Trưa hôm sau.
Hàn Mặc Quân vừa từ Bạch Tri Đường luyện kiếm trở về thì Thẩm Nhược Y cũng đang bước chân ra khỏi cửa. Thấy vậy hắn liền hành lễ, nàng còn chưa kịp nói một câu 'không cần đa lễ' thì hắn đã về phòng.
Tên đệ tử lạnh nhạt này Thẩm Nhược Y không muốn để tâm nữa rồi!
Từ sáng tới giờ chưa ăn gì, chính xác là từ khi xuyên về tới giờ nàng chưa ăn chút nào. Hôm qua vì phải uống quá nhiều thuốc nên không có khẩu vị, ai ngờ đến nửa đêm lại đói.
Và Thẩm Nhược Y cũng thắc mắc tại sao cả Tịnh Lăng Viên lớn như vậy, nhiều phòng như vậy lại chỉ có mình nàng và Hàn Mặc Quân ở chứ? Bạch Ân này sống tách biệt với mọi người hay sao?
Chính vì thế mà lúc đói Thẩm Nhược Y không có ai để hỏi xem nhà ăn ở đâu, tên đệ tử kia thì luôn xa cách, nàng thật sự không dám mở lời.
Buồn chán ngồi trước cửa phòng một lúc thì thấy Hàn Mặc Quân từ trong phòng đi ra, như bắt được cọng rơm cứu mạng, Thẩm Nhược Y đứng dậy chạy thật nhanh về phía hắn.
"Mặc Quân, ngươi đi đâu?"
"Thực Mộng Đường." Hắn đáp.
Nghe tới đây hai mắt Thẩm Nhược Y liền sáng lên, vui vẻ nói: "Ta đói, ta cũng muốn đi."
Hàn Mặc Quân nhìn nàng nghi ngờ, có phải Bạch Ân lại nghĩ ra chiêu khác để giết hắn rồi không? Bình thường không phải do Lục Thần mang đồ ăn tới tận phòng cho Bạch Ân vì nàng ta không muốn ăn cùng người khác sao?
Không đáp trả, Hàn Mặc Quân mặc kệ Thẩm Nhược Y mà đi luôn. Nhưng nàng cũng không quan tâm việc hắn có cho mình đi cùng hay không, vội vàng chạy theo phía sau hắn.
Đi ở đằng trước, Hàn Mặc Quân vẫn đang ngẫm nghĩ về Bạch Ân. Kể cả những hành động hôm qua hay vừa rồi đều khiến hắn cảm thấy không giống Bạch Ân trước đây.
Nàng ta thật sự mất trí rồi?
Hai người cùng nhau đi, chẳng mấy chốc đã tới Thực Mộng Đường, vừa tới nơi thì Thẩm Nhược Y đã nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ vang lên.
"Thánh Quân tới Thực Mộng Đường ăn cơm kìa."
"Thánh Quân và Hàn sư huynh cùng nhau đi ăn."
"Lục sư huynh không được Thánh Quân coi trọng nữa rồi sao?"
Hàn Mặc Quân giờ đây mới chú ý một chút, Lục Thần đúng là đi cùng đám đệ tử ngoại môn tới ăn. Vậy không phải Bạch Ân giữ lại phòng cho Lục Thần?
Thấy Hàn Mặc Quân đột ngột dừng chân nhìn về phía bàn gần cuối, Thẩm Nhược Y cũng rướn người lên nhìn theo.
Là Lục Thần và... Tuyết Nhã?
Theo như những gì trong truyện miêu tả, Thẩm Nhược Y chắn chắn người đứng bên cạnh Lục Thần là nữ chính.
Tuyết Nhã mặc dù chỉ mặc một bộ y phục đơn giản nhưng vẫn nổi bật hẳn so với các nữ đệ tử khác, nhan sắc quả không tầm thường! Đây chính là hào quang nữ chính!
Lại nhìn ánh mắt ngây ngốc của Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y hiểu rồi!
Chắc chắn là nam phụ này đang ghen với nam chính vì được đi cùng nữ chính, chút nữa nàng phải giúp hắn với nữ chính để lấy thiện cảm mới được!
"Mặc Quân, chúng ta mau ăn thôi." Thẩm Nhược Y nói.
