Sáng hôm sau.
Khi nhóm bốn người Thẩm Nhược Y tới trấn Thoại Yên thì đã là giờ ngọ. Sợ không kịp thời gian nên tất cả vội vàng vào trong trấn dò hỏi tin tức ngay.
Nghe nói Trấn Thoại Yên vốn vô cùng đông đúc, rất nhiều đồ ăn ngon, cảnh cũng tuyệt sắc. Nhưng do gần đây xảy ra chuyện nên mọi người đã đóng cửa gần hết, hiện giờ trên đường vắng tanh chỉ có vài người qua lại.
Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cùng đi còn Lục Thần và Tuyết Nhã một nhóm, hai bên chia nhau ra hỏi thăm người dân về vụ mất tích gần đây.
Đi một đoạn thì cả hai phát hiện ra cứ cách vài nhà lại có một nhà có hỉ, thấy lạ nên Thẩm Nhược Y thử gõ cửa một nhà có lụa hỉ trông mới nhất.
Một lúc lâu sau có một vị phu nhân ra mở cửa, nhưng bà ấy lại đang mặc áo tang. Kì lạ là vị phu nhân này mở cửa ra không phải để mời hai người vào nhà mà là đuổi đi. Thẩm Nhược Y phải nói mình là Thánh Quân của Thanh Lăng môn thì bà ấy mới chấp nhận.
Sau khi đã hỏi thăm tình hình thì Thẩm Nhược Y mới bắt đầu nói vào vấn đề chính: "La phu nhân, sao bên ngoài là hỉ sự mà bên trong lại làm tang lễ? Vì sao trong trấn lại có nhiều lễ thành thân như vậy?"
Vừa hỏi xong La phu nhân liền khóc nức nở, khuôn mặt sợ hãi, cứ định nói rồi lại ngậm miệng.
Thẩm Nhược Y thấy thế liền trấn an bà ta, cứ đắn đo một hồi cuối cùng bà ấy mới bắt đầu kể về sự kì quái ở trong trấn.
Chuyện đã xảy ra được một năm rồi, nhiều nhà có hỉ sự như vậy là bao gồm cả hỉ sự từ năm trước tới giờ chứ không phải chỉ trong mấy ngày gần đây.
Bắt đầu từ mùa hạ năm trước.
Đầu tiên là nhà của Lưu lão gia, hôm đó là lễ thành thân của con trai ông ấy. Mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi động phòng, ngay khi nến vừa tắt thì mọi người trong phủ nghe thấy tiếng hét của tân lang.
Chỉ là khi vào trong phòng, tân nương thì không thấy đâu còn tân lang đã ngất dưới đất. Sau đó tân lang tỉnh lại thì trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, có lúc phát điên. Không những thế, bên cạnh tân lang còn có một dòng chữ được viết bằng máu "Không được dừng hỉ sự".
Sau ngày hôm đó Lưu lão gia đã phát điên, mấy ngày sau không chịu đựng được mà chết. Mọi người trong nhà càng hoảng loạn, không ai dám ra ngoài cũng không ai nói gì về sự việc này, chỉ lặng lẽ ở trong nhà tổ chức lễ tang.
Nếu có người tới hỏi thì người trong nhà sẽ nói là muốn để hỉ sự lâu để phu thê thêm hạnh phúc, chính vì vậy mà chẳng ai biết cả.
Việc này cứ thế kéo dài tới nửa năm, cứ có hỉ sự thì tân nương trong đêm động phòng sẽ biến mất còn tân lang thì ngất, bên cạnh luôn có dòng chữ bằng máu đó. Càng ngày càng có nhiều nhà như vậy nên mọi người trong trấn cũng nghi ngờ, sau đó tất cả dồn lại ép hỏi thì mới biết sự việc này.
Nhưng nửa năm sau đó thì không phải tân nương tự biến mất nữa mà là do cống nạp.
