Hít một hơi thật sâu, Thẩm Nhược Y lấy con dao đặt sẵn trên bàn cắt một đường ở tay, đưa ra trước Thánh Huyền Đăng nhỏ từng giọt từng giọt máu.
Tim Thẩm Nhược Y đập nhanh, trên trán rịn mồ hôi.
Thật ra nàng cũng rất sợ.
Nếu như thật sự không được thì sao?
Năm năm chờ đợi để gặp Hàn Mặc Quân, nàng muốn hắn được vui vẻ chứ không phải thấy hắn mệt mỏi bảo vệ mình.
Không muốn cả hai lưỡng tình tương duyệt mà không thể yên ổn ở bên nhau.
Càng không muốn cả hai suốt đời trốn ở Phong Yên Cung tới một lần thả đèn hoa đăng cùng nhau cũng không có.
Ở phía sau, Hàn Mặc Quân cũng có tâm trạng ngổn ngang giống Thẩm Nhược Y. Lặng nhìn theo từng cử chỉ của nàng, hắn chưa từng nghĩ rằng thời gian còn có thể trôi chậm tới mức này.
Biết mình không ngăn cản được Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân cũng chuẩn bị trước rồi. Chỉ cần Thẩm Nhược Y xảy ra vấn đề thì hắn sẽ lao ra trước tiên, lần này nhất định không để nàng chịu một chút tổn thương nào nữa.
Khi vừa đủ ba giọt máu thì Thánh Huyền Đăng lập tức có phản ứng, uy áp từ nó tỏa ra khiến tất cả đều phải lùi về phía sau vài bước.
Ánh hào quang tỏa ra từ Thánh Huyền Đăng xuất hiện, chiếu thẳng một đường lên trời.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn lên, ai cũng không ngờ tới việc này.
Cứ thế nhìn Thánh Huyền Đăng rồi lại nhìn Thẩm Nhược Y, lắp bắp không nói lên lời.
"Thánh... Thánh Quân...?"
Ngay sau đó, tất cả những người đang đứng lập tức cùng nhau quỳ rạp xuống, đồng thanh nói rõ ràng.
"Bái kiến Thánh Quân!"
"Là bọn ta không nhận ra Thánh Quân sớm hơn."
"Hóa ra là Thánh Quân thực sự quay lại rồi, là bọn ta quá lỗ mãng, không nhận ra người!"
"Từ giờ không cần lo lắng Ma Giới nữa, có Thánh Quân ở đây rồi, người nhất định dẹp tan Ma Giới."
"Xin Thánh Quân hãy bảo vệ Tu Chân Giới một lần nữa, giúp bọn ta chống lại Ma Giới."
Nhìn những người đang quỳ dưới đất, Thẩm Nhược Y ngạc
nhiên tột độ.
Nàng là diễn viên còn chưa lật mặt nhanh như thế này đâu!
Việc mọi người quỳ trước mặt mình như thế này khiến Thẩm Nhược Y rất khó xử, nàng vội vàng nói: "Mọi người mau đứng lên, thật sự ta không phải Bạch Ân..."
"Thánh Quân muốn tên là gì cũng được, nếu người muốn tên là Thẩm Nhược Y vậy thì từ giờ Tu Chân Giới sẽ gọi người là Thẩm Nhược Y, Thẩm Thánh Quân, đều nghe theo lời của Thánh Quân."
Ý của Thẩm Nhược Y không phải thế nhưng mà cũng hết cách, nàng không muốn giải thích nữa.
Những người vừa rồi chửi mắng Thẩm Nhược Y giờ đang vui vẻ cảm ơn nàng rối rít.
Bỗng dưng Thánh Quân trở lại thì đương nhiên ai cũng vui mừng, không cần phải lo sợ Ma Giới tấn công, cũng không cần mọi việc phải thông qua Đế Quân nữa.
Giải quyết xong mọi thứ thì trời cũng đã tối.
Sau khi các phái rời đi một lúc thì đột nhiên Kim Quang Điện sáng đèn. Thẩm Nhược Y ngạc nhiên nhìn xung quanh, cả Thanh Lăng môn cũng đang được thắp sáng bằng rất nhiều đèn lồng đỏ.
"Sư muội, nhìn lên trời đi." Dương Thừa Tử nói.