Nghĩ lại chuyện tối qua hiểu lầm Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân cảm thấy hơi áy náy, hắn đáp: "Sư tôn ngồi ở đây, ta lấy đồ ăn giúp người."
Thẩm Nhược Y nghe vậy liền vui vẻ trở lại, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Hàn Mặc Quân đi lấy đồ ăn. Trong lúc chờ nàng còn gọi cả Lục Thần và Tuyết Nhã tới ăn cùng.
Vốn nàng chỉ định gọi Tuyết Nhã để giúp Hàn Mặc Quân thôi, nhưng mà trong truyện viết rằng Tuyết Nhã luôn luôn đi theo Lục Thần nên nàng đành phải gọi thêm cả hắn.
Vừa tới nơi Lục Thần và Tuyết Nhã liền hành lễ với Thẩm Nhược Y.
"Bái kiến Thánh Quân."
Thấy Thẩm Nhược Y gật đầu rồi thì cả hai mới chuẩn bị đi lấy đồ ăn. Nhân lúc này nàng liền giữ Tuyết Nhã ở lại, đặt ghế của Tuyết Nhã gần ghế của Hàn Mặc Quân.
Nàng nói: "Tuyết Nhã ngồi đây trước đi, chút nữa Hàn Mặc Quân lấy đồ ăn giúp ngươi."
Tuyết Nhã có chút bất ngờ nhưng cũng không dám hỏi một lời, lặng lẽ ngồi xuống.
Một lúc sau Hàn Mặc Quân quay lại cùng với rất nhiều món ngon cực kì bắt mắt. Nhìn thấy Tuyết Nhã ngồi cùng bàn, hắn ngay lập tức lại chạy đi lấy đồ ăn cho nàng.
Sau đó là một bàn ngập đồ ăn do Hàn Mặc Quân và Lục Thần cùng lấy, Thẩm Nhược Y còn chưa kịp vui mừng thì hai người kia cứ lấy từng món đẩy hết về phía Tuyết Nhã.
Nàng thở dài, trong lòng tự an ủi mình.
Tuyết Nhã là nữ chính mà, nữ phụ nàng đành chấp nhận thôi!
Thẩm Nhược Y vừa mới bắt đầu gắp một miếng thịt thì bị Hàn Mặc Quân ngăn lại, hắn nói: "Đây là món mà ta lấy cho Tuyết Nhã, của người đã để sẵn ở đây rồi."
Vốn tưởng rằng đồ ăn lấy ra cùng một bàn thì sẽ ăn cùng nhau, nếu biết là của Tuyết Nhã thì Thẩm Nhược Y đã không lấy rồi. Ngại ngùng thu lại đũa, nàng nhìn đĩa thịt toàn là ớt trước mặt mình.
Tuyết Nhã lên tiếng: "Thánh Quân có thể ăn món của ta."
Thẩm Nhược Y còn chưa kịp nói 'không cần đâu' thì đã bị Lục Thần chặn họng: "Tuyết Nhã luôn biết nhường nhịn người khác nhưng Thánh Quân tốt nhất đừng làm khó muội ấy."
Uất ức gật đầu với Lục Thần, nàng ngoan ngoãn gắp một miếng cho vào miệng.
"Khụ... khụ!" Đột nhiên Thẩm Nhược Y ho liên tục khiến cả ba người đều quay sang nhìn.
Tuyết Nhã rót nước đưa cho Thẩm Nhược Y, nàng nói: "Thánh Quân đừng ăn nhanh quá."
"Không... cay quá..."
Câu trả lời này của Thẩm Nhược Y làm cho tất cả đều ngạc nhiên, cay quá?!
Bạch Ân thích ăn cay nhất mà, chuyện này ai cũng biết. Hơn nữa những món này đều là những món mà Lục Thần hàng ngày mang cho Bạch Ân, sao giờ lại...
Đến sở thích, thói quen cũng có thể thay đổi sao?
Hàn Mặc Quân vẫn luôn nghĩ Bạch Ân đang lừa hắn, chỉ là bộ dạng vì cay đến nước mắt chảy thành sông này của Thẩm Nhược Y... Hắn đột nhiên cảm thấy có phải do mình nghĩ nhiều rồi không?
"Hay là Thánh Quân ăn món của ta đi." Tuyết Nhã vừa nói tay vừa đẩy món của mình về phía Thẩm Nhược Y.