Đầu tiên là gia đình Hạ phu nhân, vốn dĩ con gái của bà ấy sẽ có lễ thành thân nhưng vì đã biết rõ sự việc xảy ra nửa năm trước nên hủy. Chỉ là đúng vào ngày dự kiến làm hỉ sự thì đột nhiên cô nương đó phát điên, một khóc hai thắt cổ đòi cưới cho bằng được, cả Phương công tử là người sẽ cưới Hạ tiểu thư cũng có hành động như vậy.
Người nhà không còn cách nào khác đành phải làm lễ thành thân, cuối cùng vào đêm tân hôn thì kết quả vẫn thế. Rồi nửa tháng một lần sẽ có một vị cô nương và một vị công tử sống chết đòi cưới nhau, vì thế người trong trấn liền gọi đây là một vụ cống nạp tân nương.
Mọi người trong trấn không phải là không muốn báo sớm với Thanh Lăng môn, là do khi Hạ phu nhân muốn tới báo tin thì con gái của bà ấy ngay lập tức bị như vậy. Cuối cùng toàn trấn xảy ra chuyện nên không ai dám báo nữa, chỉ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện kinh khủng hơn.
"Hỉ sự là do ta mới bày ra sáng nay, hôm qua con gái ta... Con bé phát điên muốn cưới, có lẽ lần này là tới lượt nó cống nạp rồi. Tang lễ là ta chuẩn bị, tang phục cũng mặc sẵn, coi như ngày mai tiễn nó bình an lên đường..."
La phu nhân cứ vừa khóc vừa nói, thỉnh thoảng lại nhìn lên bài vị được lập sẵn của con gái mình.
"Ngày mai?" Thẩm Nhược Y hốt hoảng nói.
La phu nhân buồn bã gật đầu, bà nói: "Tất cả có ba ngày, ngày đầu tiên là tân nương và tân lang đòi cưới, ngày thứ hai là chuẩn bị cho hôn lễ, ngày thứ ba là đêm động phòng."
...
Sau khi biết được rõ ràng mọi chuyện thì Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cùng tới chỗ hẹn sẵn để gặp Lục Thần và Tuyết Nhã bàn cách.
Lục Thần và Tuyết Nhã tới tìm Vương lão gia, người báo tin tới Thanh Lăng môn.
Hóa ra con trai của ông ta chính là tân lang ngày mai cưới con gái của La phu nhân. Ông ta nói dù sao ngày mai con của ông ta cũng chết rồi, thà làm gì đó còn hơn không, sau này ma tu này có làm gì kinh khủng hơn nữa cũng không quan tâm.
Cuối cùng Thẩm Nhược Y nghĩ ra một kế sách, chính là đóng giả tân nương.
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi với cả hai bên La phủ và Vương phủ, Tuyết Nhã cho La tiểu thư và Vương công tử uống thuốc mê để ngăn hai người lại phát điên.
Lục Thần và Hàn Mặc Quân về Vương phủ, Thẩm Nhược Y và Tuyết Nhã ở lại La phủ.
Tất cả đều chuẩn bị hỉ phục sẵn sàng cho ngày hôm sau.
Đã tới giờ tý nhưng Hàn Mặc Quân vẫn nằm thao thức không ngủ. Từ sau ngày hôm đó hắn và Thẩm Nhược Y vẫn chưa nói gì với nhau, cả ngày hôm nay lại luôn bận rộn, những chuyện cần nói hắn lại phải tiếp tục giữ trong lòng.
Ngoài chuyện này, hắn còn đang lo nghĩ về ngày mai. Dù sao nhân vật chính trong hỉ sự lần này là Thẩm Nhược Y, hắn sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Khi Thẩm Nhược Y nói mình đóng giả tân nương Hàn Mặc Quân đã rất lo lắng, chỉ là hắn biết mình không thể thay đổi quyết định của nàng nên đành gạt nỗi lo sợ này qua một bên.
