Trở về phòng, Thẩm Nhược Y lại suy nghĩ về vô số chuyện xảy ra gần đây.
Tới bây giờ nàng có thể chắc chắn một điều rồi, người mà nàng gặp hôm đó là Bạch Ân.
Nhưng vì sao nàng ta lại có gương mặt khác? Còn nói mình là Thẩm Nhược Y? Nếu đã quay trở về rồi thì nàng ta phải lấy lại thân phận Thánh Quân của mình mới đúng.
Bạch Ân hiện giờ ở Tu Chân Giới nhưng vẫn điều khiển được Hàn Mặc Quân sao?
Nhưng mà sao hành động của hắn, suy nghĩ của hắn... Mọi thứ đều quá giống Hàn Mặc Quân.
- ------------------------
Mấy ngày sau.
Hàn Mặc Quân lại tiếp tục không gặp mặt Thẩm Nhược Y. Còn lại vẫn như thường lệ, thỉnh thoảng lại mang tới đồ ăn mà nàng thích, những món đồ linh tinh hắn mua ở bên ngoài.
Nhưng lần này rút kinh nghiệm rồi, Thẩm Nhược Y chỉ ăn thôi chứ không bao giờ dám tự tiện đeo cái gì lên người nữa, chiếc vòng tay lần trước hắn đưa còn chưa tháo ra được.
"Cô nương!"
Thẩm Nhược Y nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thanh liền ra mở cửa, nàng hỏi: "Tiểu Thanh?"
Tiểu Thanh đi vào phòng, đóng cửa giúp Thẩm Nhược Y, kéo nàng cùng ngồi xuống ghế.
"Sao lần trước không thấy cô nương nói về chuyện biến thành thỏ?" Tiểu Thanh cười cười, nắm lấy tay nàng rồi hỏi tiếp, "Có thành công không? Sao dạo này không thấy tôn chủ gặp người nữa?"
"Đừng nhắc nữa, chắc chắn là hắn ghét ta rồi."
"Sao có thể ghét người được chứ?" Tiểu Thanh vẻ mặt đầy lo lắng, an ủi nàng, "Hay là chúng ta thử cách khác xem? Theo ta, tối nay cô nương hãy..."
...
Khi trời đã tối muộn Thẩm Nhược Y liền nghe theo lời Tiểu Thanh mặc một bộ y phục màu đỏ, trang điểm cực kỳ xinh đẹp để chuẩn bị tới gặp Hàn Mặc Quân.
Ngồi xuống ghế, Thẩm Nhược Y nhìn vào gương đồng nhẹ nhàng chải tóc, chỉnh lại trâm trên đầu. Bộ y phục này là Tiểu Thanh giúp nàng mua, nó có chút...
Không được đoan chính.
Cổ áo mở rộng, trễ quá vai một đoạn, không những thế còn khoét sâu để lộ ra phần xương quai xanh nhỏ, gáy vừa trắng vừa mịn màng. Y phục được may bằng vải lụa khá mỏng, nhìn xuyên qua còn có thể thấy lớp da bên trong trắng ngần.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Nhược Y lau đi một chút son trên môi, Tiểu Thanh trang điểm cho nàng cũng quá đậm rồi!
Nhìn vào gương, hai tay chống cằm, Thẩm Nhược Y chán nản suy nghĩ.
Tại sao chiêu mỹ nhân kế này lại có tác dụng với Hàn Mặc Quân được chứ?
Hàn Mặc Quân đâu có phải người như vậy...
Mà không đúng, hắn có phải Hàn Mặc Quân đâu!
Không tốn thời gian nghĩ linh tinh nữa, Thẩm Nhược Y với tay lấy bình rượu mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị sẵn rồi lập tức mang tới phòng Hàn Mặc Quân.
Lại một lần nữa đứng trước cửa phòng Hàn Mặc Quân.
Thẩm Nhược Y trong một khắc đã nhanh chóng nhập vai, giọng điệu hết sức lả lướt.
"Mặc Quân..."
Ha, ta không tin ngươi không mở cửa cho ta!
Vai chính đoan trang ta chưa đóng được lần nào nhưng vai quần chúng đóng kỹ nữ lầu xanh Thẩm Nhược Y ta diễn qua cả trăm bộ rồi!
Hàn Mặc Quân trong phòng đang bận viết sổ sách, nghe thấy tiếng của Thẩm Nhược Y khác thường ở ngoài cửa liền vội vàng chạy ra xem.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một bộ dạng ẻo lả đang dựa vào cửa của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân nhíu mày.
Lần này lại muốn làm trò gì nữa đây?