Nàng cũng vội vàng đẩy lại, vừa rồi bị Hàn Mặc Quân và Lục Thần nói như vậy thì sao nàng dám ăn nữa chứ. Lần này Thẩm Nhược Y nhanh chóng từ chối để không bị đổ oan là muốn ăn món của Tuyết Nhã nữa.
Lập tức đứng dậy, nàng ngập ngừng nói: "Ta cứ nghĩ ngồi cùng một bàn thì sẽ cùng nhau ăn... Ta không biết đây là món của riêng Tuyết Nhã. Xin lỗi, các ngươi ăn vui vẻ, ta về trước."
...
Rất nhanh đã tới tối.
Hàn Mặc Quân có một lớp tu luyện tới giờ này, chính vì vậy mà Thẩm Nhược Y từ sớm đã ngồi dưới gốc cây hoa đào để đợi, chỉ cần hắn vừa về tới liền có thể ——
"Mặc Quân, ta ở đây nè."
Lần này Hàn Mặc Quân đúng là quen hơn rồi, hắn lãnh đạm hỏi: "Sư tôn có việc gì?"
Cả ngày hôm nay Thẩm Nhược Y đã nghĩ xong rồi, nàng muốn đi tìm Dương Thừa Tử hỏi một chút, muốn làm vài việc có ích. Nếu ngày nào cũng ăn không ngồi rồi thế này thì sao có thể tìm cách về nhà.
Lại một lần nữa phải nhờ Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y ái ngại nói: "Có thể dẫn ta tới chỗ của chưởng môn không... Ta không biết đường."
Hàn Mặc Quân dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Thẩm Nhược Y.
Hắn không biết chứng lạc đường này của Bạch Ân là giả hay thật nữa, nhỡ đâu nàng ta nhân lúc trời tối không ai hay mà thủ tiêu hắn thì sao?
Tốt nhất là không nên dẫn đi.
- -----------------
"Tới rồi." Hàn Mặc Quân nói.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến gì, cuối cùng hắn vẫn quyết định dẫn nàng tới chỗ của Dương Thừa Tử.
Thẩm Nhược Y còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Hàn Mặc Quân xoay người rời đi, nàng vội nói: "Ta không..."
——Nhớ đường.
Không để Thẩm Nhược Y nói hết câu hắn đã bỏ đi rồi. Nàng thở dài nhìn theo, chẳng lẽ Hàn Mặc Quân vẫn giận nàng vì trưa nay ăn món của Tuyết Nhã sao?
Thôi không nghĩ nhiều nữa, Thẩm Nhược Y tới trước phòng của Dương Thừa Tử gõ cửa.
"Sư huynh, là muội, Nhược... Bạch Ân."
"Bạch Ân? Vào đi." Dương Thừa Tử đáp.
Thẩm Nhược Y đẩy cửa vào, có chút không tự nhiên nhìn Dương Thừa Tử, cứ đứng yên không nói gì.
"Ngồi xuống." Hắn nói.
Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi xuống rồi hắn tiếp tục mở lời trước: "Hôm nay nghe đám để tử bàn tán việc muội tới ăn ở Thực Mộng Đường, sao đột nhiên thay đổi rồi?"
Thẩm Nhược Y nghe vậy liền hoảng sợ không thôi, nàng đang không biết nên giải thích chuyện mình thay đổi như thế nào thì hắn lại nói: "Nhưng mà giờ muội ngoan ngoãn thế cũng tốt, trước đây muội quá lạnh lùng, ta không thích."
Đáp án của Dương Thừa Tử tốt hơn nhiều so với dự đoán của Thẩm Nhược Y, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy yên tâm rồi Thẩm Nhược Y mới hỏi: "Sư huynh, từ ngày mai muội có thể làm việc gì không?"
"Sư tôn trước khi đi cũng nói rằng việc của Thanh Lăng môn do ta tiếp quản, muội chỉ cần chuyên tâm tu hành là được." Dương Thừa Tử bình tĩnh đáp.
Nhìn thấy Thẩm Nhược Y ngồi đơ một lúc, Dương Thừa Tử trong chốc lát triệu kiếm một đường xoẹt qua———
Kiếm ở ngay trên cổ Thẩm Nhược Y.