Thẩm Nhược Y cũng nghe theo, nàng hướng ánh mắt về phía khoảng trời mà Dương Thừa Tử chỉ tay, pháo bông được bắn lên tỏa sáng cả bầu trời. Sau đó nàng thấy một hàng chữ đang dần hiện lên giữa ánh pháo hoa rực rỡ.
Mừng Thẩm Nhược Y trở về.
Nàng bất ngờ quay đầu lại nhìn mọi người đứng phía sau mình, cảm giác hạnh phúc trong lòng khó nói thành lời.
Thẩm Nhược Y cười thực vui vẻ.
Biết rằng ai cũng mong chờ mình trở về chính là động lực lớn nhất để nàng có thể đơn độc tồn tại ở thế giới kia suốt hơn năm năm.
"Đây là món quà mà Thanh Lăng môn đã chuẩn bị cho muội từ lâu rồi, chỉ đợi muội quay lại thôi."
Thẩm Nhược Y chưa kịp đáp lại, tất cả đệ tử cùng đồng thanh: "Mừng Thánh Quân trở về!"
Sau đó bọn chúng nhìn về phía Hàn Mặc Quân mà cười hi hi ha ha, "Mừng Hàn sư huynh trở về! Sư huynh với Thánh Quân... Hi hi."
Không để bọn trẻ con lại tiếp tục nói bừa, Dương Thừa Tử vội vàng cắt ngang: "Mau đi ăn thôi!"
Vẫn giống như mọi lần, bên trong Kim Quang Điện đã được bày
sẵn tiệc rượu.
Dương Thừa Tử đứng lên rót rượu mời tất cả mọi người, vui mừng nói: "Lâu lắm rồi mới có một buổi Thanh Lăng môn đoàn tụ, Dương Thừa Tử ta là chưởng môn, xin cạn trước."
Sau đó tất cả mọi người cùng nhau ăn, cùng nhau uống, Thẩm Nhược Y cũng chờ đợi lần đoàn tụ này rất lâu rồi.
Lâu lắm rồi chưa được gặp mọi người, Thẩm Nhược Y cứ thế lặng lẽ nhìn từng người cười nói vui vẻ.
Đập vào mắt Thẩm Nhược Y là cảnh Lãnh Nguyệt Tâm và Kim Hạ Huyền đang cãi nhau, nàng không cần nghe tiếp cũng đoán được hai người muốn nói gì, năm năm vừa rồi hai người họ vẫn là dùng cuộc đối thoại ngày xưa để cãi nhau.
Sau đó, Thẩm Nhược Y nhìn thấy Chu Tịnh cũng đang ở đây mới nhớ ra, sau khi giải quyết xong mọi việc thì Lục Thần tới Phong Yên Cung đón Chu Tịnh tới.
"Chu cô nương, ta xin tạ lỗi chuyện năm đó." Lục Thần nói rồi đưa cho Chu Tịnh chiếc bánh Hoa Quế mà nãy giờ hắn vẫn luôn cầm trên tay.
Chu Tịnh không kiêng nể nhận luôn, còn nói nhỏ với hắn: "Cái này vẫn chưa đủ, hai năm trong ngục của ta nhất định phải bồi thường nhiều hơn."
Lục Thần cười cười rồi gật đầu.
"Hóa ra mọi người đều quen nhau sao?" Tuyết Nhã hỏi Chu Tịnh.
Sau đó Chu Tịnh kể về chuyện gặp lại Lục Thần vào ngày vừa thoát khỏi ngục.
Lúc đó nàng đang bị đưa đi thì Lục Thần cũng vừa tới Phong Yên Cung, hắn thấy Chu Tịnh khóc lóc cầu xin đám đệ tử liền đi tới.
"Cô nương này có tội gì?" Lục Thần hỏi.
Chu Tịnh nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi gắt lên: "Bổn cô nương tên Chu Tịnh!"
"Chúng ta chưa từng gặp lại càng không có xích mích, sao cô nương lại có vẻ không thích ta?" Lục Thần khó hiểu hỏi.
"Không quen? Ta chính là người mà ngươi nhốt vào ngục hai năm trước đó."
Nghe vậy Lục Thần liền cố gắng nhớ lại chuyện hai năm trước.