Nếu Thẩm Nhược Y nhất định phải đối mặt với nguy hiểm thì Hàn Mặc Quân cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Lần bắt ma tu này ngoài nỗi sợ hãi ra thì Hàn Mặc Quân còn cảm thấy chút chờ mong. Dù là giả đi nữa thì Thẩm Nhược Y cũng sẽ cùng hắn bái lễ, vén khăn... Còn có động phòng.
Đều là những thứ hắn mơ mà không được.
- ----------------------
Chiều hôm sau, hỉ sự chính thức bắt đầu.
Khi kiệu đón tân nương tới trước La phủ thì Tuyết Nhã và Thẩm Nhược Y cũng vừa chuẩn bị xong. Theo đúng nghi lễ khi thành thân, Tuyết Nhã giả thành La phu nhân chầm chậm dắt tay Thẩm Nhược Y đang chùm khăn voan lên kiệu.
Bên ngoài là tiếng trống kèn vô cùng khoa trương nhưng trên đường vẫn vắng tanh không có một bóng người.
Qua một khắc thì tới Vương phủ, tân lang Hàn Mặc Quân xuống ngựa. Hắn tới kiệu tân nương, vén màn kiệu lên, đưa tay ra đỡ Thẩm Nhược Y bước xuống.
Tuyết Nhã và Lục Thần đã vào bên trong trước một lúc rồi, cả hai ngồi sẵn trên ghế chuẩn bị cho Vương lão gia và La phu nhân để chờ nghi lễ bắt đầu.
Bên trong phủ cũng chỉ có người hầu của hai phủ chứ không còn ai khác, tất cả đều đang diễn kịch để chờ buổi động phòng tối nay.
Tiếng của bà mối từ trong nhà hô to: "Tân lang đưa tân nương vào bái đường!"
Lúc này Hàn Mặc Quân ở bên cạnh Thẩm Nhược Y nói nhỏ: "Người không nhìn rõ đường nên ta sẽ đi chậm một chút, yên tâm đi theo ta."
Thẩm Nhược Y bị sự ôn nhu này của hắn làm mặt đỏ lên, nàng đang thấy thật may vì đã có khăn voan che rồi, nếu không thì không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Từ lúc được Hàn Mặc Quân đỡ tay từ kiệu xuống trong lòng Thẩm Nhược Y đã thấp thỏm không yên, nàng phải luôn tự trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là giả.
Hàn Mặc Quân cũng bất đắc dĩ phải cùng nàng thành thân, nàng cũng chẳng muốn cùng hắn, đều là giả thôi...
Rõ ràng là giả... Nhưng tại sao lúc đó nàng lại không nghĩ ngợi gì mà chọn tân lang là Hàn Mặc Quân?
Cố gắng không nghĩ lung tung, sợ chậm trễ thời gian nên Thẩm Nhược Y gật đầu với hắn.
Lúc này Hàn Mặc Quân mới bắt đầu bước từng bước thật chậm.
Sau khi cả hai tiến vào bên trong cửa chính, bà mối tiếp tục nói: "Tân lang tân nương bái đường!"
"Nhất bái thiên địa—— Bái!"
"Nhị bái cao đường—— Bái!"
"Phu thê giao bái—— Bái!"
Hàn Mặc Quân và Thẩm Nhược Y đứng đối diện nhau.
Cùng nhau bái một bái.
Tim cùng lỡ một nhịp.
Trong lòng cùng lúc đều có nhau.
"Lễ thành!"
Lễ thành...
Hai tiếng này vang lên khiến tim Thẩm Nhược Y đập thình thịch, đối với nàng thì đây chính là một lời khẳng định rõ ràng.
Đời này kiếp này Thẩm Nhược Y chỉ thuộc về một mình Hàn Mặc Quân.
Hàn Mặc Quân nhìn Thẩm Nhược Y tiếc nuối, đây có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời hắn, đẹp nhất cũng qua nhanh nhất.
Hắn sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, ngày duy nhất trong đời từng có được Thẩm Nhược Y.
Sư tôn, hôm nay tất cả đều là giả nhưng tình cảm trong lòng ta đối với người là thật.
...