Thẩm Nhược Y kinh hãi đến một chút phản ứng cũng chưa có trong đầu, hoảng sợ nhìn kiếm bên cổ, nàng lắp bắp nói: "Sư huynh, chúng ta bình tĩnh nói chuyện... Được không?"
"Chẳng lẽ tu vi không còn?" Nói rồi thu lại kiếm, Dương Thừa Tử từ từ ngồi xuống ghế.
Hắn chầm chậm cầm chén trà lên uống, nhíu mày suy tư, nói: "Tu vi nửa bước là phi thăng của muội không phải nói mất là mất chứ? Tới chỗ Nhị sư muội để xem lại vết thương, với cái bộ dạng này của muội thì dạy được ai chứ."
Thẩm Nhược Y còn đang nghĩ trong đầu Nhị sư tỷ là ai thì Dương Thừa Tử đột nhiên nghiêm trọng nói: "Không được nói chuyện này với ai."
...
Sau đó Thẩm Nhược Y được Dương Thừa Tử đưa tới chỗ của Nam Cung Nhạc Vận để trị thương.
Nàng cũng không nhớ rõ về nhân vật Nam Cung Nhạc Vận, chỉ biết người này vô cùng giỏi y thuật và luyện đan, cũng là người dạy y thuật cho nữ chính Tuyết Nhã. . Ngôn Tình Hài
Tóm lại, Nam Cung Nhạc Vận sau khi kiểm tra xong thì nói Thẩm Nhược Y tu vi vẫn còn nguyên, chỉ là do chính Thẩm Nhược Y trong đầu không có một chút trí nhớ nào về các chiêu thức thì sao có thể vận linh lực được chứ.
Vì vậy mà Dương Thừa Tử lại bắt nàng ở Tịnh Lăng Viên tự mình tu luyện tới khi nào trở về như trước thì thôi.
- ---------------------
"Lại bị nhốt trong Tịnh Lăng Viên đã xui xẻo lắm rồi... Giờ lại còn lạc đường nữa?!" Thẩm Nhược Y chán nản la lên.
Cứ đi tới đi lui, cuối cùng vẫn quay lại nơi này. Bắt nàng đi từ nơi của Dương Thừa Tử thì còn có thể miễn cưỡng đi, nhưng giờ lại còn là đi từ chỗ của Nam Cung Nhạc Vận về! Với một người mù đường như nàng thì đây là điều không thể!
Thẩm Nhược Y lặng lẽ ngồi xuống một mỏm đá, nhìn xung quanh tối om chỉ có cây cỏ xào xạc, thỉnh thoảng còn có tiếng động vật kêu làm nàng cảm thấy hơi đáng sợ.
Buồn bã ngồi co ro trong đêm tối, bóng hình nhỏ bé của Thẩm Nhược Y đơn độc lạnh lẽo.
Nàng mới tới đây hai ngày thôi nhưng lại có cảm giác dài như hai tháng vậy. Mọi thứ đều xa lạ, nàng không biết nên tin ai, nghe ai, cũng không biết ai muốn giết mình.
Không những thế còn bị người khác ghét, càng nghĩ Thẩm Nhược Y lại càng thấy tủi thân, nàng ghét nơi này. Nếu như không phải tại cuốn truyện đó thì nàng đã được gặp lại cha mẹ, gia đình đoàn tụ chứ đâu phải chịu cảnh lẻ loi.
Thẩm Nhược Y đang buồn rầu thì chợt nghe thấy tiếng "loạt xoạt" ngay sau lưng.
Buồn vui gì không biết, bây giờ nỗi sợ hãi là lớn nhất. Sợ tới chân tay không cử động nổi, nước mắt Thẩm Nhược Y thi nhau chảy xuống không ngừng.
Đừng là ma mà!!!
"MAAAA!!!"
Thẩm Nhược Y hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu, mắt nhắm chặt, đứng bật dậy không quản gì nữa mà chạy vèo một cái thật nhanh, đường cũng không cần nhìn nữa.
Cạch!
Cảm thấy người mình vừa đập vào cái gì Thẩm Nhược Y liền định thần lại, chân cũng đứng khựng lại. Nhìn về phía tiếng động vừa rồi, ở dưới đất là một thanh kiếm.
"Thánh Quân?"
Thẩm Nhược Y nghe thấy bên cạnh có tiếng gọi liền quay sang nhìn, nàng hoảng sợ nói: "Lục Thần...?"