Trời tối có sương lạnh còn mặc thành như vậy?! Nếu bị bệnh rồi bổn tôn cũng không thèm quan tâm ngươi!
Hàn Mặc Quân nén giận nói: "Thẩm Nhược Y! Ngươi..."
Không để Hàn Mặc Quân nói hết Thẩm Nhược Y đã giả vờ ngã vào người hắn, ôm lấy hắn, đẩy đẩy hắn lùi vài bước vào sâu trong phòng, sau đó tự mình đóng cửa lại.
Hàn Mặc Quân nhịn cười.
Ngốc nghếch như vậy còn muốn lừa ai?
Tùy ý Thẩm Nhược Y muốn làm gì thì làm, hắn trở về ghế ngồi, tiếp tục viết lách.
Thẩm Nhược Y bước đi chệnh choạng, ra vẻ giống như đã say
đi tới gần bàn của Hàn Mặc Quân, kéo một chiếc ghế khác đặt ngay cạnh ghế của hắn rồi ngồi xuống.
Đưa một chiếc chén ra trước mặt Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y nói: "Tôn chủ hôm nay đừng bận việc nữa, uống với Nhược Y vài chén, thế nào?"
Hàn Mặc Quân nhịn cười nhìn Thẩm Nhược Y, nhận lấy chén rượu mà nàng vừa đưa rồi tỏ ý "rót đi".
Thẩm Nhược Y đương nhiên vui mừng rót một chén thật đầy cho hắn.
Cứ thế dụ Hàn Mặc Quân uống hết chén này tới chén khác, nửa canh giờ sau rượu đã gần cạn bình. Nhìn thấy tay hắn bắt đầu đung đưa, mắt lờ đờ, Thẩm Nhược Y tự cảm thấy mình quá giỏi.
Chắc chắn Hàn Mặc Quân say rồi!
Đặt bình rượu xuống bàn, Thẩm Nhược Y nghiêm túc hỏi: "Ngươi bắt ta làm gì?"
Hàn Mặc Quân vẫy vẫy tay với nàng, hắn khó khăn nói: "Đến gần một chút, ta nói nhỏ cho ngươi."
Thẩm Nhược Y đành phải nghe theo, tới gần cúi đầu thấp xuống, tai ghé sát vào mặt Hàn Mặc Quân.
Trong khoảng cách chưa tới một tấc, Hàn Mặc Quân nhìn rõ được nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt Thẩm Nhược Y. Không hiểu vì sao nốt ruồi này dưới đuôi mắt của nàng lại càng thêm diễm lệ, cộng thêm làn da quá trắng của Thẩm Nhược Y khiến hắn trong lòng ngứa ngáy muốn chạm vào.
Đành phải rời mắt sang hướng khác, Hàn Mặc Quân lại nhìn trúng nơi cổ áo vì cúi xuống mà càng thêm hở của Thẩm Nhược Y, hắn cảm thấy trong người nóng muốn điên rồi.
Rõ nàng hắn không phải người mà sao lại cảm thấy nóng như thế này?
Thẩm Nhược Y...
Bộ dạng này của ngươi thật sự khiến bổn tôn...
Hàn Mặc Quân đưa tay vòng qua eo nhỏ, trực tiếp kéo Thẩm Nhược Y ngã vào lòng, tay kia cũng vòng qua, hai tay ôm chặt lấy nàng.
Hắn để Thẩm Nhược Y ngồi thấp xuống, cằm dựa trên đầu của nàng, che khuất tầm mắt rồi thì cái gì cũng không thấy nữa.
Thẩm Nhược Y muốn đẩy Hàn Mặc Quân ra mà không được, sức của hắn quá lớn. Nàng bây giờ thật sự giống con thỏ trắng hôm trước nằm trong tay Hàn Mặc Quân, không có sức phản kháng.
Thẩm Nhược Y kiên nhẫn hỏi lại: "Ngươi bắt ta làm gì?"
"Bổn tôn nhớ ngươi..."
Hàn Mặc Quân giọng trầm trầm kèm theo men say nói vào tai Thẩm Nhược Y, mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, tim cũng đập thình thịch.
Hắn... Quá giống Hàn Mặc Quân rồi!
Không được, Thẩm Nhược Y bình tĩnh!
Không được mê trai... À, không được mê Hàn Mặc Quân!
Chắc chắn là sự điều khiển của Bạch Ân, mục đích muốn nàng trở nên mê muội!
Lại bắt đầu nhập vai, Thẩm Nhược Y dựa đầu sát vào ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tôn chủ nói xem Nhược Y phải làm sao để ra khỏi Ma Giới đây?"