"Tân nương về phòng, hỉ tiệc bắt đầu!" Sau tiếng hô này thì Thẩm Nhược Y được một nô tì dắt về phòng.
Nửa canh giờ sau.
Ở trong phòng, Thẩm Nhược Y ngồi trên giường với mớ suy nghĩ rối như tơ vò, nàng nghĩ về Hàn Mặc Quân.
Cũng tới lúc hắn về phòng rồi, nàng tò mò muốn biết hắn đang cảm thấy như thế nào, hắn có để ý tới nàng một chút không?
Thẩm Nhược Y nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nàng vừa đứng lên thì Hàn Mặc Quân lên tiếng.
"Đừng đứng lên, ta giúp người vén khăn."
Câu này của Hàn Mặc Quân làm Thẩm Nhược Y có chút xấu hổ, cứ giống như nàng đang rất gấp gáp muốn động phòng với hắn vậy.
Vì thế Thẩm Nhược Y lập tức ngồi yên không động đậy, coi như không có gì xảy ra.
Hàn Mặc Quân đứng trước mặt Thẩm Nhược Y, tim đập thình thịch. Hắn cảm thấy người hơi nóng, bàn tay rịn mồ hôi chầm chậm vén khăn voan trước mặt nàng lên.
Dưới ánh nến mờ ảo, Hàn Mặc Quân nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nhược Y dần hiện rõ dưới lớp khăn.
Vô cùng xinh đẹp, đẹp tới mê hoặc lòng người.
Hàn Mặc Quân thất thần nhìn nàng.
Thẩm Nhược Y vì ngại ngùng mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, kéo hắn nhanh chóng tới bàn uống rượu hợp cẩn.
Hàn Mặc Quân cầm một chén trên tay, một chén kia đưa cho Thẩm Nhược Y, hai người vòng tay chéo qua nhau.
Đang chuẩn bị uống thì Hàn Mặc Quân nói: "Người không uống được thì đừng uống, ta sợ như hôm..."
Nghe Hàn Mặc Quân đột ngột nhắc tới chuyện này, Thẩm Nhược Y lại càng thêm ngại ngùng, nàng mặc kệ hắn mà trực tiếp một hơi uống hết.
Hàn Mặc Quân bất lực cười cười nhìn nàng, lập tức uống chén rượu trên tay. Rượu hợp cẩn đã uống xong, cả hai chính thức hoàn thành lễ thành thân.
Trong phòng ngày càng nóng, Hàn Mặc Quân dịu dàng nhìn Thẩm Nhược Y, mắt hắn lấp lánh ánh nến, giọng trầm trầm sủng nịnh.
"Động phòng thôi."
Thẩm Nhược Y ngại ngùng cúi đầu, tay chỉ nến trên bàn, nàng nói: "Thổi nến nha?"
Hàn Mặc Quân đột ngột giữ lấy tay của Thẩm Nhược Y, biểu tình cực kì lo lắng, "Đợi chút, ta sợ..."
"Không sao, ta mới là người phải sợ chứ ngươi sợ cái gì."
Thấy nét mặt Hàn Mặc Quân vẫn chưa giãn ra, Thẩm Nhược Y không trêu chọc hắn nữa, nàng cười nói: "Ta sẽ không bị bắt đâu, đừng sợ."
Nàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hàn Mặc Quân, nắm lấy tay hắn trấn an.
Cảm nhận được tay Thẩm Nhược Y rịn mồ hôi, còn hơi run run... Hàn Mặc Quân cực kỳ đau lòng. Nàng luôn như vậy, bản thân có sợ có đau thế nào cũng nghĩ cho hắn trước, an ủi hắn, bảo vệ hắn.
Hàn Mặc Quân xoa đầu nàng, hắn ôn nhu nói: "Sợ thì nói với ta chứ đừng chịu đựng một mình, có ta ở đây."
Từ lúc Hàn Mặc Quân vào trong phòng đã khiến Thẩm Nhược Y cảm thấy cực kì ngại ngùng rồi, giờ đây hắn còn nói mấy câu thế này thì tim nàng nhảy ra ngoài luôn mất.