Ban đầu Phong Yên Cung không hề có ngục, nhưng mà hai năm trước Chu Tịnh xuất hiện giả mạo Thánh Quân nên Lục Thần liền bảo Hàn Mặc Quân xây dựng một cái ngục để nhốt nàng vào.
Chỉ là năm đó hắn nhìn thấy Chu Tịnh trong bộ dạng giả mạo Thánh Quân chứ đâu có nhìn thấy khuôn mặt thực sự của nàng,
không nhận ra là điều hiển nhiên.
"Đắc tội rồi." Lục Thần cúi đầu đáp.
Sau đó hắn tốt bụng dặn đám đệ tử tìm một nơi ở tốt để đưa Chu Tịnh đến.
Tuyết Nhã nghe xong chuyện liền bật cười.
Nàng đáp: "Nếu đã có duyên như vậy thì Chu cô nương phải giúp ta để ý tới Lục sư huynh rồi."
Thẩm Nhược Y thấy Tuyết Nhã giờ đây thay đổi rồi, lúc trước nàng luôn thấy Tuyết Nhã không dám cười không dám nói, lúc nào cũng nghĩ tới việc Ma Giới liền thấy thương nàng.
Ai cũng có người trong lòng rồi, Thẩm Nhược Y thương Tuyết Nhã phải một mình nên quan tâm hỏi: "Vậy còn Tuyết Nhã thì sao? Ngươi cũng có người bên cạnh rồi hả? Còn lo được cho cả Lục Thần."
"Thánh Quân, ta..."
Thấy Tuyết Nhã còn đang ấp úng thì Nam Cung Nhạc Vận liền đáp: "Muội đừng lo, có ta chăm sóc Tuyết Nhã rồi."
Thẩm Nhược Y cảm thấy Nam Cung Nhạc Vận vẫn như vậy, trưởng thành và dịu dàng.
Như nhớ ra điều gì Thẩm Nhược Y liền nói: "Ta quên mất, Tuyết
Nhã bái tỷ làm sư tôn rồi."
"Ừm." Nam Cung Nhạc Vận cười cười, gắp vài miếng thức ăn vào bát cho Thẩm Nhược Y.
Trong lúc Nam Cung Nhạc Vận đưa tay ra với tới bát của Thẩm Nhược Y thì tay áo bị vén lên cao, nàng liền nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay của Nam Cung Nhạc Vận.
So sánh với chiếc vòng trên tay của Tuyết Nhã, giống nhau y như đúc!
Chẳng lẽ hai người...
Không chỉ Lăng Vô Huyền và Đông Phương Thừa Minh mà còn cả Nam Cung Nhạc Vận và Tuyết Nhã...
Có phải năm đó nàng đã đọc truyện sai cách rồi không?!
Vừa mới cho chén rượu lên uống Thẩm Nhược Y liền đột ngột bị sặc nước, ho khụ khụ.
Hàn Mặc Quân ở bên cạnh vội vàng lấy khăn đưa cho Thẩm Nhược Y, tay vuốt vuốt lưng nàng.
Hắn lo lắng nói: "Sư tôn, cẩn thận chút."
Nam Cung Nhạc Vận cũng ngại ngùng đưa nước cho nàng, nói: "Từ từ thôi, hơn nữa chuyện của ta không quan trọng, hỏi ngũ sư đệ thì hơn."
Lăng Vô Huyền đang ăn bỗng nhiên thấy mình bị nhắc tên, hắn giật mình lập tức đáp trả: "Đệ không có."
Thẩm Nhược Y nhìn bộ dạng có tật giật mình của hắn mà bật cười, hóa ra những năm nàng không ở đây đã có rất nhiều chuyện thay đổi rồi.
Mới đầu Thẩm Nhược Y còn nghĩ rằng kết cục của truyện là không thể thay đổi được, thế mà hoàn toàn ngược lại! Nàng xuyên không tới đã làm cốt truyện chuyển biến theo chiều hướng hoàn toàn khác, đều thành cẩu lương rồi!!
Đông Phương Thừa Minh chợt nói: "Chủ nhân..."
Ngay sau đó là ánh mắt sắc lẹm của Lăng Vô Huyền nhìn hắn, Đông Phương Thừa Minh không dám nói thêm một lời nào.
Nhìn Lăng Vô Huyền và Đông Phương Thừa Minh vẫn như trước, Thẩm Nhược Y rất chúc mừng cho hai người họ.