Hàn Mặc Quân xoa xoa đầu nàng, hắn vô thức nhìn vào bình rượu trên bàn rồi nói: "Ngươi chỉ cần đem ngọc ấn của ta tới phía kết giới rồi nói cho những tên canh ở đó liền được thả đi." Hắn dừng một lúc rồi nói tiếp, "Ngọc ấn ở..."
Thẩm Nhược Y nãy giờ vẫn ngoan ngãn nằm yên trong lòng hắn đợi chờ kết quả, đợi một lúc rồi thì lại không nghe thấy giọng Hàn Mặc Quân nữa.
Nàng ngửa cổ lên nhìn hắn thì thấy hắn cũng đang cúi xuống nhìn mình từ bao giờ.
Bốn mắt chạm nhau làm không khí có chút ngại ngùng, Thẩm
Nhược Y hắng giọng, nàng hỏi: "Ở đâu?"
Hàn Mặc Quân một tay vẫn ôm lấy Thẩm Nhược Y, một tay kia thì với lấy bình rượu và chén trên bàn. Ung dung rót đầy một chén sau đó đặt bình rượu về chỗ cũ, đưa chén rượu ra trước mặt Thẩm Nhược Y.
Hắn cười nói: "Uống một chén rồi bổn tôn nói cho ngươi."
Rón rén cầm lấy chén rượu mà Hàn Mặc Quân đưa, Thẩm Nhược Y suy tính một lúc.
Lần trước nàng say là bởi vì tu hết mấy bình rượu, một chén rượu này chắc chắn không thành vấn đề!
Nghĩ xong Thẩm Nhược Y liền một hơi uống hết, uống xong còn dốc dốc chén rượu xuống.
Nàng đắc ý nói: "Thấy chưa? Hết rồi."
Hàn Mặc Quân bật cười nhìn nàng, tay vẫn ôm thật chặt, tiếp tục nói: "Nơi này rất khó tìm, khá xa Hoài An Viên, không những thế bổn tôn còn cất nó trong hòm nhỏ, khóa rồi. Nếu muốn mở ra thì phải tìm chìa khóa ở..."
Thẩm Nhược Y nằm trong lòng hắn dần dần cảm thấy chóng mặt, đầu cũng ong ong nhưng vẫn cố gắng nghe hắn nói.
"Ở đâu..." Nàng lơ mơ nhắc lại.
Hàn Mặc Quân đang định bịa chuyện tiếp thì Thẩm Nhược Y không chịu được nữa mà nằm ngủ trong lòng hắn.
"Mặc Quân..." Giọng Thẩm Nhược Y mềm mại gọi khiến tim Hàn Mặc Quân như nổi trống.
Hắn chịu không nổi sự đáng yêu này của nàng.
- ------------------
Mấy ngày sau.
Hôm nay là ngày Huyễn Thành Cung mở yến tiệc bởi vì Yêu Đế mang lễ vật tới tạ ơn Ma Tôn.
Nhiều lần Hàn Mặc Quân dẹp loạn ở khu vực tranh chấp giữa Yêu Giới và Ma Giới nên giờ đây hai giới cũng yên ổn hơn rất nhiều, ngoài việc này ra thì Yêu Đế còn có vẻ muốn nhượng bộ và liên minh với Ma Giới.
Từ khi nghe ngóng được việc này thì Thẩm Nhược Y đã tỉnh dậy từ sớm, nàng phải xem rốt cuộc tên Yêu Đế này muốn gì, rõ ràng hai năm trước hắn đã liên minh với Tu Chân Giới.
Chợt nhớ về chuyện ba ngày trước, sáng hôm đó tỉnh dậy thì Thẩm Nhược Y mơ mơ hồ hồ chẳng nhớ rõ được mọi chuyện tối hôm trước đã xảy ra.
Suốt mấy ngày vừa rồi nàng vẫn luôn suy nghĩ về những gì mà Hàn Mặc Quân nói, chỉ tiếc là trong đầu chỉ có chút kí ức vụn
vặn.
Rốt cuộc là ngọc ấn ở đâu?
Chìa khóa ở đâu?
Sao cứ tới chi tiết quan trọng là nàng lại quên vậy chứ!
Cứ vò đầu bứt tai suy nghĩ như vậy cho tới khi trời tối, Thẩm Nhược Y nhẹ nhàng lẻn ra khỏi Hoài An Viên.
Cũng chẳng hiểu sao một bữa tiệc rượu lớn như thế, hầu như các nô tì, lính canh của Huyễn Thành Cung đều được tới mà chỉ có mình Thẩm Nhược Y không được.
