Đào Hoa Trong Gió Thấu Lòng Quân

Chương 41: Trong nóng ngoài lạnh



Hàn Mặc Quân bỗng nở nụ cười không mấy thiện cảm nhìn nàng, hắn ung dung nói: "Nếu ngươi làm tâm trạng của bổn tôn tốt thì bổn tôn sẽ trả lời ngươi."

Thẩm Nhược Y lập tức phấn khởi, nhanh chóng hỏi lại: "Vậy làm thế nào tâm trạng tôn chủ mới tốt đây?"

"Đoán xem."

"..." Đoán xem?

Nhìn ánh mắt đầy trêu chọc cùng nụ cười... đẹp trai, nhưng mà đầy ác độc đó của Hàn Mặc Quân khiến Thẩm Nhược Y dập tắt hi vọng.

Vẫn là bỏ đi, chẳng phải lúc nào hắn cũng có bộ dạng khó ở như vậy sao?

Nếu hắn không có khuôn mặt của Hàn Mặc Quân thì nàng đã đấm hắn một phát rồi.

Sau khi Thẩm Nhược Y bỏ về phòng thì Hàn Mặc Quân giật chiếc dây bằng vàng trên tường, chuông ở bên ngoài phòng kêu "reng" một tiếng liền có một nhóm người chạy vào thu dọn bàn ăn.

Hàn Mặc Quân cởi áo bào khoác bên ngoài ra, đưa cho một nô tì rồi nói: "Chiếc ngoại bào này không được giặt, gấp vào cất đi.

Nhớ phải gấp sao cho tay áo..."

Hắn chỉ vào góc áo Thẩm Nhược Y vừa nắm rồi nói tiếp: "Sao cho chỗ này phải lộ ra ngoài."

Các nô tì nhìn nhau: "???"

Sau khi tất cả rời đi rồi Hàn Mặc Quân mới ngồi vào ghế, lặng nhìn một xếp giấy cao chừng một tấc trên bàn, hắn lấy ra một bức tranh vẽ ngọc bội hình hoa đào.

Nhìn một lúc hắn liền thấy đau đầu, xoa xoa hai bên thái dương, hắn nhíu mày khó chịu.

"Rốt cuộc những hình ảnh cứ xuất hiện trong đầu ta là gì?"

---------------------

Một mình ở trong phòng, nỗi cô đơn và nỗi nhớ Hàn Mặc Quân lại khiến Thẩm Nhược Y trở nên buồn bã.

Không biết hiện giờ Mặc Quân đang làm gì?

Nếu như bình thường thì Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân sẽ vừa ăn tối xong, sau đó sẽ cùng nhau xuống trấn, cùng đi ăn hạt dẻ ở trấn Thoại Yên mà nàng thích.

Hoặc là sẽ xem mọi người múa kiếm trên phố, cùng nhau thả đèn, xem kịch...

Nhưng mà bây giờ không được nữa rồi, nếu như không giải

quyết được chuyện này thì nàng sẽ không thể gặp lại hắn nữa.

Rốt cuộc người đứng sau những chuyện này là ai? Còn người hôm đó mà nàng gặp là ai?

Nếu thật sự là Bạch Ân thì nàng ta nói mình là Thẩm Nhược Y là có ý gì?

Nàng ở Ma Giới còn mọi người thì thế nào? Mọi người có đang đi tìm nàng không?

Mọi chuyện cứ dần trở nên tồi tệ khiến Thẩm Nhược Y cực kì mệt mỏi, còn chưa kể những kí ức của nguyên chủ mà nàng nhập vào cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện làm nàng đau đầu không thôi.

Bất giác rơi nước mắt, Thẩm Nhược Y cứ như vậy mà khóc thật lâu.

- ------------------------

Tương Tư Điện.

Hàn Mặc Quân cũng không hiểu vì sao từ ngày giải quyết xong mọi chuyện ở thôn Dã Vi hắn lại tiếp tục có thói quen như trước đây, ngồi uống rượu ở gốc cây hoa đào.

Cũng không biết lí do là gì, chỉ là cảm thấy mọi thứ không giống trước, hắn lại cảm thấy Thẩm Nhược Y như chưa từng về, lòng luôn thấp thỏm không yên.

Trong đầu đều là hình ảnh của Thẩm Nhược Y trước ngày xảy ra chuyện, cơn say lại chiếm lấy hắn, Hàn Mặc Quân mệt mỏi lẩm bẩm.