Không dám kéo dài thêm thời gian ở riêng với Hàn Mặc Quân nữa, Thẩm Nhược Y nắm chặt tay hắn, lập tức thổi nến.
Nến tắt.
Trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Lục Thần và Tuyết Nhã vẫn luôn đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy ánh sáng trong phòng không còn nên vội đẩy cửa chạy vào.
"Thánh Quân, Hàn sư huynh!"
Phòng quá tối không thể nhìn thấy nên Lục Thần dùng linh lực thắp nến, ánh sáng vừa lên thì thấy Hàn Mặc Quân đang bị kết giới phong bế linh mạch bao quanh.
Kết giới vừa được Lục Thần phá thì Hàn Mặc Quân cũng lập tức khôi phục linh lực, hắn gấp gáp nói: "Mau đi tìm sư tôn."
- --------------------
Ba người theo hướng Hàn Mặc Quân dẫn liền chạy tới một khu rừng âm u, bao quanh là sương mù dày đặc.
Vừa rồi ngay khi thổi tắt nến Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân đã phát giác ra trong nến có mùi hương của Ly Hồn Thảo. Đây là loại hương chỉ có tác dụng với nam tử. Hít phải loại độc này thì phản ứng ban đầu là hôn mê, sau khi tỉnh dậy sẽ trở nên ngơ ngẩn rồi phát điên. Đây cũng chính là lí do khiến tân lang nào cũng bị như thế.
Thẩm Nhược Y biết Hàn Mặc Quân sẽ không quan tâm độc này mà cùng nàng hành động, nhưng nàng nhất định sẽ không đánh cược tính mạng của Hàn Mặc Quân.
Không còn cách nào khác, Thẩm Nhược Y đành phải nhanh tay giúp Hàn Mặc Quân phong bế linh mạch. Cùng lúc đó thì tên ma tu kia cũng xuất hiện, nàng vừa mới xuất hai chiêu thì đã lập tức biến mất ngay trước mắt Hàn Mặc Quân.
Cũng may Hàn Mặc Quân trước đó đã kịp thời chuyển một sợi linh thức của mình lên người Thẩm Nhược Y, hắn lần theo nó mà đến khu rừng này.
Không hiểu vì sao tới giữa rừng Hàn Mặc Quân lại không cảm nhận được gì nữa, trời tối cùng sương mù dày đặc khiến cả ba không nhìn rõ đường.
"Thánh Quân sao có thể không bắt nổi ma tu này? Chẳng lẽ do vết thương trước đó chưa khỏi?" Tuyết Nhã lo lắng nói.
"Vết thương?"
Hàn Mặc Quân và Lục Thần cùng bất ngờ lên tiếng.
Tuyết Nhã hơi ấp úng, nàng nói: "Là Thánh Quân không cho ta nói... Khi Thánh Quân vì Hàn sư huynh mà diệt Nhạc Vân môn đã mang nội thương nghiêm trọng rồi, ngay sau đó người chưa chữa trị mà tới luôn Kim Từ Đường chịu phạt một trăm trượng, còn tới Băng Hàn động mười ngày..."
"Sư tôn đã làm trái môn quy?" Hàn Mặc Quân cắt ngang.
Hắn đột nhiên cảm thấy cực rối, có quá nhiều chuyện mà hắn không biết.
Sư tôn rốt cuộc đã trải qua những gì...?
"Sư tôn nói nhất định phải nhận huynh làm đồ đệ, nguyện chịu phạt thay đổi môn quy. Sau lúc đó thân thể nhiễm hàn khí nhưng vẫn ngày đêm chăm sóc huynh... Có phải thế mà linh lực của người không được như trước nữa?"
Lục Thần vừa nói xong Tuyết Nhã cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Hàn Mặc Quân như chết lặng, nhất thời không nghĩ nổi cái gì, chỉ mong nhanh chóng tìm ra Thẩm Nhược Y.
Sư tôn... Chờ ta.