Hàn Mặc Quân không cho phép nàng tới!
Nhưng chẳng việc gì phải nghe lời hắn, Thẩm Nhược Y lẻn tới chính Điện. Nhìn qua khe hở của cửa, đập vào mắt nàng là một màn ca múa của không ít tỷ tỷ xinh đẹp.
Ha, không cho nàng tới? Không cho nàng tới để có thể thoải mái ăn ngon và ngắm mỹ sắc chứ gì?
Hướng ánh mắt nhìn sang nơi khác, Thẩm Nhược Y thấy trong lòng Hàn Mặc Quân là một nữ tử ăn mặc hở hang, còn gấp mấy lần bộ y phục nàng mặc vài hôm trước.
Thẩm Nhược Y tức giận muốn mắng hắn.
Hàn Mặc Quân! Hóa ra ngươi lại là kiểu người... À, kiểu con
rối như thế này!
Ta thấy ngươi giống đồ đệ ta nên lúc trước mới lo nghĩ ngươi bị thương, từ giờ không thèm quản ngươi nữa!
Thẩm Nhược Y vừa bỏ đi thì một tiếng la thất thanh phát ra bên trong chính Điện.
Là Hàn Mặc Quân không lưu tình đẩy cô nương xinh đẹp vừa ngồi vào lòng mình ra, lạnh giọng nói: "Tạ ơn Yêu Đế đã chiếu cố, ta không có hứng thú với nữ tử Yêu Giới."
Lạc Huân bị hành động này của Hàn Mặc Quân làm cho tái mặt, hắn nhượng bộ nói: "Ta thấy nhiều năm nay Ma Tôn vẫn luôn một mình, thiết nghĩ Ma Giới không có ai khiến Ma Tôn vừa mắt nên mới thử..."
"Ma Giới không có cũng không đồng nghĩa với việc không có ai khiến bổn tôn vừa mắt." Hàn Mặc Quân cắt ngang.
"Ồ? Vậy hóa ra là có rồi?" Lạc Huân bất ngờ hỏi.
Hàn Mặc Quân không trả lời, đưa chén rượu ra trước mặt rồi nói: "Mời."
- ------------------
Sau khi rời khỏi nơi ồn ào đông đúc vừa rồi thì Thẩm Nhược Y chán nản trở về phòng.
Nhìn thấy bình rượu còn lại mà Tiểu Thanh mua vẫn còn đặt trên bàn, Thẩm Nhược Y tức giận cầm lấy rồi đi ra ngoài.
Lúc đó Tiểu Thanh mua cho nàng hai bình vì sợ rằng một bình không đủ để làm Hàn Mặc Quân say, ai ngờ giờ lại thành mua cho nàng chứ.
Lặng lẽ ngồi xuống gốc cây hoa đào bên ngoài phòng, nơi này quả là thích hợp với tâm trạng của nàng nhất. Mở nắp bình rượu ra, nàng trực tiếp tu cả bình.
Thẩm Nhược Y vừa ngắm trăng vừa nhìn cánh hoa đào rơi.
Nàng lại nhớ Mặc Quân rồi.
Nhưng mà, một Mặc Quân thì không đi tìm nàng.
Một Mặc Quân khác thì đang ôm người ta rồi...
Thẩm Nhược Y cũng chẳng nhớ mình đã ngồi đây bao lâu, tới khi rượu cạn bình, mắt nhìn ra hai ánh trăng, chóng mặt tới mức không đứng dậy nổi nữa thì đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Thẩm Nhược Y?"
Hàn Mặc Quân vừa trở về sau khi tiễn Yêu Đế rời đi, từ xa nhìn thấy Thẩm Nhược Y ngồi dưới gốc cây hoa đào hắn liền vội vàng chạy nhanh tới.
Trông bộ dạng Thẩm Nhược Y đang ôm bình rượu còn mặt thì đỏ bừng nhìn mình, Hàn Mặc Quân bất lực thở dài.
Không thể sai được... Hắn chắc chắn là nàng say rồi.
Hôm nay lại làm loạn gì nữa...
Hàn Mặc Quân vừa nghĩ vừa cúi người ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy bình rượu từ tay Thẩm Nhược Y.
Hắn cũng không biết Thẩm Nhược Y lấy đâu ra loại rượu uống một chén là say này, còn có dũng khí uống hết cả một bình. Chẳng qua hắn không phải người, nếu không chắc chắn hôm trước cũng không thể chống đỡ nổi.
Huống gì với cái tửu lượng nhỏ của nàng, chưa ngất ra đây là may lắm rồi.