"Sư tôn... Ta nhớ người."

- --------------------------

Hoài An Viên.

Đây là nơi mà Thẩm Nhược Y ở, cũng là địa phận riêng của Ma tôn.

Quả như mọi người đồn đại, Ma giới giờ đây thực sự rất khác trước, quang cảnh cũng không khác Tu Chân Giới là bao.

Thẩm Nhược Y suýt thì không nhận ra nơi này được xây dựng lại từ Phí Diêm Điện của Ôn Trụy Phong luôn rồi, nàng có chút không dám tin nhưng mà Hoài An Viên thực sự khá giống với Tịnh Lăng Viên.

"Hoài An Viên? Tên Ma Tôn này mặc dù tính cách không ra làm sao nhưng đặt tên cũng có phẩm vị đấy!" Thẩm Nhược Y tấm tắc khen.

Từ lúc ngủ dậy đến giờ, vì quá chán mà Thẩm Nhược Y ở trong phòng suy nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên thấy có bóng người đứng ngoài cửa nàng liền vội chạy ra xem, là một nữ nô tì đem đồ ăn tới.

Thấy Thẩm Nhược Y xuất hiện, nàng ta cung kính nói: "Thẩm



cô nương, đây là đồ ăn mà tôn chủ chuẩn bị cho người."

Thẩm Nhược Y vui vẻ gật đầu rồi kéo theo nữ nô tì vào trong phòng, đóng kín cửa.

"Ngươi tên gì?" Nàng hỏi.

"Ta tên Tiểu Thanh."

"Ta có một vài chuyện muốn hỏi..." Dừng lại nhìn Tiểu Thanh thêm mấy lần, nàng nói tiếp, "Cô nương ở đây lâu chưa? Hình như cô nương không phải người của Ma Giới?"

Tiểu Thanh đáp: "Ta là dòng máu nửa người nửa yêu nên bị mọi người xua đuổi, cũng may từ khi tôn chủ xây dựng lại Ma Giới đã khiến Yêu Giới và Ma Giới không còn căng thẳng như trước nữa nên ta mới có cơ hội tới đây. Chỉ là ở đây cũng không dễ dàng gì, ta lang thang ở dọc đường mãi cho tới khi được tôn chủ nhặt về."

"Ồ, hóa ra hắn cũng không tệ như thế."

Nghe thấy nhắc về Hàn Mặc Quân, Tiểu Thanh liền nhiệt tình nói: "Sao lại tệ được, tôn chủ là người tốt nhất, ấm áp nhất ta từng biết."

Cảm thấy tâm tình của Tiểu Thanh đang không tệ, nàng lại hỏi tiếp: "Hôm nay tôn chủ vẫn luôn ở phòng sao?"

Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Dạo này có một số tranh chấp ở Yêu

Giới nên tôn chủ thường xuyên phải đi xử lí."

Thẩm Nhược Y ngạc nhiên hỏi: "Phải đi đánh nhau sao? Có nguy hiểm không?"

"Đương nhiên là sẽ có xây xát rồi, nhưng với tu vi của tôn chủ thì chắc chắn không thành vấn đề."

Thẩm Nhược Y đang nghĩ nếu có ai đó biết về chuyện Tử Hồn thì nguy to rồi, chỉ cần một nhát sẽ giết được hắn.

Rõ ràng hôm qua Hàn Mặc Quân thấy nàng đã biết điều này nhưng vẫn không giết nàng? Nếu nàng thực sự loan tin đi thì còn thiếu người tới giết hắn chắc?

Nhưng mà bỏ đi, Thẩm Nhược Y không bao giờ làm mấy chuyện này.

Vốn dĩ nàng muốn hỏi xem bình thường Ma Tôn thích cái gì để dò hỏi hắn thêm vài chuyện, nhưng nếu hôm nay hắn không ở đây thì thôi vậy. . Truyện Tổng Tài

Sau khi Tiểu Thanh rời đi, Thẩm Nhược Y chán nản đi dạo xung quanh Hoài An Viên.

Nơi đây cũng có rất nhiều hoa đào.

Thật giống với Tương Tư Điện.

Không ngờ tên Ma Tôn này lại có thể khôi phục lại Ma Giới đẹp

như thế này, còn hướng người ở đây chuyên tâm tu luyện, không giết người nữa.

Nhưng ai lại phải tạo ra một con rối để giúp Ma Giới?

Hơn nữa người này đang ở đâu? Nếu không còn ở Ma Giới nữa thì sao con rối này vẫn có thể hoạt động bình thường?

