho mình cười nhẹ, trả lời: “ Không phải.” Chuyện trên đời này quá nhiều, có nhiều chuyện trùng hợp mà mình không thể ngờ tới và không đoán trước được, không biết nguyên nhân là gì. Có lẽ, số mệnh đã sắp xếp như thế hoặc chỉ do trùng hợp mà thôi! Nó không nên xảy ra, mới phải!!!

Hàn Phong nhìn Hồ Điệp một cái thoáng qua có chút trầm tư, rồi bế bổng nàng lên. Tại sao, nàng có vẻ buồn khi nhìn hắn? Không phải giận, mà là buồn! Buồn??? Vì sao???

“ Bỏ xuống đi, ta đi tự được. Tay huynh đang bị đau mà! Bỏ ta xuống đi.” Lão thiên, ông cố tình để ta đến đây để gặp hắn sao? Thật nực cười, tại sao ông lại sắp xếp như thế??? Ông muốn ta đến đây để làm gì??? Gặp hắn??? Làm gì???

“ Không sao.” Nhưng thật ra Hàn Phong đang rất đau, hắn cố gắng chịu đựng để bế nàng về tới phòng. Làm nàng sợ hãi, là lỗi của hắn! ( Muốn bù đắp lỗi lầm a! ^-^)

Nghe vậy, nàng cũng không muốn nói thêm gì nữa, khuôn mặt bơ phờ suy nghĩ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv