Trên giang hồ ồn ào huyên náo, Âu Dương Phong đánh lén Vương Trùng Dương, lưỡng bại câu thương. Âu Dương Phong trở về Bạch Đà sơn trang, Vương Trùng Dương bị thương nặng.
Khi Hoa Mãn Lâu nhận được tin tức, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. A Hành rốt cuộc cũng có thai, hiện tại trong bụng nàng có một tiểu Hoàng Dung, không biết vì sao, khi nghe được tin ấy, y có cảm giác chua xót trong lòng. (Nguyệt mỗ ngồi chồm hổm cos cây nấm: Ta vô pháp, hai đứa con vẫn cứ trì độn như vậy)
Sau đó, Vương Trùng Dương vì thương nặng mà bỏ mình.
Hoa Mãn Lâu đếm ngày, nội tâm có chút sốt ruột, y có nghĩ đến họa khi giữ Cửu Âm chân kinh, nhưng do dự một chút, cũng dần bị bỏ qua. Sự tình sau này sẽ bị thay đổi phức tạp lên, y, không thể nắm chắc nó sẽ tiến triển đến đâu.
Lão Ngoan Đồng mang theo Cửu Âm chân kinh, “tình cờ” gặp Hoàng Dược Sư cùng thê tử đang đi du ngoạn, bị Phùng Hành lừa Cửu Âm chân kinh, tuy chỉ là một ít chiêu thức, cũng tinh diệu vô cùng, nhưng phần hạ sách không được đầy đủ, cho dù chiêu thức tinh diệu cũng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Mà Hoàng Dược Sư cao ngạo tự phụ, hao hết tâm tư để có được Cửu Âm chân kinh không phải vì võ học mà là vì muốn nghiên cứu. Cửu Âm chân kinh hạ bộ tối nghĩa, chỉ có một ít võ công tinh diệu, chiêu thức cũng liên tiếp không thuận, tới tay Hoàng Dược Sư cũng chỉ là nghiên cứu lược bớt chiêu số võ công, không khỏi cảm thấy chiêu thức thực tinh diệu, liền thuận tay đặt trong thư phòng.
Thời gian trôi nhanh, Khúc Linh Phong vẫn như trước qua lại giữa đảo Đào Hoa và Bách Hoa lâu, cùng Lý Nguyệt Ảnh tình cảm ngày càng tăng tiến, đối với việc này, Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu bình tĩnh, không ý kiến.
Hoa Mãn Lâu theo tin tức Linh Phong mang đến mà gặp phiền toái. A Hành sắp sinh, xem ra sự tình rất nhanh sẽ bắt đầu rồi, y muốn đi đảo Đào Hoa, thay đổi vận mệnh đã được quyết định. Trần Mai hai người nhất thời hồ đồ đó, vì họ mà những đồ đệ vô tội khác bởi Hoàng Dược Sư giận chó đánh mèo mà bị đánh gãy chân. Y muốn thay đổi, muốn mọi người được hạnh phúc. Y không thể thay đổi đại bộ phận chi tiết, nhưng ít nhất có thể bảo vệ mạng của một số ít người, ít nhất, bảo y khoanh tay đứng nhìn là không có khả năng.
Lúc này bóng đêm buông xuống, hương trà lượn lờ quanh quẩn bên Hoa Mãn Lâu, khí chất xuất trần, bên cạnh bàn học, Lý Nguyệt Ảnh đang ngưng thần đau khổ đọc dịch kinh. Hoa Mãn Lâu vuốt ve cung đàn, thản nhiên hỏi: “Nguyệt Ảnh, đêm nay bỏ bài tập qua một bên. Ta có chuyện muốn dặn.”
Lý Nguyệt Ảnh khép lại sách vở, lẳng lặng nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ thấy y một thân tuyết y, sau khi tắm xong tóc vẫn để xõa, thả trên người, gương mặt bạch ngọc, ánh nến phản xạ lại màu vàng lấp lánh, trong mắt Lý Nguyệt Ảnh giống như thiên thần hạ phàm, không khỏi có chút hoảng hốt, ngày đó, là nam nhân này đã đưa tay ra, dẫn nó rời khỏi địa ngục trần gian đó.
Làm nó cảm nhận được, nhân gian này vẫn có thứ gọi là ấm áp, hồng trần khiến tâm nó đã đóng băng, nhưng cũng lúc ấy, ở trên tay y, khối băng kia tan chảy.
“Nguyệt Ảnh. Thân thể không khỏe sao?” Hoa Mãn Lâu kỳ quái hỏi. Mới nãy gọi nó vài tiếng, nhưng Lý Nguyệt Ảnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không đáp lại, không biết bản thân đang nhìn y đến ngây người.
Nguyệt Ảnh mặt đỏ ửng, Hoa Mãn Lâu không thấy được. Ho nhẹ một tiếng, nói: “Sư phụ, Nguyệt Ảnh không sao. Chỉ là nhất thời thất thần. Sư phụ, người có việc gì muốn phân phó?”
“Nguyệt Ảnh, con nói lão Giang, bảo ông ấy chuẩn bị một chút. Chúng ta ngày mai xa nhà.” Lão Giang là chưởng quầy làm trong ***, vô thân vô cố [không nhà không người thân. Đoán vậy…], đem Hoa Mãn Lâu cùng Lý Nguyệt Ảnh như trẻ nhỏ trong nhà mà quan tâm. Thời điểm này Hoa Mãn Lâu đi Đào Hoa đảo sợ rằng đã muộn, sự tình sinh biến.
“Chúng ta?” Nguyệt Ảnh có chút kinh ngạc. Hoa Mãn Lâu coi Bách Hoa lâu là nhà của mình từ nay về sau, luôn ở tại đó, trừ bỏ Hoàng Dược Sư thường xuyên qua lại mang theo chút phiền phức, thì hai người sẽ cùng nhau ra ngoài, không bao giờ mang theo người khác, càng không nói là chưa bao giờ mang nó theo. Cho nên lúc này Lý Nguyệt Ảnh cảm thấy thật sự kỳ quái.
“Ừ, ta và con, mang theo một chút dược liệu bổ máu trân quý, về sau có thể cần.” Hoa Mãn Lâu nghĩ đến Phùng Hành khi sinh nhất định sẽ cần nhiều dược liệu, Phùng Hành thân thể suy yếu, thân thể sau khi sinh chỉ sợ sẽ có chút không ổn, hơn nữa, y không muốn Hoàng Dược Sư phải sống cô độc cả đời, một mình nuôi con. Y muốn Hoàng Dược Sư được hạnh phúc.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
“Đảo Đào Hoa.” Hoa Mãn Lâu cười nhẹ, Dược Sư, hy vọng của ta, là có thể cứu sống phu nhân của ngươi, để ngươi không phải cô độc cả đời, để đồ nhi của ngươi đều bình an vô sự……
“Sư phụ, người sao lại?” Lý Nguyệt Ảnh ngạc nhiên, cho dù Khúc Linh Phong có nói thế nào, Hoa Mãn Lâu không gật đầu chính là không gật đầu, sống chết không đi, nhưng sao lần này lại?
“Nguyệt Ảnh, có một số chuyện không phải con nghĩ muốn là có thể làm được, để có được một vật, có đôi khi phải trả giá đại giới. Huống hồ thế sự vô thường (hay thay đổi), không phải nói trả là trả được, cũng bởi vậy, Phật gia có năm khổ, cầu mà không được đã là một khổ rồi.” Hoa Mãn Lâu cảm thán nói.
“Sư phụ?” Nguyệt Ảnh khó hiểu.
“Nguyệt Ảnh, ta không cần con hiểu hoàn toàn những gì ta nói, nhưng là, Nguyệt Ảnh, con nhớ kỹ, nhân sinh trên đời, vốn không phải là đeo trên lưng ánh mắt của người khác mà sống. Cho nên, con phải sống theo ý mình.” Hoa Mãn Lâu ý vị thâm trường nói.
“Sư phụ, con……” Lý Nguyệt Ảnh hốc mắt ửng đỏ. Nó biết, mình xuất thân hèn mọn, cùng Hoa Mãn Lâu và Khúc Linh Phong ở cùng nhau, khó tránh khỏi có cảm giác tự ti, biết rõ họ không xem thường mình, nhưng tự ti vẫn cứ thế nảy sinh, bởi vậy có nhiều khi vô luận là tập võ hay tập văn, Lý Nguyệt Ảnh đều bắt mình làm việc quá mức.
Hoa Mãn Lâu rất bất đắc dĩ, có đồ đệ như vậy, làm sư phụ, hẳn là nên vui vẻ. Nhưng Nguyệt Ảnh quá nóng vội, dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Bình thường ở bên mình nhìn chằm chằm, Nguyệt Ảnh mới thu liễm một chút. Thử một lần y xuất môn vài ngày trở về, cư nhiên phát hiện nó bị nội thương, lúc ấy Hoa Mãn Lâu vì tự tôn của nó, đành phải chờ khi nó ngủ say mới nhẹ nhàng trộm giúp nó chữa thương, về sau đành phải theo dõi chặt chẽ.
Vậy nên lần này xuất môn, y cũng mang theo Nguyệt Ảnh đi cùng, ở bên cạnh có Linh Phong, cũng không sợ nó khinh xuất. Có thể an tâm làm việc của mình.
“Năm đó con cùng Trần Huyền Phong cãi nhau, nguyên nhân chủ yếu là vì con cảm thấy tự ti đi.”
“Sư phụ, thực xin lỗi…….”
“Con không phải xin lỗi ta, người con phải xin lỗi là chính bản thân mình. Nguyệt Ảnh, không ai so với người khác cao quý hơn, không ai so với người khác đê tiện hơn, ta vốn định để con tự mình suy nghĩ cẩn thận. Nhưng hiện tại ta phải tới đảo Đào Hoa. Nếu khúc mắc trong lòng con không trừ bỏ, Linh Phong sẽ rất khó xử. Con ta đều là khách, sao có thể làm nhà người ta thêm phiền toái?” Hoa Mãn Lâu thở dài, đồ đệ này quá mức khiêm tốn, đứa nhỏ mới hơn mười tuổi, thật làm người ta đau lòng, nói lời quá nặng y cũng không nỡ. Làm thế nào để nó giống như Linh Phong luôn vui vẻ lạc quan, không như bây giờ giống nước lặng đầy gợn sóng, không dậy nổi cuộn sóng, thật là một nan đề.
“Con về nghĩ thật kỹ lời sư phụ nói, con còn nhỏ, phạm một ít sai lầm cũng không sao. Đi thôi, nói với lão Giang, ngày mai chúng ta xuất phát.” Dứt lời, Hoa Mãn Lâu lại xoa huyền cầm.
Thật lâu sau, thiếu niên mới cúi đầu vang lên thanh âm trong trẻo: “Vâng, sư phụ.” Sau đó là tiếng bước chân dần xa.
Trong phòng im lặng thật lâu sau mới có tiếng thở dài quanh quẩn.
Tác giả nói lên suy nghĩ:
Tác giả Nguyệt Nguyệt: chương tiếp theo, tiểu ngược. (cười gian)
Mọi người liếc mắt khinh bỉ: Bà nội, vẫn là quên đi, an an phận phận làm mẹ đẻ, học đòi mẹ kế……