Thật là khó hiểu.

Đi dạo một hồi rồi lại trở về phòng, giờ Thẩm Nhược Y mới có thời gian để ý mọi thứ. Từ cửa sổ phòng nàng nhìn ra sẽ thấy một cây hoa đào, trong tủ cũng đều là y phục xanh lam, còn vừa với nàng y như đúc. Cứ như dành sẵn cho nàng vậy.

Càng nghĩ càng thấy nhiều điểm kì lạ, có quá nhiều thứ muốn hỏi Ma Tôn nhưng mà Thẩm Nhược Y đã chờ cả buổi vẫn chưa thấy hắn về.

Đến bữa tối, Tiểu Thanh đưa đồ ăn cho nàng rồi nhanh chóng đi luôn, mặc dù Thẩm Nhược Y đã năn nỉ Tiểu Thanh ở lại nhưng nàng nhất định không chịu.

Thấy Thẩm Nhược Y cứ bắt mình ở lại, Tiểu Thanh đáp: "Tôn chủ có một quy tắc là từ giờ dậu trở đi không ai được tới Hoài An Viên, nếu tới đưa đồ ăn thì phải đi ngay."

Nói xong Tiểu Thanh liền đi, để lại Thẩm Nhược Y ngẩn người suy nghĩ.

Bảo sao hôm qua nàng muốn tìm một người để hỏi cũng không có, chẳng lẽ hắn có bí mật gì?

Giữ nàng lại không sợ nàng phát hiện sao?

Thẩm Nhược Y vào phòng ăn được một lúc thì nghe thấy tiếng cung kính gọi "tôn chủ" của chúng nô tì bên ngoài Hoài An Viên.

Nàng vội vàng ăn nhanh vài miếng rồi chạy tới phòng tìm hắn.

Đứng trước cửa phòng hắn, Thẩm Nhược Y gõ cửa.

"Thẩm Nhược Y?" Tiếng của Hàn Mặc Quân ở trong phòng nói vọng ra.

Thẩm Nhược Y nghe giọng Hàn Mặc Quân không vui, nhẹ giọng nói: "Ta muốn..."

"Không có tâm trạng." Hàn Mặc Quân cắt ngang.

"Ngươi còn..."

"Muốn chết thì mở cửa vào đây."

"Bai bai!" Thẩm Nhược Y vội nói rồi chạy mất.



Sau khi nàng đi, những cơn ho vừa được Hàn Mặc Quân nén lại lập tức ập đến.

"Khụ... Khụ!" Hắn phun ra ngụm máu, bên trong ngực truyền tới cảm giác đau đớn.

"Thân thể này ngày càng yếu rồi..."

- -----------------------

Những ngày tiếp theo.

Thẩm Nhược Y vẫn như thường lệ tới tìm Hàn Mặc Quân nhưng lần nào cũng bị câu nói "Muốn chết thì vào đây" của hắn đuổi về.

Mặc dù trong mấy ngày này Hàn Mặc Quân không chịu gặp Thẩm Nhược Y nhưng hắn vẫn đều đặn mang món ngon ba bữa một ngày cho nàng. Và đều là món nàng thích, không biết là trùng hợp hay hắn có thể đoán ra nàng thích ăn gì?

Có lúc Tiểu Thanh lại mang tới cho nàng hạt dẻ, mặc dù không ngon bằng hạt dẻ ở trấn Thoại Yên nhưng vẫn là hợp khẩu vị của nàng. Lúc thì là kẹo hồ lô, lúc thì là vài cuốn thoại bản, lúc thì là vài thứ linh tinh như dây cột tóc, vòng đeo tay.

Lần nào tới Tiểu Thanh cũng chuyển lại lời của Ma Tôn là:

"Bổn tôn hôm nay thừa tiền."

"Bổn tôn hôm nay mua giúp một bà cụ."

"Bổn tôn hôm nay mua giúp một đứa trẻ lang thang."

"Bổn tôn thấy hôm nay trời mưa."

Tóm lại chính là hắn không có muốn mua cho ta, vì lí do khác mới mua về rồi miễn cưỡng đưa cho ta!

Thẩm Nhược Y cũng không muốn quản nhiều, nếu hắn ghét nàng thì đành phải chờ vài ngày nữa cho hắn bớt ghét vậy.

...