Sau đó Nam Cung Nhạc Vận cũng kể cho Thẩm Nhược Y nghe về chuyện của mình và Tuyết Nhã năm xưa.
Khi Thành Dư môn vẫn còn, có một lần Nguyệt Dạ chưởng môn vì thù oán cá nhân mà cho người thiêu chết gia đình của một đệ tử, và tên ma tu thiêu cháy Ngọc Tư Các và Tuyết Nhã chính là đệ tử này – Tần Minh.
Năm Tuyết Nhã năm tuổi, sau bao lần suy tính thì mẫu thân của
Tuyết Nhã đã đem nàng trốn thoát khỏi Ma Giới. Chỉ là không may bị Thiên Viêm phát hiện, bà đành phải để con gái một mình rời đi.
Tuyết Nhã cứ thế chạy mãi chạy mãi, cuối cùng gặp được một người cứu giúp. Người này là Tần Minh, vì đã từng là đệ tử của Nguyệt Dạ chưởng môn nên hắn biết ấn kí của dòng họ Nguyệt Dạ. Nhận ra Tuyết Nhã là con gái của kẻ thù nên hắn lừa nàng vào một căn nhà bỏ hoang và thiêu cháy.
Trùng hợp khi đó Nam Cung Nhạc Vận đi qua nơi này, và nàng đã cứu Tuyết Nhã. Người mà Tuyết Nhã cảm thấy quen thuộc trong trận cháy ở Ngọc Tư Các khi đó chính là Nam Cung Nhạc Vận.
Hai người họ cũng đã từng hứa hẹn gặp lại, thế mà khi gặp nhau rồi lại không nhận ra nhau. Sau khi Nam Cung Nhạc Vận rời đi thì Tuyết Nhã cũng bị bắt về Ma Giới, nàng đã kể lại những gì mình trải qua cho Ma Tôn nên ông ta mới biết tới ấn kí của Nguyệt Dạ chưởng môn, ép nàng xóa đi.
Sau này Tuyết Nhã quen Lục Thần, đối tốt với hắn cũng chỉ vì muốn lợi dụng tình cảm của hắn để giết Bạch Ân. Nhưng khi Thẩm Nhược Y xuất hiện đã làm cho Tuyết Nhã thay đổi, đối xử chân thành với tất cả mọi người hơn.
Đúng là như vậy, Tuyết Nhã đối xử với những người khác là
chân thành còn đối với Nam Cung Nhạc Vận là chân tình.
Nàng vẫn nhớ như in khoảnh khắc Nam Cung Nhạc Vận cứu mình năm đó.
Thẩm Nhược Y nghe xong liền cảm thấy trong lòng cực kì bình yên, thực ra chỉ cần trong lòng có nhau thì nhất định sẽ tìm thấy nhau.
Tất cả đều là duyên phận.
Giống như Lăng Vô Huyền và Đông Phương Thừa Minh.
Hay giống như Nam Cung Nhạc Vận và Tuyết Nhã.
Và cũng giống như... Nàng và Hàn Mặc Quân.
Khi tất cả vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện thì đúng lúc Dương Thừa Tử cầm chén rượu tới.
Hắn đưa rượu ra trước mặt Hàn Mặc Quân, Hàn Mặc Quân cũng nhấc chén rượu của mình lên, cúi đầu cung kính.
"Chưởng môn." Hàn Mặc Quân nói.
Dương Thửa Tử gật đầu, hết nhìn Thẩm Nhược Y rồi lại nhìn Hàn Mặc Quân, hắn thở dài nói: "Nhược Y ấy à... Muội ấy rất ngốc nghếch, chuyện phiền phức gây ra cũng nhiều, tóm lại là chẳng được việc gì... Ủy khuất cho ngươi rồi."
"Sư! Huynh!" Thẩm Nhược Y giận dỗi nói.
Hàn Mặc Quân bật cười, hắn hiểu ý của Dương Thừa Tử, cạn chén rượu trước rồi đáp: "Đa tạ sư bá."
Dương Thừa Tử uống chén rượu, hắn nói: "Ừm, nếu không bận rộn thì thỉnh thoảng đưa sư muội ta trở về Thanh Lăng môn, mọi người đều nhớ nó."