Ánh trăng sáng bạc chiếu rọi len qua ổ cửa, cây lá rung rinh của làn gió đầu xuân tươi mới, mát mẻ và thoang thoảng hương thơm mùi hoa cải, hoa ngô nở rộ, bên trong hai thân ảnh hôn nhau mê luyến, dường như mọi cấm kị đã bị phá vỡ bởi nụ hôn này, không ai quan tâm đến thân thế của nhau, mà bây giờ chỉ cảm nhận qua cảm xúc và trái tim.
Diêu Diêu bị đẩy đến một góc tường tối, màn đêm ôm trọn lấy hai người, có lẽ nụ hôn này sâu và mang đến cảm xúc nhất, hai chiếc lưỡi mềm mại vờn quanh nhau, tay cô vòng qua cổ Cố Thanh Ca nhón chân lên hôn, còn hắn thì cúi đầu ôm lấy chiếc eo mảnh khoảnh, khoảng khắc dường như dừng lại chỉ còn nghe nhịp đập của hai trái tim, trong tiếng thở vội vàng Cố Thanh Ca cọ mũi mình vào chiếc mũi Diêu Diêu cười đáp
“Nàng còn nhớ lúc xưa ta thắng trò chơi không, bây giờ ta muốn đáp ứng một điều kiện”.
Lời nói ra thì chợt nhớ, hồi xưa ở đền Minh Bảo cô cùng hắn chơi con quay nếu ai thắng thì có thể thỏa mãn đối phương một điều kiện, Diêu Diêu rúc người vào Cố Thanh Ca nhẹ nhàng hỏi lại.
“Là điều kiện gì vậy?”.
Tiếng cười khàn khan vang lên bên tai, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng thoang thoảng.
“Cùng ta hòa hợp…”.
Một lúc sau hắn lại tiếp lời.
“Như vậy mới cảm thấy nàng hoàn toàn thuộc về ta”.
Nói cũng không sai, thực sự thì bản thân Diêu Diêu là một linh hồn, thông qua thể xác mới có thể trú ngụ ở địa phương này, có lẽ hắn đang lo sợ một ngày nào đó linh hồn cô sẽ rời khỏi thể xác này.
“Nhưng…”.
Biết là Diêu Diêu đang lo sợ cái gì, Cố Thanh Ca nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Ta muốn làm chuyện phu thê với nàng, Diêu Diêu…đây là lần đầu tiên của ta”.
Nói nói ra chắc không ai tin, một hoàng đế với ba nghìn phi tần mỹ nữ nhưng đến giờ vẫn là lần đầu tiên, thấy ánh mắt nghi hoặc hắn vội vàng giải thích.
“Là thị vệ ngủ với các nàng, ta từ nhỏ thân thể không tốt, chuyện phu thê không có hứng thú nhiều hơn nữa đối với các nàng không có cảm xúc gì…’”.
Càng giải thích thì mặt càng đỏ ửng lên, khuôn mặt tuấn mỹ lan dần những vệt đỏ, thật sự làm hoàng thượng cũng không vui vẻ gì, nếu một nam nhân hừng hực như hổ thì quả là vị trí này đáng mơ ước, đằng này một nam nhân tuấn mỹ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì nữ nhân nào sẽ không mở tưởng nhưng trời đâu cho ai hoàn hảo bao giờ.
“Nhưng…gặp nàng…ta lại muốn…”.
Hiếm nam nhân nào có thể tâm sự được như vậy, cô nghe xong thì càng vui vẻ hơn, lúc trước cũng mơ tưởng cùng nam nhân làm, nhưng lúc ấy chỉ thích cơ bắp lực lưỡng, giờ có cảm tình với Cố Thanh Ca lại thấy hắn thuận mắt hơn rất nhiều.
“Ừm…”.
Giọng nói thẹn thùng vang lên, màn đêm đen như che đi khuôn mặt đỏ hồng, tiếng cóc nhái ngoài kia kêu vang ộp oạp, từ trong ngực Cố Thanh Ca ngó thấy ngoài trời đêm đen, tiểu hài tử chắc đã về ngủ, hai người nhẹ nhàng bước ra ngoài, hai tay đan vào nhau nóng hổi, trong đêm đen mọi thứ dường như được cảm nhận bằng giác quan.
Hôm nay không có trăng, bầu trời đầy sao nhưng cũng không thể đủ để chiếu sáng màn đêm đen, ngoài nhà có hai thân ảnh nhẹ nhàng, nữ nhân nắm tay nam nhân đưa đến bên gian phòng của mình, cánh cửa nhỏ mở, trong gian phòng nhỏ chỉ có một cây nến đỏ lay lắt, căn phòng đơn giản nhưng ấm áp, tiếng hôn nhẹ nhàng vang lên giữa đêm vắng, từng lớp áo được cởi ra, cơ thể nam nhân đè lên cơ thể nữ nhân, trong đêm đen hai cơ thể đan vào nhau hòa quyện, ánh nến vụt tắt màn đêm bao bọc cơ thể dính lên nhau.
Bàn tay thon dài nắm lấy bộ ngực lớn mà nhào nặn, Diêu Diêu rêи ɾỉ ủ mê, cô dường như đã rất lâu rồi mới có cảm giác suиɠ sướиɠ như vậy, một bàn tay bóp ngực nhào nặn, một bàn tay khác chầm chậm đưa xuống phía dưới thăm dò, có lẽ Cố Thanh Ca là lần đầu tiên nên tay hắn cho chút run rẩy, mới chạm nhẹ phía dưới đã cảm thấy hơi nóng của hoa huyệt xộc lên, bàn tay nhẹ nhàng vân vệ từng lớp hoa, cảm giác nước không biết từ đâu róc rách chay ra.
“Diêu, nàng chảy nước…”.
Khuôn mặt đỏ lên trong đêm tối, cô vòng tay qua cổ Cố Thanh Ca hướng người lên dán bộ ngực với vòm ngực của hắn nhẹ nhàng đáp lại.
“Là chuẩn bị tốt để chàng vào…”.
Lời vừa dứt thì gậy thịt của Cố Thanh Ca đã đưa đến chạm vào hoa huyệt, trong khoảnh khắc đó mỗi cỗ sướng tê dần lên, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cũng đủ làm cho hai người cảm thấy suиɠ sướиɠ.
“Chàng vào…nhớ đừng…đừng bắn vào trong”.