Ngày hôm sau lại gặp Tiểu Thanh, Thẩm Nhược Y trực tiếp hỏi vào vấn đề chính: "Ngươi nghĩ tôn chủ sẽ thích gì?"

Tiểu Thanh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nở nụ cười, ôn hòa hỏi lại: "Cô nương nói rõ bản thân muốn làm gì thì ta mới trả lời được."

"Ta là muốn nghĩ cách làm hắn vui, sẽ có tâm trạng tốt khi ở cùng ta." Thẩm Nhược Y đáp.

"Vậy sao..." Tiểu Thanh đột nhiên trầm ngâm một hồi.

Thẩm Nhược Y cũng không thắc mắc hay giục nàng, cho rằng Tiểu Thanh đang nghĩ cách.

"Ta nghĩ cô nương đừng nên tới vào mấy ngày tiếp theo, tôn chủ đang bận lắm." Sau đó Tiểu Thanh vui vẻ nói tiếp, "Còn cách thì ta đã nghĩ giúp cô nương rồi, tôn chủ đặc biệt thích thỏ, người có thể biến thử thành thỏ tới để tôn chủ ôm một ngày. Nhất định sẽ thành công."

Thẩm Nhược Y ngạc nhiên hỏi: "Nhưng mà sao ta có thể biến được thành thỏ chứ?"

"Không vấn đề, ta chính là một con thỏ yêu." Nói rồi Tiểu Thanh

biến ra một viên đan màu hồng đưa cho Thẩm Nhược Y, "Cái này có thể giúp một người biến thành thỏ trong mười canh giờ, hôm nào tôn chủ rảnh ta sẽ báo với cô nương."

Sau khi đã có cách trong tay, Thẩm Nhược Y luôn mong chờ ngày Hàn Mặc Quân rảnh một chút để tới làm hắn vui, chỉ là lại qua hai ngày rồi vẫn chưa thấy Tiểu Thanh nói gì.

...

Phòng của Hàn Mặc Quân.

Hàn Mặc Quân vừa ăn xong thì Tiểu Thanh vào thu dọn, hắn tiện thể hỏi một câu: "Sao mấy ngày nay không thấy Thẩm Nhược Y tới làm phiền bổn tôn?"

Tiểu Thanh nhanh nhẹn để bát đũa xuống, hai tay cung kính đặt lên trước, đầu cúi xuống: "Thưa tôn chủ, Thẩm cô nương nói là không muốn gặp người."

Hắn nén giận hỏi lại: "Không muốn gặp?!"

Tiểu Thanh thấy Hàn Mặc Quân tức giận liền vội quỳ xuống, nàng ta nói: "Thẩm cô nương đối với tôn chủ quá ngang ngược, hơn nữa nàng ta là người của Tu Chân Giới, nhất định đối với

Ma Giới không..."

Hàn Mặc Quân dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Tiểu Thanh, nhẹ nhàng nói ra một chữ: "Cút."

Tiểu Thanh run bần bật, dập đầu vài cái rồi nhanh chóng cùng những nô tì khác đem đồ đi.

Vừa ra ngoài, sau khi đóng cửa lại sắc mặt Tiểu Thanh liền thay đổi. Cầm bàn đựng thức ăn trên tay, nàng ta giống như có thù với cái bàn này, muốn bẻ gãy nó.

Tại sao từ khi Thẩm Nhược Y xuất hiện thì Tôn chủ lại thay đổi như vậy? Chẳng phải người mà Tôn chủ thích vẫn luôn là ta sao? Thích ta nên mới đưa ta về, cho ta hầu hạ ở đây...

Còn Thẩm Nhược Y kia vừa mới tới được mấy ngày lại muốn lấy lòng tôn chủ? Tiểu Thanh cười nhếch một cái, miệng lẩm bẩm: "Vậy thì ngươi thử xem ngày mai tôn chủ có giết chết ngươi không."

Một năm trước, có một hôm thân thể của Tiểu Thanh bị suy nhược nên đã biến lại thành nguyên hình một con thỏ trắng. Nàng ta biết Hàn Mặc Quân chưa từng thấy chân thân của mình, nhân lúc không có ai đã liều lĩnh xông vào phòng của hắn.

Hàn Mặc Quân vốn không thích cũng không ghét mấy động vật nhỏ này, nhưng mà lần đó vì lông thỏ rơi vãi ra xung quanh phòng khiến cơ thể này của hắn hít phải, bị khó thở mất một ngày.

Sau đó, Ma Tôn lập thêm một quy tắc: Cấm thỏ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv